Bạch Ly trèo qua cửa sổ mà ra ngoài. Ở bên ngoài đó, Tử Liên vẫn đang đứng chờ ả.
Thấy con hồ ly đó đi ra, nàng ta vội tiến đến hỏi:
- Thế nào, tìm được rồi chứ?
- Đương nhiên là được rồi! - Bạch Ly ả ưỡn ngực tự hào - Đâu có gì làm khó được hồ yêu tộc ta!
Chợt nhớ ra gì đó, con cáo trắng đó vội kéo Tử Liên nàng đi luôn.
- Nè, 4 phương đã phá hết, lần này ngươi lại muốn đi đâu, Bạch Tử?
- Còn đi đâu nữa? - Con hồ yêu đó đáp lại - Quay về chỗ căn phòng kia chứ còn làm gì?
- "Căn phòng kia" ? - Tử Liên có chút nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu.
Tuy ả ta chạy khá nhanh, nhưng con hồ ly đó vẫn không quên giải thích:
- Cái phòng mà ta phát hiện ra vật phát nghiệp chướng tứ phía ý!
Vừa dứt lời, cả 2 đã đứng trước căn phòng đấy.
Bạch Ly ả vẫn như cũ, thận trọng đẩy cửa tiến vào.
Mãi thấy Tử Liên vẫn chần chừ đứng ngoài, con cáo trắng đó quay đầu hỏi:
- Chủ nhân, sao ngươi không vào? Trong này làm gì có ai?
- Tối quá, không nhìn rõ được đường mà vào. - Nàng ta khoanh tay lại, quay đầu đi.
Hả??
Đây là....... sợ bóng tối sao???
Há há há, bổn hồ ly đây cười vào mặt ngươi! Bóng tối đâu có biết ăn thịt mà sợ với chẳng hãi nga!!!
Bắt được điểm yếu của đối phương, Bạch Ly bắt đầu nói khích:
- Sao ngươi không vào, trong này đâu có ai mà phải kiêng dè? Hay là......... - Đột nhiên ả ta nói bằng giọng giễu cợt - Ngươi sợ bóng tối?
- Ta không sợ bóng tối, ta chỉ sợ có bẫy trong đấy thôi.
- Ta vẫn đi vào bình thường mà, thấy bẫy đâu ra đâu?
- Tại ngươi đâu nhìn cho kĩ?
- Thật mà! - Bạch Ly cười khúc khích - Thôi, sợ bóng tối thì cứ nói thẳng ra đi! Ở đây ngoài trời, đất, ta và ngươi, đâu còn ai biết được bí mật đó?
- Có bóng tối, ai thèm sợ?
Tử Liên không chần chừ gì nữa, hiên ngang bước vào trong luôn. Và rất nhanh sau đó............
Ả ta đột nhiên mất đà, ngã bịch xuống đất, nhưng vẫn không quên nói thêm:
- Ui da, ê cái mông quá đi!
- ................
- Này này, đừng có ôm chặt ta thế nga! Khó thở chết mất!
- Im lặng!
Tức thì, chiếc vòng bạc trên cổ của Bạch Ly bắt đầu áp dụng lệnh. Con cáo đó không thể nói thêm được gì nữa.
Con người, thật là kì cục! Trêu có xíu mà bắt người ta phải im lặng là sao???
Thôi thôi hảo a, bổn hồ ly ta không trêu ngươi nữa nè, để ta tụ lực phát quang cho ngươi!
Nghĩ thế, con hồ ly đó nhanh chóng tụ linh lực lại nơi đầu ngón tay, tạo ra 1 đốm sáng nhỏ, đủ chiếu sáng cả căn phòng đấy.
Nhưng cái tư thế này......... là sao nhỉ?
Tử Liên hiện đang nằm gọn trong lòng Bạch Ly, 2 tay ôm chặt lấy ả ta, đôi đồng tử cứ nhắm tịt lại, cả người run rẩy cả lên.
Ôi trời ơi! Sợ thì cứ nói thẳng ra đi, cắn răng mà chống chịu làm cái gì?? Ngươi có từng nghe qua câu "Bệnh sĩ chết trước bệnh lao" bao giờ chưa hả???
Lần này Bạch Ly ả lại coi thường độ tự kiêu của nàng ta quá rồi!
Lờ mờ cảm nhận được ánh sáng, Tử Liên khẽ hờ mắt, rồi đột ngột mở to đôi đồng tử ra nhìn quanh.
May quá, có ánh sáng rồi!
Nhưng nàng ta chợt nhận ra tư thế kì quái của mình, đột nhiên vành tay lại đỏ ửng cả lên, vội đẩy Bạch Ly ra.
Lần trước cách tiếp đất của ả là mông tiếp đất, còn lần này là đầu tiếp đất a!
Ui da, trời ơi đau quá! Đau chết ta mất thôi, huhu..........
Ta có lòng tốt thắp sáng phòng lên cho ngươi, mà ngươi lại lỡ lòng nào đập đầu ta xuống đất như vậy cơ chứ—
Thật tàn độc quá đi nga~
Bạch Ly nhanh chóng đứng dậy, tay xoa xoa vùng gáy ê ẩm đã tiếp đất, nhanh chóng kiểm tra lại 4 góc phòng.
Nghiệp chướng đã biến mất hết, thật tuyệt quá!
Đây là lần đầu tiên ả tự tay thanh tẩy nghiệp chướng đó a!
Vậy là vụ việc ở đây đã được giải quyết xong!
Tự nhiên trong lòng con cáo tinh đó hiện tại lại vui đến nỗi lâng lâng trôi trên mây.
Nhưng trước tiên thì............... nên mau chóng gỡ cái lệnh im lặng kia đi đã! Chứ cứ im lặng kiểu này mãi, sao ả ta có thể nói chuyện được!
- Ư........ ư.......... ưm............
- Bạch Tử, ngươi nói cái gì?
Con cáo đó liên tục chỉ tay vào miệng mình mà ra hiệu, Tử Liên nàng cũng nhanh chóng nhớ ra, vội nói:
- Bạch Tử, ta ra lệnh cho ngươi mau nói chuyện!
Cuối cùng ả cũng có thể tự do mà được nói chuyện rồi! May quá đi!
- Chủ nhân, ngươi xấu xa quá đi. Đang yên đang lành cấm ngôn người ta làm gì?
- Ai bảo ngươi cứ chọc ta tức điên lên làm gì? - Tử Liên phồng má lên, phụng phịu.
- Nhưng ai lại biết ngươi mắc bệnh sĩ trầm trọng đến thế kia cơ chứ nga? Ngươi có thể đứng ngoài chờ mà, đâu cần phải hùng hổ xông vào?
- Ngươi........! - Tử Liên cứng họng, đành hậm hực bước ra ngoài.
Con hồ ly đó cũng chợt nhớ ra cái gì đó, vội vã đóng cửa phòng lại, rồi đuổi theo nàng ta mà hỏi:
- Khoan đã, vừa nãy ta thấy ngươi kì lắm đó! Cùng là nữ tử với nhau mà, ngươi đâu cần phải đẩy ta ra như vậy kia chứ?
Tử Liên nàng vẫn không hề dừng bước, lạnh nhạt đáp lại:
- Chính vì là súc sinh nhà ngươi, vạn lần khiến ta càng khinh ghét thêm.
Bạch Ly đột nhiên dừng bước lại, thẫn thờ nhìn nàng ta càng bước đi xa hơn.
Đây là............. đang phân biệt chủng tộc sao??
- Nè, chờ ta đã, chủ nhân!