Tiểu Hồ Yêu Nơi Cấm Thành

Chương 4




Không biết đi đến bao lâu nữa, khi Bạch Ly vừa mở mắt ra thì đã đến 1 chỗ xa lạ khác.

1 căn phòng rộng rãi sạch sẽ, trưng bày nhiều thứ gì đó mà chói hết cả mắt, khiến ả ta chỉ muốn rúc vào đâu đó để tránh ánh hào quang sáng rực kia.

Đang định đứng lên, ả thấy có gì đó vướng vướng dưới chân.

2 chân sau của Bạch Ly ả đã được mảnh vải trắng cuốn kín cả 2 bên. Mà băng bó thế này, làm sao mà con hồ ly đây có thể chạy trốn khỏi nơi quái quỷ này được a........

Đang định cắn bỏ hết đống vải trắng đấy đi, đột nhiên có 1 giọng nói vang lên khiến Bạch Ly giật mình:

- Muốn phế 2 cái chân đấy đi thì cứ việc bỏ ra.

Ả ngước lên nhìn quanh, tìm nơi đã phát ra tiếng nói đấy, nhưng mãi vẫn chẳng hề thấy ai.

- Ngươi tìm cái gì? Chủ nhân ngươi ở đây cơ mà?

Mãi về sau ả mới nhìn thấy người đó. Nhưng............... đấy là ai nhỉ? Sao trông lạ thế?????

Nhưng cái mùi mà ả đã từng ngửi lúc được "người xấu" kia chuộc lại có mùi y như đúc với cái người lạ hoắc đang đứng trước mặt ả ta, khiến Bạch Ly ả phải lùi lại mà nhe răng đe dọa:

- [Mau thả ta ra, hỡi kẻ không có tai không có đuôi xấu xa đáng ghét kia!]

Mặc dù ả đã được dạy rằng nhân tộc sẽ không hề biết hồ ly tộc nói gì khi đang ở dạng cáo, nhưng ả ta vẫn cố chấp nói cho sướng cái miệng!

Đối phương đưa tay ra, có vẻ đang định nhấc cổ Bạch Ly lên. Mà ả lại lùi, lại lùi, cho đến khi bị chặn lại phía sau, không thể tiếp tục lùi được nữa.

"Phập".

Mùi bộ huyết xộc lên khắp phòng, nồng nặc đến hô hấp đình trệ.

Dòng huyết đỏ chảy tí tách, tí tách xuống dưới.

Ả ta vậy mà đã cắn "chủ nhân" đến chảy máu!

Tiểu Yên từ ngoài cửa xông vào, trông thấy cảnh tượng đấy thì hốt hoảng, vội đánh Bạch Ly mấy cái, rồi đưa bàn tay đang chảy huyết của người kia lên:

- Hoàng hậu nương nương, người không sao chứ? - Rồi đột nhiên nàng đứng lên - Chờ chút, tiểu nữ sẽ đi gọi đại phu tới!

Nữ tử đó kéo tay áo Tiểu Yên lại.

- Không cần. Vết thương ngoài da, bôi thuốc mỡ ắt sẽ khỏi, không cần nhọc tâm.

Thiếu nữ đó hoảng loạn nói:

- Nhưng con súc sinh này xuất thân hoang dã, lỡ đâu người có mệnh hệ gì..........

- Ta đã bảo là không cần. - Đột nhiên người đó gằn giọng - Vết thương ngoài ra, há làm to chuyện?

- Nhưng.............

- Ngươi là chủ, hay ta là chủ?

- Dạ, là nương nương nga. - Tiểu Yên ấm ức cúi đầu, thỏ thẻ nói.

- Hảo. Còn nhớ thế là tốt.

Nói đoạn, nàng ta đứng lên rời đi, nhưng không quên truyền lệnh lại cho nha hoàn Tiểu Yên:

- Con súc sinh này vẫn chưa thuần hóa, mới ngày đầu đưa về nên giảm nhẹ hình phạt, nhốt nó 1 ngày tuyệt thực. Làm trái lệnh, lập tức dọn vào kho củi mà ngủ, đúng 1 tháng!

Tiểu Yên quỳ gối xuống, cúi người đáp lời:

- Tiểu nữ xin tuân lệnh!

Chờ cho vị "hoàng hậu nương nương" đó đi xa, nàng ta mới bắt đầu hậm hực, trách móc con cáo đang co ro trong góc kia:

- Ai cho súc sinh nhà ngươi có quyền cắn nương nương, hả? Nàng ấy là cành vàng lá ngọc, là mẫu nghi thiên hạ của cả cái Tư Phục quốc này. Xước 1 vết nhỏ thôi đã thay đổi cả 1 bộ mặt rồi, đằng này ngươi lại cắn đến chảy huyết, thì thử hỏi tiếp sau sẽ như thế nào???

Tuy đã trút giận lên thủ phạm, nhưng cơn nóng nảy vẫn chưa có chút gì là dịu lại. Tiểu Yên hậm hực đi ra cửa, rồi nói:

- Đáng đời. Coi như hôm nay là bài học đầu tiên của ngươi đi! Lần sau ngươi còn tái phạm, nó sẽ không còn nhẹ nhàng như thế này nữa đâu!

Rồi nàng ta đóng cửa mạnh, khiến nó kêu "Uỳnh" 1 tiếng rõ to.

Chỉ còn lại 1 mình trong phòng, lúc này Bạch Ly mới đỏ mắt lên, khẽ mếu:

- [Thân phụ, thân mẫu, Bạch Ly sợ, Bạch Ly sợ lắm, huhu.......]

Ả ta chỉ không muốn người lạ xoa đầu mình thôi mà, chính ả còn không thể khống chế được hành vi ban nãy của mình nữa—

Cảm giác tội lỗi tràn đầy tâm trí, khiến ả muốn thoát ra khỏi chỗ này mà mau chóng đi tìm "chủ nhân" kia. Nhưng mãi đến khi trời tối đen, ả ta vẫn không biết cách đi ra khỏi đây.

Mặc dù ả đã kêu đến khàn cả tiếng, nhưng bên ngoài cũng chẳng hề có tiếng đáp lại nào cả, khiến Bạch Ly lực bất tòng tâm.

Vừa mệt, vừa đói, vừa buồn ngủ, Bạch Ly ả từ từ lết vào trong góc tối, rồi cuộn tròn mình lại.

Thật sự, bây giờ ả ta chỉ muốn ngủ 1 giấc thật ngon.