Bạch Tử, tỉnh lại mau!
1 giọng nói quen thuộc cất lên, đánh thức ả ta dậy.
Nói thế cho ngầu chút, chứ chỉ cần nghe giọng nói quen thuộc đó, Bạch Ly ả cho dù có ngủ mớ cũng phải bừng tỉnh ngay và luôn!
Đôi đồng tử vẫn còn đang lưu luyến chút mơ màng, con hồ ly đó từ từ ngồi dậy, đưa tay lên dụi mắt nhìn quanh.
May quá, đã thành công về thế giới thực rồi nga—
Thấy ả đã tỉnh, Tử Liên lén thở phào, rồi dùng giọng cao lãnh thường ngày mà tra hỏi:
- Bạch Tử, ngươi bị làm sao vậy, đang yên đang lành há gì lại chợp mắt ra ngủ?
- Bổn hồ ly ta không có ngủ đâu a! - Bạch Ly vội vàng giải thích - Chỉ tại linh hồn ta xâm nhập vào tiềm thức của nam tử tứ chi bị trói đằng kia thôi mà!
- Xâm nhập? Có phát hiện điều gì đáng nghi?
- Đương nhiên là có chứ! Nếu không còn lâu mới chậm rì thế này!
Nói đoạn, ánh mắt ả vội lướt đến cây cột đó.
Không có ai cả.
Lạ nhỉ, rõ ràng trước khi giao du linh hồn với tiềm thức đối phương, người đó vẫn còn bị trói ở thân cột bên đó mà?
- Chủ nhân, nam nhân đó đâu?
- Đã lấy lại ý thức, được thả ra rồi. Chắc giờ này đang tụ họp với các bằng hữu khác của hắn.
Tử Liên nàng đứng lên, đưa tay cho người kia. Bạch Ly cũng hiểu ý, bắt lấy đôi tay kia của đối phương mà đứng dậy.
Đột nhiên, bên ngoài lại có tiếng ầm ĩ. Kẻ ả đã cứu trong tiềm thức vội chạy tới chỗ họ, quỳ xuống vái lạy liên hồi:
- Xin cảm tạ ân tình gặp nạn cứu giúp của tiên nhân a! Tiểu nhân tên Duẫn Nam, nguyện ăn chay niệm kinh, tu tâm tích đức hầu hạ ngài suốt đời!!!
Bạch Ly vẫn không quan tâm đến sự hiện diện của hắn lắm cho cam, quay sang hỏi Tử Liên:
- Trong lúc ta đang giao du linh hồn, ngươi đã thu thập được thêm chút thông tin nào không, chủ nhân?
Nàng ta khẽ gật đầu đáp lại:
- Có chút ít, nhưng không trọng tâm lắm.
- Tiến triển đến như thế là cũng tạm được rồi nga!
Con hồ yêu vươn vai ngáp dài, rồi thì thào vào tai Tử Liên nàng:
- Lần này tốt nhất nên từ từ mà phá án, có liên quan tới trận pháp, mà tận sâu trong tiềm thức thì không hẳn là đơn giản đâu.
- Không cần ngươi nhắc, cho dù vấn đề có đơn giản đến đâu ta cũng ắt để tâm, ngươi khỏi phải lo chuyện vặt lãnh ấy.
Rồi ả đột nhiên nhìn thấy người đang quỳ trước mặt mình, vội giật bắn cả lên, chỉ thiếu 1 chút nữa là nhảy bổ lên người Tử Liên luôn rồi!
Không được, không được phép làm mất mặt hồ ly tộc như thế! Ả phải mau chóng bào chữa lại mới được!
Bạch Ly vội lấy lại trạng thái bình tĩnh, ho khù khụ vài cái, rồi lấy giọng lạnh lùng mà cất tiếng:
- Ai đây?
Thấy thái độ hờ hững của ân nhân như vậy, nam nhân đó bắt đầu rưng rưng lệ, mếu máo khóc:
- Huhu, tiên nhân, ngài đã quên ta rồi sao a?? Ta chính là người mà ngài đã cứu nè!!!!
- ????
Còn chưa định hình được vấn đề, thì Tử Liên nàng dùng khuỷu tay huých vào bụng ả 1 cái, rồi nhỏ giọng nhắc nhở:
- Kẻ hóa điên bị trói tứ chi tại cột nhà.
Đến giờ này Bạch Ly mới nhớ ra người đang quỳ ở trước mặt, ngượng đến nỗi chỉ biết đưa tay lên gãi má.
- Ra là ngươi ấy hả? Thật xin lỗi, nhanh như vậy mà ta lại quên mất, thất lễ quá!
Nam tử tên Duẫn Nam kia cười nhẹ, cung kính đáp lại:
- Không sao đâu ạ. Chỉ cần tiên nhân mang máng nhớ đến ta, thì cả đời này tiểu nhân cũng mãn nguyện rồi nga~
- ???????
Vị huynh đệ à, ngươi vẫn còn ổn chứ?? Chứ mấy lời ngươi vừa phun ra kia bổn hồ ly đây đã thấy thập phần sến súa rồi đó!!!
Thêm nữa, ta là........... Mà thôi, gọi thế nào cũng được, ta chẳng thèm quan tâm nữa!
Tử Liên đứng bên cạnh ả ta gật gù, chờ người đó nói xong rồi mới tiếp lời:
- Ta biết là hỏi chuyện 1 người vừa mới khỏi bệnh đây là không đúng với lẽ thường lắm, nhưng lần này mong ngươi phối hợp với chúng ta, trả lời phải thành thật mà không chút dối trá, được chứ?
- Ân. Xin nương nương cứ việc hỏi, tiểu nhân sẽ trả lời trong phạm vi mà tiểu nhân đã biết nga!
Hắn ta vừa dứt lời, Tử Liên nàng đã vỗ tay khen ngợi:
- Có chí khí. Tốt! Được lắm! Câu đầu tiên đây: ngươi hãy kể lại cho chúng ta toàn bộ những gì ngươi đã làm từ lúc trước và trong khi gặp cái xác khô bên lãnh cung?
Duẫn Nam hắn không chút đắn đo mà trả lời luôn:
- Thưa nương nương, sáng hôm đấy thần dậy rất sớm, được các tiền bối phân công đi múc nước tại cái giếng gần phòng cạnh lãnh cung đã bỏ hoang đấy về để rửa mặt.
- Tiểu nhân đi ngang qua cửa lớn nơi đó, thì phát hiện ra cửa đã mở từ lâu......... À không đúng, không phải mở, mà là bị phá! Bị phá đến độ tay cầm biến dạng luôn!
- Lúc đó, thần nghĩ là có kẻ đột nhập, vội bỏ xô nước xuống mà xách kiếm xông vào, tính bắt trộm lập công. Nhưng tiểu nhân có chết cũng không ngờ đến rằng, lại có 1 cái xác khô ở đấy a!
- Cái xác đấy khô mốc khô meo, nhưng khuôn mặt lại không chút hề hấn gì cả. Tư thế của cái xác đấy vô cùng kì quái, cả người gập lại hệt như bị kẹt trong 1 cái tủ con vậy!
- Bị kẹt....... trong 1 cái tủ con? - Bạch Ly đăm chiêu, buột miệng hỏi lại.