Đột nhiên Bạch Ly ả nghe thấy tiếng động gì đó bên ngoài kia, lập tức dừng ăn, lùi lại vài bước, mắt đăm chiêu về phía cánh cửa kia.
Thiếu nữ buộc búi tóc bằng dây màu hường tên Tiểu Yên kia xuất hiện, nhưng lại khép nép ở cửa, thi thoảng lại ngó đầu vào, khiến ả ta cảm thấy khó hiểu.
- [Quái lạ, sao người đó lại đứng ngoài kia thế nhỉ?]
Đột nhiên, trong đại não ả lại hiện ra nguyên nhân.
K-không lẽ người đó đứng ở đằng kia, chờ con hồ ly này ăn xong, rồi lại......... bán cho lũ người kia đấy nhé?????
Bạch Ly đã lùi, giờ còn lại lùi sát hơn vào bức tường.
Thấy con cáo trắng đấy như vậy, Tiểu Yên đứng ngoài cửa kia hết cách, đành giả vờ rời đi, nhưng nàng ta lại nhanh chóng leo lên mái nhà rồi gỡ mái ra, đưa mắt vào nhòm Bạch Ly vì sợ ả ta bỏ đi thật.
Nhưng thiếu nữ đó đâu biết rằng, con cáo trong phòng kia đã biết nàng đang ở trên mái nhà.
- [...]
Đám người không có tai không có đuôi đấy bây giờ lại ngốc nghếch thế này à..........?
Nhòm hồi lâu cũng hơi ê lưng, nên Tiểu Yên định đứng lên, nhưng do mái nhà phủ đầy rêu khiến nàng ta lại trượt chân mà ngã thẳng xuống dưới, làm thủng mất mái nhà.
"Rầm", "Lạch cạch".
Nha đầu Yên Yên đã nhắm tịt mắt lại từ lâu, chờ bản thân bị ngã bịch 1 phát, ê ẩm cái mông những mấy ngày liền, nhưng thật tình cờ làm sao, nàng ta lại rớt đúng xuống giường!
Hơ hơ, trong cái rủi vẫn có cái may.........
Nhanh sau đó, nàng ta lại đưa mắt tìm con cáo trắng đó, đề phòng nó hoảng loạn mà chạy đi mất.
Nhưng con hồ ly đó vẫn ở đấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn.
- Ơn trời, may quá đi nga— Tưởng là ngươi lại sợ hãi mà rúc ở xó nào rồi chứ! - Tiểu Yên Yên thở phào nhẹ nhõm.
- [........ Con người độc ác không có tai không có đuôi này bị làm sao vậy, tí nữa bị thương mà vẫn còn tâm trạng đi lo chuyện bao đồng của người khác???]
Rồi nàng ta lại đưa đôi đồng tử của mình lên ngước nhìn "chiến tích" mà chính nàng vừa tạo ra mà thở dài:
- Thật xin lỗi a, tiểu lông trắng. Ta lỡ phá mất nhà ngươi rồi. - Thiếu nữ đó đột nhiên lại tỏ vẻ dễ thương, nháy mắt liên tục về phía ả - Hay là ngươi qua ngủ với ta nhá, rồi chờ nhà khôi phục thì mới quay lại sau, thế nào???
Đột nhiên có 1 bóng nữ tử khác mặc huỳnh y tiến vào, cất giọng hỏi Tiểu Yên:
- Tiểu Yên, chuyện gì thế này?
- Dạ........ thì ừm........... - Nàng ta ấp úng - D-Do vừa nãy không biết có con trăn từ đâu ra, làm hỏng mất mái nhà rồi nó đã chạy trốn mất rồi a!
Bạch Ly đưa mắt lên nhìn thiếu nữ buộc dây hường đó mà cạn lời.
Rốt cuộc là con trăn thật, hay do người nào đó "vô tình" đi lên đấy.......
Đối phương im lặng hồi lâu, rồi mới quay người đi, nói vọng lại:
- Tắm rửa cho nó sạch sẽ vào, rồi tạm thời đưa nó vào phòng ta, chờ làm lại phòng khác cho nó, còn phòng này sửa xong cho ngươi.
Trong thâm tâm hiện giờ của Tiểu Yên, thì hiện giờ nàng ta đang mếu máo, vờ lấy khăn chấm nước mắt.
Ta phục vụ cho nương nương lâu như vậy, cuối cùng cũng không bằng con cáo thu mua ở xó chợ này nga—
- Tiểu nữ tuân lệnh!
Chờ người đó đi xa, Tiểu Yên mới lấy 1 miếng thịt khác được gói cẩn thận từ trong túi áo nàng ta ra, dụ dỗ Bạch Ly:
- Nào, bé cáo bạch đáng yêu, qua đây với tỷ tỷ xinh đẹp nào~
Nhưng con cáo đấy vẫn chăm chăm nhìn nàng, không hề có ý định lại gần.
- [...]
Có miếng thịt mà cũng có thể đòi dụ hồ ly ta á??? Nằm mơ đi, may ra ngươi sẽ dụ được ra đấy, đồ không đuôi không tai đáng ghét!!!
Nhưng thiếu nữ đó vẫn chưa có ý định bỏ cuộc, vẫn tiếp tục hành trình dụ dỗ của mình:
- Ngoan, qua đây nào. Tỷ tỷ xinh đẹp này có nhiều thức ăn ngon lắm a!
- [...]
Cho dù có nhiều đồ ăn như thế nào, thì ta đây cũng không hề động lòng với nó đâu nhá! Hồ ly cũng có tự tôn chứ!!!
- Qua đây nào, chúng ta cùng đi chơi!
- [...]
- Bé con lông trắng như cục bông ơi, đi theo tỷ nào, tỷ sẽ cho em theo tỷ đi bẫy mấy con gà trong rừng!
- [...]
Ôi, vị tỷ tỷ tên Tiểu Yên à, cho dù tỷ có nói thế nào thì hồ ly ta vẫn không đến đâu nga—
Mà có đến, thì chờ tỷ đem bán cho mấy gã tự xưng là thợ săn kia à??? Bạch Ly không có ngu ngốc!!!!
Nhưng thực sự cũng khá khen cho Tiểu Yên a, vì nàng ta vẫn chưa chịu bỏ công cuộc đi dụ dỗ con cáo đấy:
- Tiểu bạch lắm lông à, lông nhiều và dày như thế, em không hề sợ hôi, hay bẩn chút nào sao. Đi theo tỷ để tỷ tắm cho em, rồi tỷ sẽ thả em về chỗ cũ a. Tỷ hứa không có nấu nồi nước sôi để vặt lông em đâu!
Nói đoạn, nàng giơ 3 ngón tay ra thề thốt:
- Tiểu Yên xin thề chỉ có tắm cho cáo trắng thôi a, chứ tuyệt đối không hề có ý định xào thịt, rồi hầm xương nó!
- [...]
Thôi, coi như vì nàng ta kiên trì, nên bổn hồ ly đây xuống thang trước, nhường nàng đi nga—
Bạch Ly thở dài, rồi rón rén đi đến chỗ Tiểu Yên, khiến tiểu nha đầu đó vui mừng ra mặt.
- Cáo trắng à, đi tắm thôi!