Tiểu Hoa Yêu

Chương 57




Cẩn Sơ suy nghĩ trong chốc lát, vẫn không hiểu được: “Tôi còn chưa hiểu, sao họ lại muốn làm vậy?”

Diệp Duệ Thăng kéo cậu ngồi cạnh mình, cầm ba lô chứa Quả Quả trên lưng cậu: “Cậu nghe tôi từ từ nói, đơn giản thì là, Doya Anlilan lấy chức hành chính để ra mặt, cấp bậc hành chính của cô ta cao hơn tôi. Trong hoàn cảnh hợp tình hợp lý, tôi không thể không cho cô ta mặt mũi, sau đó cô ta lại dùng văn kiện giả giữ chân tôi.

Nếu tôi tin văn kiện này là thật, thế thì bọn chúng liền có thời gian làm chuyện chúng phải làm; nếu tôi nghi ngờ tính chính xác của văn kiện, cũng cần thời gian kiểm chứng, bọn chúng vẫn có thể tranh thủ thời gian được mấy ngày; nếu tôi mặc kệ văn kiện thật giả, cũng không cho phép bọn chúng đáp xuống, mấy chiến hạm vừa rồi kia, chỉ sợ cũng sẽ trực tiếp khai hoả với quân doanh ta.”

Cẩn Sơ hơi kinh ngạc, nhưng mà vẫn không hiểu: “Vậy rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì?”

Diệp Duệ Thăng mở ba lô ra, đưa tay vào sờ sờ vỏ bóng loáng của bé quả, bị nó nghịch ngợm nhảy nhảy lên húc hai cái. Anh lạnh nhạt nói: “Bọn chúng muốn hành tinh W1 này, hiện tại trên hành tinh, quy mô lớn duy nhất đóng thành quân chính là bộ đội chúng ta. Chỉ cần chúng đủ nhân mã, hơn nữa mạnh hơn chúng ta, nơi đây là do chúng định đoạt.”

“Dã man vậy á? Anh không phải tổng đốc sao?”

“Đúng, nhưng tôi chỉ là tổng đốc của sao Burfield, với hai hành tinh W, tôi cũng không có quyền quản lý chính thức.” Diệp Duệ Thăng phân tích chút cho cậu nghe, “Nếu tôi có cũng đủ năng lực, người khác tất nhiên sẽ không chạy tới đoạt đồ trước mặt tôi. Đồng dạng, người khác nếu mạnh hơn nhiều so với tôi, họ cũng sẽ không trơ mắt nhìn tôi chiếm được chỗ tốt trên hai hành tinh này.”

Cẩn Sơ cau mày nghĩ nghĩ: “Bọn chúng mạnh hơn anh ư?”

Diệp Duệ Thăng cười nói: “Cậu có biết, tập đoàn quân Thứ Bảy có bao nhiêu người không?”

“Cái này hình như trong lớp từng nói.” Cẩn Sơ nhớ lại, “Hình như là hơn hai triệu người.”

“Chính xác thì, là hai triệu không trăm ba mươi người. Tiêu chuẩn thành lập tập đoàn quân là hai triệu người. Lúc trước khi vẫn là quân đoàn 75, chúng ta tổng cộng chỉ có không đến một triệu năm trăm người, các phương diện về thực lực cũng đã đạt tới tiêu chuẩn sát hạch tập đoàn quân. Chỉ là nhân số thiếu hụt quá lớn, cho nên hai năm trước hết sạch người mới phải tuyển quân, sức lực chúng ta đã đi xuống không ít.” Diệp Duệ Thăng nói, “Nhưng cậu biết trong sáu tập đoàn quân lớn khác có bao nhiêu người không?”

Cẩn Sơ ngơ ngác lắc đầu.

“Tùy tiện lôi ra một cái, đều có nhân số gấp mười lần chúng ta trở lên.”

“Nhiều vậy á?”

“Ừ, bọn chúng người nhiều, trang bị nhiều, nhưng cũng hao tổn máy móc cực nhiều. Phe phái quang minh chính đại theo một tập đoàn quân chỉ sợ cũng có bảy tám phe. Hơn nữa chất lượng binh lính tốt hay kém cũng không đồng đều, lực lượng giỏi giang chỉ chiếm số ít bộ phận.

Mà trong tập đoàn quân chúng ta, đại bộ phận đều là bộ đội giỏi, đây là nguyên nhân lớn nhất mà chúng ta miễn cưỡng có thể sánh vai với chúng.

Nhưng chuyện nhân số thì trước sau cũng trong hoàn cảnh không tốt. Lần này tôi đảm nhiệm chức tổng đốc, chỉ mang đến hai phần ba bộ đội. Trừ những quân đóng ở Burfield, lượng người điều đến sao W1, chỉ có một trăm mấy người. Đây cũng là nguyên nhân tập đoàn quân Thứ Nhất chỉ đem cái văn kiện giả có thể dễ dàng phát hiện mà đến, dám tới mưu đoạt sao W1.”

Đây là xem thường anh.

Anh suy đoán quân lực trong mấy chiến hạm vừa rồi cũng phải trên một trăm mấy người, một khi lừa anh không được, lúc đó chắc sẽ đánh nhau. Nhưng nếu có thể qua mặt được anh, tất nhiên tốt nhất là lừa được mấy ngày trước. Dù sao bọn chúng cũng muốn làm quen hoàn cảnh ở sao W1 trước một chút, xây doanh địa gì đó, chờ bộ đội viện trợ ở sau chạy tới rồi động thủ, phần thắng lớn hơn nữa, tổn thất càng nhỏ.

Cẩn Sơ cảm thấy không thể tưởng tượng: “Bởi vậy các anh so nhau xem đầu ai cứng hơn, ai có thể độc chiếm hành tinh này? Sao giống dã thú cướp đoạt lãnh thổ vậy trời? Con người các anh không phải có nhiều quy tắc nhất sao? Cũng không có người quản à?”

“Trật tự đế quốc hỗn loạn đã lâu lắm rồi. Ai có quân đội nắm trong tay, lời ai nói có trọng lượng. Bề ngoài thì mọi người đều giảng đạo lý rất hay, rất có quy củ, nhưng khi chỉ cần đề cập đến ích lợi đủ lớn, không có chuyện gì mà không làm ra.”

Diệp Duệ Thăng khẽ thở dài một cái: “Như hiện tại trong tình huống này, chính là tôi bị đánh, cũng là bị đánh công khai, bị đuổi đi, cũng chỉ có thể trách mình vô năng, ai cũng không quản chuyện này được.”

“Hội nghị đâu? Hoàng đế đâu?”

“Hội nghị? Bọn chúng có người ở hội nghị. Ngay cả Hoàng đế bệ hạ, trước mắt hoàng tộc đã suy thoái, danh hoàng đế chỉ mang ý nghĩa tượng trưng hơn xa so với tác dụng thực tế, mọi người cần hoàng đế ra lệnh nâng mình lên, lúc ước thúc đối thủ, hoàng đế đã bị cao cao nâng lên, khi cảm thấy hoàng đế vướng bận, ai cũng sẽ không đem ông ta đương một chuyện.”

Cẩn Sơ há to miệng, mặt mang vẻ mắc mưu bị lừa: “Trong sách đâu có nói vậy, trên lớp cũng không dạy thế mà!”

Diệp Duệ Thăng cũng cảm thấy biểu cảm của cậu sinh động đáng yêu cực kỳ, sờ sờ tóc cậu, nói: “Đối với dân chúng bình thường mà nói, hoàng đế vẫn là chúa tể đế quốc không có sai đâu. Đa số lệnh chính thức đều lấy danh nghĩa của ông ta ban bố, được hoàng đế ngợi khen là vinh quang không kể hết. Liên hôn với hoàng thất là tượng trưng cho người có thân phận địa vị, cũng trong mắt Hoàng đế bệ hạ, quốc gia này đã có thêm người tâm phúc…… Đủ loại như thế, chẳng lẽ muốn nói cho dân chúng, hoàng đế chỉ là linh vật? Vậy thì đế quốc đã sớm lộn xộn rồi.”

Cẩn Sơ cảm thấy bản thân quả thực như bị đổi mới tam quan, thật vất vả học được một ít quy tắc đạo lý ở thế giới loài người, tất cả cái này gần như bị lật đổ hết.

Đều nói nhìn thấu hiện tượng để thấy bản chất, nhưng hiện tượng và bản chất việc này cũng khác quá nhiều rồi?

“Con người các anh thật đúng là, loanh quanh lòng vòng như vậy, tuổi thọ vốn đã không dài rồi, còn phải tốn nhiều thời gian và tâm tư lục đục với nhau thế à, không cảm thấy đáng tiếc sao?” Cẩn Sơ lẩm bẩm lầm bầm, bỗng nhiên chợt nhận ra, “Vậy anh đều thấy rõ ràng, còn muốn gì từ chúng? Thật sự muốn bị đánh mà không trả thù lại à?”

Diệp Duệ Thăng nhìn cậu, đang muốn nói, bỗng nhiên có người gõ cửa. Cẩn Sơ vội vàng đứng lên, đứng cạnh Diệp Duệ Thăng, thẳng người ngay ngắn. Diệp Duệ Thăng che lại miệng chiếc ba lô, cao giọng nói: “Vào đi.”

“Tướng quân, những người phe lãnh sự đã đáp xuống ở cao nguyên đất đỏ.” Một quan quân đi vào báo cáo. Diệp Duệ Thăng đi đến trước bàn, điểm điểm vài cái ở trên mặt bàn, sau đó một hình ảnh 3D đánh dấu về phương, kinh tuyến, vĩ tuyến, cao nguyên, bồn địa, biển, hồ nước của hành tinh W1 hiện lên trên bàn dần dần rõ ràng.

Vùng bình nguyên nơi họ đóng quân doanh lấy sao đỏ năm cánh để đánh dấu, mà cao nguyên đất đỏ kia thì tại một sườn khác của hành tinh, cách xa bên này hơn phân nửa hành tinh.

Diệp Duệ Thăng nói với Cẩn Sơ: “Đây là một khu cao điểm, quan sát tứ phương dễ thủ khó công, là một vùng tương đối có ý nghĩa chiến lược. Nhưng có một vấn đề rất lớn, nơi này bao quanh bởi đại lượng đất đai màu đỏ, thảm thực vật và dã thú đều rất ít, cũng biểu hiện cho nguồn nước, nguyên liệu thức ăn khan hiếm. Đừng nói đến việc xây thành thị, chỉ làm đại bản doanh quân sự thôi, cũng có rất nhiều chỗ không thuận tiện.”

Anh chuyển động mô hình hành tinh giả lập: “Xem ra bọn chúng muốn tốc chiến tốc thắng.”

“Vậy phải làm sao?” Cẩn Sơ nhìn vị quan quân kia, nhỏ giọng hỏi.

Diệp Duệ Thăng nói với người nọ: “Triệu tập các vị tướng lãnh, chút nữa mở cuộc họp trước trận chiến khẩn cấp.”

“Tuân lệnh.”

Sau khi người đó rời đi, Cẩn Sơ kinh ngạc lặp lại: “Cuộc họp trước trận chiến?”

Diệp Duệ Thăng cười nói: “Không thì sao, thật sự chấp nhận bị đánh một cách bị động hả? Tôi để chúng đáp xuống, bởi vì địch ở trên không, ta dưới mặt đất, với chúng ta mà nói thì vô cùng bất lợi, lại có một điều nữa, không thể rút dây động dừng, quân chủ lực của chúng còn ở phía sau nữa.”

“Ủa mà không phải anh đánh không lại à?”

“Ai nói tôi đánh không lại? Đi theo tôi.” Diệp Duệ Thăng kéo tay cậu, tay còn lại vác ba lô, đi qua mở ra một cánh cửa có mật mã, theo con đường ngầm đi xuống.

Cẩn Sơ không hiểu sao tự dưng hưng phấn, như được đi địa cung thăm bảo vật: “Anh có vũ khí bí mật? Cơ mà nhân số của chúng không phải hơn xa anh sao? Vũ khí bí mật gì mà có thể truy bình chênh lệch lớn như vậy?”

Cẩn Sơ đang nói chuyện, đột nhiên liền dừng lại.

Đi hết đường ngầm, phía trước có một sảnh trống, không gian ở đây cực kỳ rộng lớn. Cẩn Sơ cũng là thiếu sinh quân*, liếc mắt một cái nhìn ra được, đây là sân huấn luyện xây dựng dành cho cơ giáp quy cách, chỉ là còn phải lớn hơn nhiều so với sân huấn luyện thường.

*Thiếu sinh quân: Học sinh thiếu niên học trường quân sự, để được đào tạo thành quân nhân phục vụ lâu dài.

Trong một góc có một thứ gì đó cực kỳ lớn, cao gần mười mét, một tấm màn màu xám bạc che nó đi, không cần đoán cũng biết là cơ giáp.

“Đây chẳng lẽ là……”

Diệp Duệ Thăng đi qua, kéo tấm màn xuống một cái.

Một chiếc cơ giáp màu bạc xuất hiện ở trong tầm nhìn Cẩn Sơ, thân hình thon dài sắc bén, đường cong mượt mà, khí phách lóe sáng, giống như một luồng sát khí to lớn buông xuống nhân gian, rõ ràng còn chưa động đậy, mà khiến cho người ta cảm giác được sát khí đáng sợ.

Nói thật, đúng là rất doạ người.

Có hai thứ khiến Cẩn Sơ vô cùng bội phục loài người. Một cái là Tinh Võng, sáng tạo ra một thế giới khác. Một cái khác chính là cơ giáp, nó che lại thân thể nhỏ yếu đơn bạc của con người, biến thành khổng lồ và mạnh mẽ gấp mười, gấp trăm lần.

Nếu nói một con người, cho dù là cấp A hay cấp S, chạy đến Tiểu Hoa Tinh, một con dị thú trình độ trung bình tùy tiện chạy ra, cũng có thể đánh người đó thành hoa tàn rụng rơi. Nhưng một con người cực kỳ cực kỳ bình thường, chỉ cần kẻ đó lái cơ giáp, điều khiển cơ giáp bay tới, như vậy bên phải chạy trốn chắc chắn là dị thú.

Thứ thú vị này khiến khoảng cách tự nhiên giữa con người và dị thú kéo gần vô hạn, thậm chí đuổi kịp và vượt qua. Hoàn toàn là do con người dùng mạnh tránh yếu* vì chính mình suy xét làm nên Thần Khí mà!

*Dương trường tị đoản: phát huy điểm mạnh và tránh điểm yếu, một thành ngữ Trung Quốc.

(Mình chẳng tìm được thành ngữ Việt tương tự, đành dịch vậy cho vần hơn, nhưng cũng không sát nghĩa... ?)

“…… Phích Lịch đời thứ hai.” Cẩn Sơ nói xong nửa câu lại hỏi, “Anh đem nó tới đây luôn à?”

Diệp Duệ Thăng đi qua sờ sờ cái chân máy của cơ giáp màu bạc: “Cậu biết nó?”

“Tôi đọc rất nhiều sách về các loại cơ giáp chuyên nghiệp đều có nó, đại diện cho cơ giáp toàn năng hình AB điển hình á. Nghe nói vô số phi công gì đó, nó là tình nhân chuẩn trong mộng của phi công luôn ý, chỉ là không có tham số kỹ càng tỉ mỉ.” Cẩn Sơ nói cũng vui vẻ, “Anh sẽ lái nó à? Tôi nghe nói một chiếc cơ giáp toàn năng hình AB, lúc mấu chốt có tác dụng quyết định thắng bại của trận chiến, có thật không?”

Đó cũng chính là vũ khí bí mật.

“Cũng đâu có khoa trương vậy, nhưng trong trận chiến tiếp theo này, đúng thật là thế.” Diệp Duệ Thăng cười nói.

Tập đoàn quân Thứ Nhất dám tính kế anh, cơ hồ lấy thế áp người khác, ngoài ra còn có việc nhân số quả thật có ưu thế áp đảo. Quan trọng hơn là bởi, bọn họ đoán thực lực của anh còn dừng lại lúc anh còn bị thương.

Sức chiến đấu và tinh thần lực cấp SS, phối hợp với Phích Lịch đời thứ hai đã cải tiến dựa trên cơ sở Phích Lịch đời đầu, lại trong tình huống có đội ngũ bên mình phối hợp yểm hộ, có thể thi triển ra độ uy lực không tính nổi.

Diệp Duệ Thăng chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên vung kiếm lên sau khi thực lực khôi phục là ở trên người quân nhân đế quốc của mọi người. Nhưng nếu bọn chúng muốn một hai phải chọc đến mình, vậy từ chối thì bất kính lắm.

。。。。。。。。

“Mỗi ngày một ít, mỗi ngày một ít... Đếm ngược 18 ngày... Cố lên nào!”