Tiểu Hoa Yêu

Chương 58




Vào đêm, trên cao nguyên đất đỏ, có một doanh trại lớn thình lình được xây dựng, giống hệt của tập đoàn quân Thứ Bảy, cũng có có tấm phòng hộ che kín. Không khí bên trong được tạo ra, hệ thống tuần hoàn vận động ầm ầm, giúp mọi người duy trì hô hấp bình thường.

Ngoài ra, ngoài danh địa còn có ba chiếc phi thuyền vây quanh, làm thành tấm chắn phòng ngự kiên cố mạnh nhất. Giữa bầu trời vũ trụ còn lơ lửng một chiếc phi thuyền, tùy thời chuẩn bị phối hợp chiến đấu.

Dù sao chỗ này trước mắt còn có thể xem như địa bàn của Diệp Duệ Thăng, bọn họ cũng khá cẩn thận.

“Không nghĩ tới Diệp Duệ Thăng cũng không nói gì hết, cứ để cho chúng ta tới đây. Doya, lúc ấy anh ta cũng không có chút biểu hiện khác thường nào sao?”

Trong phòng, Landa Allilan hỏi cháu gái mình.

“Không ạ, anh ấy rất bình tĩnh, còn hỏi con có muốn giúp gì không.”

Landa Allilan nhíu lông mày tinh tế thanh lịch lại: “Anh ta càng như vậy, lòng ta càng bất an.”

“Có cái gì phải lo lắng chứ, nhiều nhất mười ngày nữa, hạm đội của thiếu tướng Burns sẽ đuổi kịp tới. Diệp Duệ Thăng anh ta cho dù có âm mưu quỷ kế đầy mình, cũng chỉ có một kết cục, thất bại thảm hại.” Đường Thụy Tư cũng ở đó, cười lạnh nói, “Trừ phi anh ta lập tức thoát khỏi hành tinh này.”

Thật hôm nay hắn rất thất vọng, nếu Diệp Duệ Thăng không chịu để bọn họ đáp xuống, vậy hắn liền có lý do bắn con tuần tra hạm của Diệp Duệ Thăng trong vũ trụ trước, cũng bắn nát quân doanh của anh ta.

Đáng tiếc lần này tuy rằng hắn và Landa Allilan lặng lẽ mang 150 nghìn quân đội tới, nhưng đội quân này chỉ để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, quyền chỉ huy thực sự không ở trong tay hắn. Cái tên tướng lĩnh kia thấy có thể thuận lợi đáp xuống liền sống chết không chịu chuyện bé xé ra to.

Landa Allilan biết Đường Thụy Tư trước nay không bao giờ ngừng đối phó với Diệp Duệ Thăng, nhưng cũng không nhắc nhở hắn. Vì giấu tai mắt người ngoài, mấy chiếc phi thuyền đó của họ đều là phi thuyền vận chuyển, một pháo bắn ra bắn chết đối phương còn được, lỡ mà bắn không chết, trở thành cuộc chiến vũ trụ gay gắt, phi thuyền của họ cực kỳ bất lợi.

Ý của tập đoàn quân Thứ Nhất là, muốn giết chết Diệp Duệ Thăng ở đây lặng yên không một tiếng động, bình tĩnh ung dung mà chiếm lấy hành tinh, đương nhiên có thể ổn thỏa thì cứ ổn thỏa chút.

Bà ta nói: “Mấy ngày nay vẫn phải cẩn thận chút, bước đầu tiên đã hoàn thành, bước thứ hai chính là chặn tín hiệu vệ tinh, che lại radar của chúng, để tiếp ứng hạm đội của thiếu tướng Burns.”

Mấy ngày sau, quả nhiên bọn họ rất cẩn thận, nhưng bên Diệp Duệ Thăng vẫn luôn không có động tác gì, đề phòng bên này cũng lơi lỏng không ít.

Đêm nay, một cái bóng thật lớn xám xịt như hoà thành một với màn đêm xẹt qua gần doanh địa, dù là người gác tuần tra hay máy món đều không phát hiện ra.

Vài phút sau, chuông cảnh báo doanh địa reo vang, Landa Allilan trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy cực kỳ thiếu không khí, như muốn hít thở cũng không thông.

“Người đâu! Người đâu rồi!” Landa Allilan muốn xuống giường, nhưng bởi vì thiếu oxy mà té xuống, trước mắt là màn đêm đen tối.

Nữ quan của bà ta chạy vào, đeo mặt nạ trợ thở lên mặt bà ta: “Điện hạ, có người cắt mất tấm phong hộ che chắn, còn phá hủy thiết bị tạo oxi, hiện tại không khí trong doanh địa đã không thể hô hấp được.”

Landa Allilan lấy lại hơi thở, vội vàng nói: “Là địch tập kích, mau vào phi thuyền!”

Toàn doanh địa đều lâm vào trong hỗn loạn. Dù là hoạt động ở trong doanh địa hoạt động, cũng sẽ không có người đeo mặt nạ trợ thở, cũng rất ít người mang theo bên người cái mũ này vì khá vướng víu. Mặt nạ trợ thở bị thống nhất gửi đi, lúc rời doanh địa sẽ được nhận lại. Cho nên tỉ lệ không khí bình thường trong doanh địa đang kịch liệt giảm xuống, mọi người tựa như cá rời nước, liều mạng chạy tới chỗ gửi mặt nạ trợ thở.

Landa Allilan tương đối may mắn, bởi vì mặt nạ trợ thở hoàng gia của bà ta ở trong tay nữ quan bà ta, bà ta chỉ cần trực tiếp chạy vào trong phi thuyền liền an toàn. Nhưng mà nửa đường xuất hiện chướng ngại vật, cười mỉm, nói: “Công chúa Landa, xin đi theo tôi nào.”

Lòng Landa Allilan lạnh xuống: “Ngươi là ai?”

“Tướng quân của chúng tôi muốn mời công chúa uống ly trà ấy mà.” Người nọ nói xong, động tác cực nhanh mà đánh nữ quan hôn mê, vác Landa Allilan muốn đi.

Hai chiếc cơ giáp chặn trước đường đi của người đó.

Cơ giáp đen nhánh, cao tới bảy tám mét, trước mặt chúng, con người có vẻ nhỏ bé yếu ớt như thế, nhưng mà người nọ lại không hề sợ hãi, tựa như còn đang chờ cái gì đó.

Hai đường ánh sáng xanh loé lên, cánh tay máy của hai chiếc cơ giáp màu đen không biết từ lúc nào đã bị quật ra sau lưng. Trong khoang điều khiển, cả cơ giáp màu đen run lên, chậm rãi ầm ầm ngã xuống đất, lộ ra phía sau chúng là một chiếc cơ giáp cao lớn thon dài màu xám.

Chiếc cơ giáp đó vốn là màu xám, sau khi hai cơ giáp màu đen ngã xuống đất, ánh sáng bị chúng ngăn lại bỗng chiếu lên thân cơ giáp màu xám. Cơ giáp đó nhanh chóng biến thành màu trắng bạc.

Khiêm tốn chợt biến thành chói mắt.

Khoang điều khiển của hai cơ giáp đen tự động mở, hai phi công miệng sùi bọt mép nửa chết nửa sống bò ra. Bọn họ nhìn thấy chiếc cơ giáp màu trắng bạc, mặt trắng bệch càng không giống sắc da người: “Phích, Phích Lịch…… đời hai?!”

Cơ giáp màu trắng bạc lui về sau một bước, lại ẩn vào trong bóng đêm, thân máy nhanh chóng biến về màu xám tối. Sau đó bóng dáng màu xám tối nhoáng lên, thân ảnh cơ giáp nơi đó liền biến mất.

Bởi vì doanh địa xảy ra biến cố, cảnh báo địch tập kích truyền khắp các nơi. Cơ giáp màu đen được cử đi tới tấp. Dù trong doanh địa, trong phi thuyền đợi lệnh, hay là vốn đã tuần tra bên ngoài, sức chiến đấu của cơ giáp màu đen đều không tầm thường. Nếu chúng tập hợp thành trận hình, càng không thể khinh thường.

Nhưng những cơ giáp màu đen đó tiến lên liền sẽ dừng lại một cách khó hiểu, sau đó ngã xuống, tiếp theo chính là phi công miệng sùi bọt mép bò ra ngoài, nghiêm trọng còn sẽ nôn mửa không ngừng mà lăn ra.

Dẫn đầu 150 nghìn quân lính là một trung tá, tên là Cấn Mẫn Lãng. Vị trung tá Lãng ngồi trong khoang điều khiển phi thuyền, theo dõi hình ảnh từng chiếc từng chiếc cơ giáp ngã xuống một cách khó hiểu, tức giận gầm lên: “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Trúng tà hết rồi à?!”

“Trung, trung tá……” Một người thuộc hạ lắp bắp nói, “Ngài mau nhìn.”

Trung tá Lãng tức giận đi qua xem, hình ảnh camera được tua với tốc độ chậm năm lần truyền phát tin. Trong màn hình là một chiếc cơ giáp màu đen nhanh chóng đi trước, nhưng bởi vì tốc độ truyền tin chậm hết cỡ, động tác cơ giáp cũng có vẻ hơi chậm chạp. Đột nhiên một cái bóng màu xám từ sau lướt tới gần, cánh tay máy giơ lên, chạm vào cơ giáp đen. Ánh sáng xanh chợt lóe, bóng xám lui lại, sau đó cơ giáp đen từ từ trượt xuống.

Trung tá Lãng theo bản năng ấn nút tạm dừng, hình ảnh dừng ở lúc bắt được lúc bóng dáng màu xám đang lùi lại. Phần lớn nó có màu xám tối, nhưng khi vài bộ phần khác được chiếu sáng thì màu lại sáng lên. Nguyên nhân chính là vì môi trường xung quanh tối vả lại cũng bay nhanh khiến đổi màu, hơn nữa tốc độ hành động nhanh cực kỳ, thế cho nên mắt người căn bản không thể bắt được bóng dáng này.

Trung tá Lãng nhìn được hai giây, chợt hoảng sợ mà hai mắt mở to nhìn: “Sao có thể? Sao có thể?”

Ông ta quát cấp dưới: “Mau liên hệ với bốn chiếc phi thuyền kia!”

Bốn chiếc phi thuyền chính là mấy chiếc đậu trong vũ trụ phối hợp chiến đấu. Sau đó cấp dưới nói: “Vừa rồi đã liên hệ, nhưng không có tín hiệu ạ!”

“Bẫy! Đây là cái bẫy!” Trung tá Lãng kêu to, “Lệnh cho mọi người lên phi thuyền, lui lại! Không không, không còn kịp rồi, bảo bọn họ phân tán ra, mỗi người bảo tồn lực lượng!”

Đoàn cơ giáp đen rất nhanh đã tản ra trên cao nguyên đất đỏ, ý đồ muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng mà bốn phía lại đột nhiên xuất hiện một vòng vây cơ giáp màu xám, mỗi một chiếc trước ngực đều có một số hiệu là “bảy”.

Chúng che giấu rất khá, trước đó nửa điểm sơ hở cũng không lộ ra.

Trong đó có một chiếc cơ giáp, phi công trong khoang trầm giọng nói trên kênh tiếng nói chung: “Tướng quân có lệnh, một con ruồi cũng không thể thả ra ngoài vùng đất cao nguyên, giết cho ta!”

Trung tá Lãng thông qua máy theo dõi thấy một màn như vậy, mồ hôi lạnh cũng túa hết ra, gấp giọng hạ lệnh: “Lên không, phi thuyền lập tức lên không!”

Không quản được nhiều vậy, ông ta cần rời khỏi chỗ quỷ quái này, cần báo cáo lên trên. Phích Lịch đời hai, Phích Lịch đời hai xuất hiện! Thiếu tướng Burns tuyệt đối không thể tới đây!

Phi thuyền sớm đã khởi động, bên ngoài này tuy chỉ là phi thuyền vận chuyển, nhưng bởi vì hình thể nhỏ lại, trọng lượng nhẹ hơn, hơn nữa tính năng thật ra không tệ lắm. Ra lệnh một tiếng, phi thuyền lập tức lơ lửng cách mặt đất, còn bắt đầu tăng tốc độ bay lên.

Trước mặt trung tá Lãng có vài hình ảnh vẫn luôn tập trung vào chiếc Phích Lịch đời hai kia, thấy nó đột nhiên dừng lại, hình ảnh thu được phần đầu của nó tựa như ngẩng nhìn lên hướng này, sau đó thân hình chợt biến mất tại chỗ.

Mười mấy đôi tay của các thuộc hạ lách cách múa may trên bàn điều khiển. Ngay sau đó, một lần nữa màn hình dừng lại ở hình ảnh cơ giáp màu bạc, tất cả hình đều là nó, trên các góc độ khác nhau.

Nó đang nhanh chóng tới gần!

Trung tá Lãng gấp đến độ giọng nói cũng biến điệu: “Khai hỏa!”

Một chùm pháo laser bắn ra từ bụng phi thuyền hướng về phía cơ giáp màu bạc. Nó lóe bên trái tránh bên phải, cả miếng vỏ cũng chưa bị đụng tới.

Ngay sau đó, cơ giáp màu bạc như dịch chuyển không gian, nháy mắt xuất hiện ở phần đầu phi thuyền, vươn cánh tay phải, năm ngón tay mở ra, đặt lên phi thuyền.

Phi thuyền tuy là thuyền vận chuyển loại nhỏ, nhưng trước mặt cơ giáp vẫn là quái vật khổng lồ, nhưng cơ giáp màu bạc đặt tay lên như vậy, cứ như ngăn chặn gắt gao đà bay lên trời của nó.

Khoang điều khiển, trên màn hình lớn nhất ở giữa, hình ảnh biến thành một chưởng cánh tay máy phóng ra vô số lần. Trung tá Lãng hoảng sợ và tuyệt vọng nhìn tay người máy khổng lồ: “Đừng, đừng mà……”

Trong cơ giáp màu bạc, Diệp Duệ Thăng ngồi trên ghế điều khiển, ánh mắt lạnh nhạt nhìn phi thuyền trước mắt này. Ngón tay thon dài nhanh chóng ấn xuống mấy cái phím, động tác càng lúc càng nhanh gấp nhiều lần. Sau đó anh nhẹ nhàng nắm lấy phía bên phải bàn điều khiển, một cái cần gạt.

Hít nhẹ một hơi, nhắm mắt lại.

Nội hạch tinh thần trong đầu sớm đã chữa trị xong đang điên cuồng chuyển động. Tinh thần lực giống như sóng biển mãnh liệt, rít gào. Sau đó tinh thần lực đột nhiên bị rót liên tiếp truyền vào mũ bảo hộ ở trên đầu, dọc theo mạch rót vào cánh tay phải của cơ giáp. Đồng thời cơ bắp cánh tay phải của Diệp Duệ Thăng co rút cực hạn, kéo cần gạt xuống thật mạnh.

Cánh tay phải máy móc của cơ giáp màu bạc đẩy về phía trước, trong tay chợt lóe ánh sáng xanh. Ánh sáng đó giống như dòng điện, bay qua chiếc phi thuyền. Tất cả mạch trong phi thuyền, tất cả hệ thống, từng cái từng cái một toàn bộ tê liệt hết. Cả phi thuyền bỗng chốc tối sầm, bởi vì theo quán tính tiếp tục vọt lên trên một đoạn ngắn nữa, sau đó thẳng một đường rơi xuống.

Trong khoang thuyền điều khiển, trung tá Lãng ngơ ngác nhìn toàn màn hình và bàn điều khiển đen thui, hoàn toàn cảm thấy người mình vô lực, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Xong rồi, xong cả rồi.

Ngay sau đó, cả suy nghĩ ông ta cũng chưa nghĩ xong, tinh thần lực bàng bạc như sóng vỡ bờ tràn ra toàn bộ không gian. Bên cạnh hết đợt này đến đợt khác có tiếng nôn mửa. Trung tá Lãng tương đối kháng được làn sóng tinh thần lực, nhưng cũng không phải kháng hết, trong đầu như có sông cuộn biển gầm, sau đó “oẹ” một tiếng cũng phun ra.

Trên một đỉnh núi cạnh cao nguyên đất đỏ, Cẩn Sơ ngồi buồn thiu ở sườn núi, một tay chống cằm, một tay tung hứng bé quả. Bé quả bị cậu tung hứng cũng chịu cảnh “sông cuộn biển gầm”: “Ư…… oa…… ư…… oa……”

Cẩn Sơ thu lại ánh mắt từ cuộc hỗn chiến trên cao nguyên ​kia, nói với bé quả những lời thấm thía: “Ba đây là đang rèn luyện khả năng chịu nôn của con đấy. Sau này đánh nhau nếu đánh không lại đối thủ còn chưa tính, đã vậy còn bị đánh nôn ra đến nỗi trời đất quay cuồng thì không phải quá mất mặt sao?”

Dũng sĩ chân chính, thà nguyện hộc máu cũng không được phun cơm nha, thật kém sang.

Nếu không phải hôm nay chính mắt thấy, cậu cũng không biết còn có thể điều khiển tinh thần lực như vậy.

Nhưng cũng nói thật, lần đầu tiên thấy Diệp Duệ Thăng điều khiển cơ giáp, thật sự dáng vẻ đó rất lợi hại. Những tên kia cũng là điều khiển cơ giáp mà ngay cả bóng dáng anh ta cũng chưa nhìn thấy đã ngã xuống, trâu bò đấy!

Bé quả: “Anh anh anh” phản đối, ba chỉ là xem diễn đến nỗi nhàm chán quá mới chơi con! Không cần ông ba này nữa, muốn ba Diệp cơ!

Cẩn Sơ nhìn thấy chiếc phi thuyền rơi xuống, đôi mắt màu xanh lục hơi hơi sáng lên. Tuy chỉ cao mấy trăm mét, nhưng một thứ lớn như vậy nện xuống sẽ xảy ra động tĩnh không nhỏ.

Rốt cuộc cũng đến phiên cậu ra tay rồi!

Mấy giờ trước, Cẩn Sơ hứng thú bừng bừng hỏi Diệp Duệ Thăng đang muốn bước vào cơ giáp: “Tôi có thể giúp gì không? Các anh đều có nhiệm vụ, tôi cũng muốn tham gia!”

Diệp Duệ Thăng bất đắc dĩ bảo: “Cậu cứ ngồi chơi thôi là được.”

“Có phải anh cảm thấy tôi không giúp được gì hay không đấy? Tôi nói anh biết, tôi lợi hại lắm á!” Cẩn Sơ bày ra vẻ mặt có phải anh không có mắt không.

Diệp Duệ Thăng đành phải nói: “Vậy mời cậu giúp tôi trấn cửa ải được không?”

“Trấn cửa ải gì cơ?”

“Bọn chúng có một chiếc phi thuyền lưu trong vũ trụ, tôi chỉ có thể giải quyết trước những chiếc trên mặt đất, rồi mới giải quyết chiếc phi thuyền trong vũ trụ kia. Vì phòng ngừa bọn chúng liên lạc với nhau, tôi sẽ cắt đứt tín hiệu giữa bọn chúng, cũng tạo ra biểu hiện giả, để chiếc trong vũ trụ kia tin rằng mọi chuyện trên cao nguyên đất đỏ cao nguyên hết thảy vẫn thế. Cho nên phạm vi chiến đấu chỉ có thể hạn chế ở trên cao nguyên đất đỏ, lỡ đến lúc đó đối phương có người chạy ra, phiền cậu giúp tôi giải quyết được không?”

Tuy nói vậy, nhưng Diệp Duệ Thăng tin tưởng chính mình xuống tay sẽ không để nửa tên địch chạy thoát, Cẩn Sơ tất nhiên sẽ không có việc gì để bận rộn.

Cẩn Sơ vô cùng cao hứng mà nhận được nhiệm vụ này, sau đó ngồi trên sườn núi rất lâu, kết quả nửa cái bóng đồ quỷ yêu cũng không thấy chạy khỏi phạm vi cao cấp đất đỏ.

Cậu đang chán muốn chết, liền nhìn thấy chiếc phi thuyền đó mới vừa cất cánh, đã bị Diệp Duệ Thăng một tát “đập” xuống.

Cậu vội vàng nhắm mắt lại, bộ rễ dưới mặt đất lan ra nhanh chóng, đến chính giữa phía dưới phi thuyền đó, mấy cái cành chui từ dưới đất lên, lót dưới nó, dệt thành một tấm lưới, tiếp được nó một cách ổn định chắc chắn.

Diệp Duệ Thăng đang lo lắng phi thuyền rơi xuống đất sẽ tạo ra sóng địa chấn rồi truyền khắp cao nguyên, khiến chiếc phi thuyền trong vũ trụ nhận thấy được. Ngay sau đó liền nhìn thấy phi thuyền đang ở thế rơi đột nhiên chậm lại, vững vàng đáp đất, cả một tiếng vang cũng không truyền ra.

Anh ở trên chính diện phi thuyền, cành của Cẩn Sơ lại ngay dưới phi thuyền, vì vấn đề góc độ, Diệp Duệ Thăng không nhìn thấy những cái cành đó. Lúc anh điều khiển cơ giáp bay xuống, phi thuyền đã đáp ở đó ổn định, không rõ lắm mà hình như anh thấy có mấy vật dài trong bóng tối chui hết vào đất, nhưng không thể nhìn rõ ràng.

Cẩn Sơ thu hồi bộ rễ, thần thái thoải mái giống y như cậu chỉ đỡ một cái chén thiếu chút nữa làm rớt vỡ, mà không phải là một phi thuyền có trọng tải lớn đến đáng sợ. Cảm thấy mỹ mãn mà nghĩ, cậu cũng coi như có ra tay, để cho Diệp Duệ Thăng biết, cậu cũng thuộc dạng trâu bò đó nha!