Không vì bất cứ lý do nào, điều đầu tiên Diệp Duệ Thăng nghĩ đến ngay chính là Cẩn Sơ.
Sắc mặt anh hơi trắng bệch, ngồi nghỉ điều chỉnh hai nhịp thở, sau đó nhảy ra khỏi ghế điều khiển, từ cơ giáp nhảy xuống, đi xem chỗ phía dưới phi thuyền có cái bóng đen hiện lên, không phát hiện chút khác thường nào.
Anh đưa mắt nhìn bốn phía, cũng không phát hiện bất cứ cái gì, mặc dù dùng tinh thần lực đi tìm cũng không thu được gì.
Anh liền gọi quang não Cẩn Sơ, sau khi bên đó bắt máy được thì hỏi ngay: “Cẩn sơ, là cậu à?”
Cẩn Sơ cười hì hì, tâm trạng rất tốt: “Anh đoán xem!”
Đó chính là cậu rồi.
“Cậu ở đâu?”
“Tôi đang nhìn anh đó! Vừa rồi anh thật lợi hại.”
Tim Diệp Duệ Thăng đập nhanh hai nhịp, cười nói: “Không đâu, cậu mới lợi hại.” Không một tiếng động mà đỡ được phi thuyền rơi xuống, đó hoàn toàn không phải việc mà con người có thể làm được, “Cẩn Sơ, cảm ơn cậu.”
“Không có không có, đã nói muốn thay anh trấn cửa ải mà!”
Diệp Duệ Thăng mơ hồ nghe được tiếng gì đó: “Hình như tôi nghe thấy tiếng Quả Quả kêu?” Hiện tại anh cũng theo Cẩn Sơ gọi nó là Quả Quả, hơn nữa cũng biết cái xưng hô này thật ra là Cẩn Sơ thuận miệng gọi, không phải tên chính thức. Nhưng thấy bộ dạng đó của Cẩn Sơ, hiển nhiên là coi tên này như tên thật để gọi rồi.
Diệp Duệ Thăng cảm thấy Cẩn Sơ làm một người cha mà nói thì, thật là không đáng tin chút nào. Đáng thương thay Quả Quả, cả cái tên cũng thập phần lộ ra vẻ cho có lệ.
“A, nó đang học nói chuyện ý mà, đến bây giờ mới có thể nói cái gì ‘anh anh anh’ với chả ‘oa oa oa’ thì sao được. Nhưng giờ thì không rồi, hôm nay học được cách nói ‘ô ô ô’ đó.” Cẩn sơ nói, ngừng hành vi phát rồ tung hứng con mình.
Quả Quả choáng váng cả đầu: “Ô ô ô……” Quả thực là vừa bất lực lại vừa vô cùng ai oán.
Diệp Duệ Thăng cách quang não cũng nghe được có chút không đành lòng: “Cậu đừng bắt nạt nó.”
“Tôi nào có, sao tôi có thể bắt nạt nó được nhỉ?” Cẩn Sơ thật sự chỉ cho rằng, nhiều nhất cũng chỉ là nói giỡn, chơi đùa gì đó, sao lại có thể tính là bắt nạt được?
Nói thật, cậu mong Quả Quả nhiều năm như vậy, còn không phải là ngóng trông Quả Quả tiếp mình chơi sao?
Diệp Duệ Thăng bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Tôi còn có việc, tí gặp sau.”
Nói xong Diệp Duệ Thăng triệu tập đội ngũ, một lần nữa bước lên cơ giáp, tiếp tục chiến đấu trên chiến trường vũ trụ.
Trên không trung của sao W1, một con thuyền vận chuyển chuyển động đồng bộ với chuyển động tự quay sao W1, gần như đứng yên ở chính diện phía trên cao nguyên đất đỏ.
Trong hình ảnh vệ tinh quay được, hết thảy trên cao nguyên đất đỏ đều bình thường, người trên phi thuyền giống như ngày thường, nên làm cái gì thì làm cái đó, cho đến khi phi thuyền bất ngờ bị đánh lén.
Từ lúc Diệp Duệ Thăng lên thuyền đến khi tất cả nhân viên trên thuyền bị khống chế, chỉ qua một giờ ngắn ngủn. Anh đi tới trước bàn điều khiển, ấn mấy cái phím, hình ảnh vệ tinh giả toàn là lúc cao nguyên đất đỏ bình thường, liền biến thành cảnh tượng sau khi bi tập kích.
Tất cả tù binh bị áp giải về sao W1, người của Diệp Duệ Thăng tiếp nhận chiếc phi thuyền này, ngụy trang thành kiểu chẳng có gì từng xảy ra hết.
Cùng lúc đó, mọi thứ trên cao nguyên đất đỏ cũng được phục hồi như cũ, doanh địa, phi thuyền, đều khôi phục thành lúc như chưa bị phá hư. Tất cả phi công cơ giáp màu đen thuộc về tập đoàn quân Thứ Nhất, cũng đều thay bằng phi công tập đoàn quân Thứ Bảy.
Tóm lại, tuy rằng mặt ngoài lực lượng bộ đội tiên phong không biến hóa gì, nhưng cốt lõi đã hoàn toàn thay đổi.
Mà nhân vật chủ chốt trong đó, bị giam giữ thẩm vấn riêng.
Diệp Duệ Thăng lái phi hành khí trở về, vừa ra liền thấy Cẩn Sơ, không phải Cẩn Sơ cố ý chờ hoan nghênh anh về, mà là Cẩn Sơ đang vệ sinh quét tước.
Lúc trước trên cao nguyên đất đỏ thu dọn chiến trường, tất cả thiếu sinh quân đều bị bắt làm cu li. Tuy tập huấn còn có mấy ngày mới kết thúc, nhưng nhân lực bên này không đủ, việc tập huấn cũng chỉ có thể ngừng lại.
Cẩn Sơ cũng bị gọi về, nên giao Quả Quả cho Tiểu Miêu Miêu mang, mình thì biến về bộ dáng mắt đen, trở lại đội của khoa điều khiển phi thuyền bên kia, tham gia đội làm việc.
Quả Quả thoát khỏi Cẩn Sơ: Thở ra một hơi thật dài, đã thoát khỏi nanh vuốt của ba.
Sau đó được chú Miêu nâng trên đỉnh đầu đưa đi chơi khắp nơi!
Trải qua cả đêm lao động, tuy tinh thần Cẩn Sơ vẫn sáng láng, nhưng hình tượng cả người có vẻ khá là không xong, còn chưa được nghỉ ngơi bao lâu, lại có sĩ quan gọi bọn cậu đi canh giữ tù binh.
Một trăm năm mươi nghìn tù binh, cũng tương đối dọa người, một phát giết hết là không có khả năng rồi, vậy chỉ có thể cố mà trông coi.
Cẩn Sơ được phân đến mấy cái nhà tù, hơn một ngàn người. Mỗi người bị lột hết quần áo, tránh cho giấu diếm thứ gì đó không tốt, ví dụ như vũ khí sắc bén gì đó, tay chân bị còng tay nhựa* trói lại. Trong phòng giam cách một đoạn thời gian liền sẽ phóng ra một loại khí khiến giãn cơ bắp, cả người vô lực.
*Tôi kiểu: The f*ck?! Sao lại còng tay nhựa?! Rồi dùng kiểu gì?! (đang nghĩ đến mấy cái còng tay đồ chơi...)
NHƯNG MÉO PHẢI NHÉ MẤY GÁI! TỚI GIỜ PHỔ CẬP KIẾN THỨC RỒI!
Còng tay nhựa: Khi cần số lượng lớn còng kim loại lại bị hạn chế, nhìn chung sẽ ít đơn vị nào có số lượng lớn còng kim loại (vì tương đối đắt). Để cần sử dụng số lượng lớn thì lúc này còng nhựa sẽ được sử dụng. Nguyên lý cũng giống như các loại dây buộc khác, có thể nói đây là sự kết hợp của hai dây buộc cáp. Điểm khác biệt là để đạt được hiệu quả thì yêu cầu khả năng chịu tải của còng nhựa cao hơn rất nhiều, nói chung là khoảng 100 kg. Ngoài ra, để mở thì phải cắt dây và nhiều bất cập nên hiện nay, còng nhựa sẽ cung cấp một công cụ đặc biệt như chìa khóa để mở.
Cẩn Sơ cùng các bạn học khác được phát mặt nạ phòng độc đi vào trong nhà giam, nhìn thấy một đống thân thể hoặc trắng bóng hoặc đen thui, chỉ có một suy nghĩ: Cay con mắt!
Này nếu là trước khi cậu có thân thể con người chân chính, chắc chắn cậu còn rất vui khi được nhìn cảnh tượng đó, nhưng hiện tại cũng chỉ thấy khó chịu. Thật sự là khó coi quá đi!
Phỏng chừng bọn người kia dựa vào nhau thịt dán thịt cũng rất khó chịu, biểu cảm một đám quả thực nhẫn nhịn miễn bàn.
Cẩn Sơ ở hành lang nhà giam trong chốc lát, nhìn bên trái là thân người, xem bên phải vẫn là thân người, quả thực sắp khiến cậu không nhận ra thân thể con người, cảm thấy mình vô cùng cần phải nhìn thứ khác để rửa mắt.
Cho nên lúc Diệp Duệ Thăng xuống đó, cậu lập tức giương mắt nhìn chăm chú, hai con mắt đều tỏa sáng.
Bước chân Diệp Duệ Thăng tạm dừng một chút.
“Tướng quân?”
Vì che giấu sự thất thố của mình, Diệp Duệ Thăng ho nhẹ một tiếng: “Sao học sinh cũng ở chỗ này?”
“Thật sự là do nhân lực không đủ.” Thuộc hạ bất đắc dĩ nói, lại bảo Cẩn Sơ, “Sao vẫn ngơ ngác nhìn tướng quân?”
Cẩn Sơ nhìn nhìn hắn ta, hứ, tên này không rửa mắt được, lập tức lại nhìn chằm chằm Diệp Duệ Thăng, lòng nói đương nhiên là bởi vì anh ta đẹp rồi!
Nhưng cậu lại không phải là người thiếu suy nghĩ, đương nhiên biết không thể nói vậy. Cậu thuận miệng liền nói theo lời bạn học ngày thường hay nói: “Do tôi sùng bái tướng quân quá, tướng quân lợi hại như vậy, liếc nhìn tướng quân thêm một cái là có thể tiếp thêm sức lực.”
Bước chân Diệp Duệ Thăng hơi lảo đảo, bên tai nhuốm màu đỏ khả nghi. Thuộc hạ kỳ quặc liếc nhìn anh một cái. Có phải hôm nay tướng quân có vẻ gì đó không bình tĩnh lắm? Ngày thường kiểu lời nói này cũng nghe không ít, cũng chưa từng thấy anh có phản ứng mạnh vậy hết á.
Diệp Duệ Thăng nhanh chóng trấn định lại: “Như vậy cũng được, học sinh cũng nên rèn luyện phát triển.” Anh vừa nói vừa đi, cách Cẩn Sơ càng ngày càng gần. Cẩn Sơ còn đang nhìn chằm chằm anh, cứ như mấy năm rồi chưa được thấy vậy.
Anh có hơi bất đắc dĩ, không biết cậu ấy lại bị cái gì, nhưng trong mắt không khỏi dâng lên ý cười nhàn nhạt.
Thấy Diệp Duệ Thăng sắp phải đi qua, Cẩn Sơ mắt trông mong mà xích lại gần: “Tướng quân ơiiii...”
Cái chữ “ơi” đó kéo dài thật dài, đúng thật muốn để lộ một chút đáng thương ra. Nếu không phải hoàn cảnh này không cho phép, Diệp Duệ Thăng rất muốn sờ sờ đầu cậu ấy, hỏi cậu sao lại nghịch ngợm như vậy, còn nghịch ngợm đáng yêu đến bực này.
Diệp Duệ Thăng không đành lòng không để ý tới cậu, liền nghiêm trang hỏi: “Cậu tên là gì?”
Cẩn Sơ chớp chớp mắt, muốn câu giờ thêm nữa, muốn rửa mắt thật sạch sẽ mới thôi, liền bày ra vẻ mặt mất mát, hơi ngẩng đầu lên nói: “Tướng quân, tôi tên Cẩn Sơ đó ạ, ngài từng sắp xếp cho tôi nhiệm vụ đặc biệt. Tôi còn có một con mèo, ngài tự cấp huân chương phê chuẩn, ngài không nhớ tôi sao?”
Diệp Duệ Thăng suýt chút nữa bị cậu làm cho sặc, nhưng rốt cuộc anh cũng nhớ tới bản thân không phải không được quen biết Cẩn Sơ. Chuyện khác không nói, lần trước lúc gặp Doya Anlilan, anh còn đưa Cẩn Sơ theo bên người, tuy không có công khai, nhưng trong quân doanh cũng có mấy người nhìn thấy.
Anh nhìn Cẩn Sơ đang khoác trên mình một vở kịch, cũng sắm lên vai một vị quý nhân hay quên: “Là cậu à, tôi nhớ ra rồi, cậu thực sự không tệ đấy.”
“Cảm ơn tướng quân khen ngợi, có thể vì tướng quân làm việc là vinh hạnh của tôi!” Cẩn Sơ gặp cũng đi theo được một đoạn đường, cậu không thể bỏ cương vị được, chỉ có thể dừng lại tiếp tục làm độc hại đôi mắt với đầu óc. Nhưng nãy giờ như thế cũng có tác dụng rửa sạch, lần này hẳn là có thể kiên trì thêm chốc lát.
Lại nghe Diệp Duệ Thăng nói: “Bọn ta muốn thẩm vấn tù binh, cậu cũng theo đến đó đi.”
Mắt Cẩn Sơ sáng ngời: “Thật sự có thể ư?”
Diệp Duệ Thăng cười nói, cậu ấy thật sự muốn đi theo mình, sao đột nhiên dính người thế? Đây chính là chuyện chưa từng có tiền lệ.
Anh cảm thấy trái tim này cũng sắp bị đắm chìm vào ánh mắt ấy trở nên mềm oặt, nảy sinh ra từng tia vui mừng không thể bỏ qua, dư quang đôi mắt anh quét qua bọn tù binh trần truồng: “Thật, đó cũng là được tiếp thêm kiến thức.”
“Cảm ơn tướng quân!” Cẩn Sơ vui rạo rực đi theo cạnh anh, đi một bước lại liếc anh một cái, đi một bước lại nhìn một cái, vẫn là gương mặt này nhìn thoải mái mà!
Thuộc hạ bên cạnh: Đứa học sinh này thật sự sùng bái tướng quân quá đấy, vừa nghe có thể được đi theo là cao hứng đến thành cái gì luôn, rồi cả mắt nó như không rút ra được. Hiện giờ học sinh đều hâm mộ một cách khoa trương vậy sao? Nhưng cảm thấy cũng rất đáng yêu mà nhỉ, cả hắn cũng có hơi hâm mộ và ghen tị với tướng quân.
Vốn dĩ Diệp Duệ Thăng chỉ đi một chuyến tới đây, nhìn chút xem tình huống nơi này. Anh mới từ trong không gian trở về, ngay cả thời gian nghỉ ngơi một lát đều không có, tự nhủ sẽ không lãng phí ở chỗ này quá nhiều thời gian. Nhưng bởi vì có Cẩn Sơ, anh thay đổi chủ ý, anh sẽ thẩm vấn Đường Thụy Tư.
Trong quá trình chờ đợi, Diệp Duệ Thăng cho những người khác lui, chỉ dư lại anh và Cẩn Sơ. Cẩn Sơ không nhìn chằm chằm anh tiếp, mà nhìn trái ngó phải khắp phòng thẩm vấn.
Diệp Duệ Thăng có chút thất vọng nho nhỏ: “Cẩn Sơ.”
“Hử?”
“Vừa rồi vẫn luôn nhìn tôi, có phải có chuyện muốn nói với tôi không?” Anh ngẫm lại cảm thấy tuy rằng Cẩn Sơ có đôi khi có vài hành vi kỳ quặc không đàng hoàng, nhưng cũng sẽ không nhìn chằm chằm người ta, vậy việc này đại khái là ám chỉ cậu ấy có chuyện muốn nói với anh.
Cẩn Sơ lại nói: “Không có gì đâu, chỉ là nhìn anh thôi.”
Diệp Duệ Thăng: “……” Tim lại bắt đầu trật nhịp rồi.
“Vừa rồi tôi phải trông coi những tên tù binh đó, một đám trần trụi lộ mông xấu quắc, vẫn là anh đẹp hơn.” Cẩn Sơ bổ sung thêm.
Diệp Duệ Thăng: “……” Bỗng nhiên không biết nói cái gì mới được, tất cả đám mây hồng nhạt mềm mại bị phá hết. Quả thực anh có cảm giác muốn đỡ trán.
Những lời này, thật là không biết nên mắng lại như thế nào.
Cũng may lúc này Đường Thụy Tư bị dẫn tới.
Cẩn Sơ chớp mắt liền nhận ra tên tóc đỏ này, hắn không phải tên quỷ đáng ghét lần trước chạy đến Tiểu Hoa Tinh của cậu, cực kỳ đắc ý mà dõng dạc nói muốn chiếm Tiểu Hoa Tinh hay sao?
Anh hỏi Cẩn Sơ: “Còn nhận ra hắn không?”
Cẩn Sơ gật gật đầu: “Chính là hắn muốn cướp sao W1 à?” Người này sao cứ thích làm chuyện này thế nhỉ?
“Không mình hắn thôi đâu, hắn chỉ là làm việc cho tập đoàn quân Thứ Nhất.”
Đường Thụy Tư bị trói trên ghế, hình như mỗi người bị thẩm vấn đều sẽ được hưởng thụ loại đãi ngộ này, còn có thể ngồi. Hắn trừng mắt với Diệp Duệ Thăng: “Mày là tên ranh ma gian trá, mau thả tao ra coi, nếu không tập đoàn quân Thứ Nhất sẽ không bỏ qua cho mày!”
Cẩn Sơ nhìn hắn, đột nhiên nhấc tay: “Tôi biết rồi!”
Đường Thụy Tư nghẹn lại, nhìn về phía cậu, biết cái gì? Đề tài này xoay chuyển nhanh vậy có phải có hơi kỳ quái hay không?
Diệp Duệ Thăng cũng nhìn về phía Cẩn Sơ.
Cẩn Sơ nói: “Tôi từng xem rất nhiều phim truyền hình, vai ác trong phim sau khi bi bắt luôn thích nói kiểu này, rõ ràng tình cảnh của mình vô cùng không xong, lấy đâu ra tự tin nói chuyện ngang hàng với vai chính như vậy? Không phải ngu à? Tôi cũng cảm thấy đó là phim khoa trương, không nghĩ tới thực sự có người như vậy đó!”
Đường Thụy Tư: “……” Vậy thì phải nói gì?
Diệp Duệ Thăng cũng buồn cười mà lắc đầu. Nhưng Đường Thụy Tư kêu la thế thật sự rất ngu, hắn dựa vào gì mà cảm thấy tập đoàn quân Thứ Nhất sẽ để ý sống chết của hắn chứ? Mà bản thân mình lại dựa vào điều gì mà vì thái độ của tập đoàn quân Thứ Nhất vốn chính là đối thủ, mà thay đổi cách làm của mình?
Đường Thụy Tư chắc cũng cảm thấy mình kêu gào có hơi ngu, lập tức sửa lại nhân thiết, hung tợn mà nói: “Lần trước mày dùng gian kế khiến toàn thân tao đau đớn hơn hai năm, lần này còn có thủ đoạn gì, đều bày ra hết đi! Tao mà kêu một tiếng tao theo họ mày luôn!”
Diệp Duệ Thăng còn chưa kịp nói, Cẩn Sơ chen miệng nói tiếp: “Đây là chiêu tẩy trắng chính mình miễn nhận tội sao? Nếu là tao, nếu vốn muốn cho mi nếm chút mùi đau khổ, nghe xong mấy lời này cũng rất khó xử, dù sao bị loại người như mi theo họ, cũng quá là dị ứng.”
Diệp Duệ Thăng nhịn không được phụt cười, Đường Thụy Tư bị làm tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu: “Mày mày mày ——”
Cẩn Sơ lại nói: “Nhưng thật đúng là tao muốn biết mi có kiên cường như mày nói không đây.” Cậu đưa mắt ra hiệu cho Diệp Duệ Thăng: “Anh giúp tôi che mắt hắn lại đi.”
Diệp Duệ Thăng không biết cậu muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo.
Cổ Đường Thụy Tư bị cố định ở phần ghế dựa, đầu chuyển động cũng khó khăn, sau khi mắt bị che đi cũng luống cuống hơn: “Bọn mày muốn làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”
Cẩn Sơ bất đắc dĩ bảo: “Tao còn chưa ra tay mà.”
Nói rồi cậu vươn ngón trỏ, đầu ngón tay trắng nõn bỗng nhiên biến thành một cành nhỏ tinh tế.
Đồng tử Diệp Duệ Thăng co rụt lại.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy Cẩn Sơ biến hóa như vậy.
Cái cành nhỏ nhắn đó ngoe nguẩy giữa không trung, sau đó tới gần Đường Thụy Tư, cào cào trên mu bàn tay hắn. Đường Thụy Tư đã kêu gào còn thảm hơn heo chọc tiết.
Ngay sau đó, cái cành đâm xuống mu bàn tay hắn.
“Áaaaa!!! ——”
Trong ngục giam phát ra tiếng tru cực kỳ bi thảm, rất nhiều bọn tù binh trong phòng giam đang mơ màng sắp ngủ đều bừng tỉnh dậy, trong lòng hoang mang rối loạn, sắc mặt thảm đạm. Quan thẩm vấn của tập đoàn quân Thứ Bảy là người tốt nghiệp trường quân đội nào, năng lực nghiệp vụ mạnh như vậy sao? Hay còn phải nói là đặc biệt điên rồ?
Anh em bọn họ với nhau hẳn đều là người đàn ông cứng cỏi, vô cùng kiên cường, có thể kêu đến vậy, rốt cuộc là có thảm thiết bao nhiêu đây?