Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 1




"Ư… a… ư."

Người phụ nữ khó nhịn, uyển chuyển uốn éo người.

"Lang, đừng giày vò tôi nữa, nhanh chút đi."

Dứt lời, cánh tay nhỏ dài ôm lấy cái đầu trước người, hai chân đan xen chiếm lấy eo cô.

"Ai, cô thật là một phụ nữ ɖu͙ƈ cầu bất mãn."

Lọn tóc vàng óng buông xuống, người phụ nữ khiêu khích có đôi mắt quyến rũ sắc lẻm, hai con ngươi giống như ngôi sao xanh da trời rực sáng giữa trời đêm mơ hồ tản ra nét rùng rợn. Người phụ nữ trần trụi chỉ lo đắm chìm đương nhiên không có phát hiện, hai mắt nhắm nghiền, cô chỉ mong trong trò chơi của người trưởng thành này mau sớm đạt được vui vẻ cực hạn.

"Ân… đừng hành hạ người ta nữa, người ta muốn mà~"

Hờn dỗi một tiếng, người phụ nữ thở dốc bộc phát. Cô gái tóc vàng di dời tay cô, ngẩng đầu lên, trêи cao nhìn xuống, từ đỉnh đồi ngạo nghễ đến đôi mắt người phụ nữ.

"USB ở đâu?"

Thanh âm tản ra lạnh lẽo.

"Ghét ghê~ lúc này lại nói mấy đề tài mất hứng như vậy~"

Cô gái không thú vị ngồi dậy, vai mềm lộ ra một nửa, đồ ngủ ren nửa treo trêи người, đôi mắt ẩn ẩn tình ɖu͙ƈ đánh giá người trước mắt.

"Tôi hỏi lại, USB ở đâu?"

Ánh mắt cô gái tóc vàng trở nên lạnh, quanh thân tản mát hơi thở lạnh lùng.

Cô gái cũng không sợ, ngược lại ngón tay đâm đâm vào ngực cô gái tóc vàng, thân thể nhu nhược không xương dựa vào ngực cô.

"Chúng ta không phải ban đầu đã nói rồi? Cô lên giường với tôi, tôi cho cô thứ cô muốn."

Vừa nói, ngón tay vừa thậm chí vẽ vòng vòng, giọng hết sức ai oán.

"Haha, chẳng phải tôi đã ở trêи giường với cô rồi?"

Cô gái tóc vàng cũng không đẩy đối phương, cười khuẩy nói.

"Cảnh Lang! Cô chơi tôi!"

Cô gái nhanh chóng rời khỏi ngực cô, tức giận hét lên.

"Sao tôi dám, La đại tiểu thư, có phải nên chấm dứt tại đây. Con nít bắt chước chơi trò người lớn tôi cũng chơi cùng cô rồi, chắc có thể không quấy rối nữa được rồi?"

Cô gái tóc vàng bình tĩnh nhìn đối phương. Sắc mặt cô gái ngày càng khó coi.

"Cái gì mà bắt chước người lớn? Cảnh Lang, tâm ý tôi đối với cô, chẳng lẽ cô không nhìn thấy? Người bên cạnh cô nói cô thích phụ nữ, lại chưa bao giờ ăn chay. Đừng nói với tôi, vừa rồi làm cùng tôi, cô sẽ không có cảm giác!"

Cô gái hừ lạnh, trợn mắt nhìn cô gái tóc vàng.

"Từ đầu đến cuối người nhập vai sợ rằng chỉ có La đại tiểu thư đây, tôi chẳng qua chỉ phối hợp với cô thôi."

Cô gái tóc vàng khịt mũi xem thường, hai tay ôm ngực, đánh giá cô gái trước mặt.

"Cảnh Lang cô đừng có hϊế͙p͙ người quá đáng! Đêm nay người mà tôi muốn định chắc rồi! Chỉ cần tôi gọi một cuộc, bản thiết kế trong USB sẽ lập tức rơi vào tay công ty khoa học kỹ thuật M bên Mỹ, sáng mai trong cuộc họp tranh giành, tôi xem cô sẽ làm thế nào? Hạng mục này tuộc khỏi tay, coi như chơi xong cái công ty của cô!"

Cô gái hùng hổ dọa người.

"Mời tự nhiên~"

Cô gái tóc vàng xuống giường, sửa sang lại quần áo trêи người một chút, thần thái thản nhiên nhìn người phụ nữ trêи giường.

"Cô sẽ không có được gì cả!"

Người phụ nữ thấy vẻ mặt cô gái tóc vàng không thèm để ý chút nào, trong bụng quýnh lên.

"Một cái công ty thôi mà, chỉ bằng năng lực của Cảnh Lang tôi, thua keo này bày keo khác là chuyện sớm muộn. Ngược lại La đại tiểu thư cô đây, cha cô đối với cuộc sống riêng tư của cô sợ rằng rất mực quan tâm đi."

Khóe miệng cô gái tóc vàng khẽ cong lên, móc điện thoại trong túi ra, ngón tay hoạt động, đưa màn ảnh huơ huơ trước mặt cô gái.

"A!"

Cô gái kinh hô, một tay che miệng, một tay đoạt lại điện thoại, nhưng cô gái tóc vàng đã thu hồi vào túi.

"Đây là vừa rồi mà? Ngay từ đầu cô đã tính kế tôi ư, đồ khốn kiếp!"

Cầm lấy gối trêи giường ném vào cô gái tóc vàng, cô gái tóc vàng chỉ hơi di động thân thể, gối rơi vào khoảng không, rớt xuống đất.

"Ảnh chụp không tồi ha, phòng này có giấu camera loại nhỏ, toàn bộ quá trình vừa rồi đã được ghi lại. Nếu cho La đổng thấy, không biết ổng có cảm nghĩ thế nào đây ta, hí!"

Cô gái tóc vàng dương dương tự đắc.

"Đồ đê tiện, đồ vô sỉ!"

Vẻ mặt cô gái kịch biến, nhảy xuống giường, làm bộ dạng đưa tay đánh cô gái tóc vàng. Cô gái tóc vàng một tay bắt lấy cổ tay, dùng chút lực, cô gái đau kêu thành tiếng.

"Thả ra! Đau quá đi."

Dịch lại gần bên tai cô.

"Bàn về đê tiện, làm sao tôi bằng cô được La Cẩn."

Trong nháy mắt bỏ tay cô gái ra, cả người La Cẩn ngã đến trêи giường, cô một bên xoa lấy cổ tay sưng đỏ.

"Coi như cô ngon!"

Cô gái tóc vàng sao cũng được nhún vai, bước ra cửa.

"Cảnh Lang! Cô cứ chờ mà xem, một ngày nào đó tôi phải khiến cô cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi!"

Cô gái tóc vàng một tay ngoáy ngoáy lỗ tai.

"La đại tiểu thư nói gì, tôi không nghe rõ."

Tiêu sái mở cửa, rời khỏi phòng. Chớp mắt đóng cửa phòng, bên trong vang lên một trận , tiếng thủy tinh vỡ tan tành.

"Sở thích nổi giận của đại tiểu thư nhà giàu, thật sự rất không thú vị."

Di động trong túi rung lên, trêи màn ảnh hiện lên hai chữ Cảnh Ngọc, vẻ mặt cô gái biểu hiện nét cười một hồi.

"Chị, mọi chuyện thuận lợi chứ."

"Đại tiểu thư nào đó đang đập phá đồ rồi~ Haha!"

"Haha, quá được. Quy tắc cũ, hai chị em ta phải ăn mừng một phen cho đã~"

"Em đó. Không phải lại dẫn chị đi những địa phương les nữa chứ?"

"Chị, chị thật là một chút cũng không thông cảm cho em gái dụng tâm lương khổ a. Hôm nay em sẽ dẫn chị đến một nơi chơi rất vui, hí hí! Chúng ta gặp lại ở bãi đỗ xe."

Bất đắc dĩ xoa trán, cô em gái này của cô a, thật sự ngày càng không nên thân. Lời này tuy là nói vậy, nhưng trêи mặt Cảnh Lang lại lộ ra nụ cười ấm áp. Cảnh Ngọc, cô em gái nhỏ hơn cô một tuổi, so với cô thành thục lãnh đạm tính tình vừa vặn hoàn toàn ngược lại, hoạt bát cởi mở tự do phóng khoáng, hệt như đứa trẻ chưa trưởng thành.

Ở bãi đậu xe trung tâm, một chiếc xe màu bạc xám tro nổi bật tắp vào, người đẹp tóc vàng mặc y phục màu đen mang thắt lưng nghiêng một bên, vẫy vẫy tay với Cảnh Lang.

"Chị, bên này!"

Hai chị em có dung mạo tương tự 80%, chỉ là gương mặt Cảnh Ngọc nhìn qua có nét ngây thơ hơn, giống như so con nít với cỏ vàng. Ngồi vào xe, thắt dây an toàn, Cảnh Ngọc lái xe, Cảnh Lang đè tay cô xuống.

"Út nhỏ, em đã biết chị không thích nơi quá hỗn tạp."

"Úi."

Cảnh Ngọc chột dạ le lưỡi.

"Chị yêu dấu, chị xem em gái của chị là loại người gì, em giống hạng người thích vào nơi trăng hoa lắm sao?"

Cảnh Lang hoài nghi quan sát cô từ trêи xuống dưới một phen.

"Chị tin tưởng cách làm người của em gái chị, nhưng cách em ăn mặc đã làm bại lộ mục đích của em."

Cảnh Ngọc rụt cổ xuống, cười hắc hắc hai tiếng.

"Chị, tối nay chị cứ nghe em. Chị cũng lớn rồi, có vài thứ rất cần phải trải nghiệm."

Cảnh Ngọc chân chó nói.

"Vậy cô em gái đáng yêu mê người của tui, có phải đã trải nghiệm luôn thân thể rồi không~"

Cảnh Lang nheo mắt, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.

"Không có! Được rồi mà, chúng ta nhanh đi, trễ nữa không kịp mất!"