Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 12




"Trở về nói với lão bản các người, cô ấy, tôi nhất định mang đi!"

Cảnh Lang khiêu khích nhìn người đàn ông, lực ôm lấy vòng eo "Hồng phu nhân" càng gia tăng. Nghênh ngang đi qua hắn, hừ lạnh một tiếng. Cảm giác chiếc eo "Hồng phu nhân" nhỏ nhắn hết sức dị thường, trên thực tế tối qua lúc trên giường, cô đã ý thức được, người phụ nữ này gầy ốm lợi hại, đáy lòng chán ghét điểm này càng tăng hơn một phần.

Trên bàn cơm, "Hồng phu nhân" không có ý động đũa, Cảnh Lang bất mãn, gắp chút thức ăn để vào chén cho cô.

"Ăn cơm đi!"

"Tôi không thấy đói."

"Hồng phu nhân" vẻ mặt hoảng hốt, dường như đang có điều lo âu. Cảnh Lang biết cô đang sợ mình không mang được cô rời khỏi đây. Vì vậy, đưa tay phủ lên bàn tay cô.

"Có tôi ở đây, cô không cần phải lo lắng điều gì."

Ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt kiên định của Cảnh Lang, "Hồng phu nhân" theo bản năng cúi đầu liền muốn trốn thoát, cô rất không thích ánh mắt đó, đặc biệt ánh sáng chói mắt mơ hồ tản ta từ trên người người này, ánh vào làm cô không mở mắt nổi. Cô nhanh chóng tránh thoát bàn tay cô ấy.

"Đừng có mưu đồ tôi sẽ vì thế mà cảm kích cô."

"Hồng phu nhân" buồn bực nói một câu. Cảnh Lang cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục gắp thêm thức ăn vào chén cho cô.

"Cô Cảnh, lão bản chúng tôi bày tỏ, cô có thể mua "Hồng phu nhân". Còn về phương diện giá tiền."

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói đến đây dừng một chút.

"Một trăm tám mươi triệu*."

(*) Khoảng 600 tỷ Vnd.

Người đàn ông bỉu môi. Trong lòng "Hồng phu nhân" lộp bộp.

"Được."

Cảnh Lang mặt không đổi sắc trả lời.

"Hồng phu nhân" kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Lang, Cảnh Lang nắm tay cô, ánh mắt sáng quắc nhìn, đem nụ hôn đặt lên mu bàn tay cô.

"Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, dùng hết toàn bộ gia tài của mình, tôi cũng sẽ dùng."

"Hồng phu nhân" nhất thời thất thần, nghe cô liên tục nói ra lời tình ý, có chút bối rối. Nhưng ngay sau đó trấn định lại, một tay xoa con mắt trái, rút tay về*. Âm thầm nhắc nhở mình xém chút nữa đã để bản thân bị cuốn theo. Cảnh Lang lộ vẻ đắc ý, cái cô này cũng biết xấu hổ nga.

"Khá lắm, cô Cảnh. Tại hạ hết sức khâm phục cô người đẹp ném tiền quyết đoán!"

Người đàn ông không để ý thấy tương tác giữa hai người, chỉ tâm niệm một trăm tám mươi chục triệu kia, hoàn thành được một khoản mua bán không tưởng tượng nổi.

Làm xong thủ tục, cho đến khi Cảnh Lang dắt tay cô ra đến cửa. Quay đầu nhìn một chút hai tay cô trống trơn.

"Không cần mang hành lý theo sao?"

Tâm tình "Hồng phu nhân" rất khẩn trương, cô không dám tưởng tượng sẽ có một ngày mình lại có thể thật sự được rời khỏi Dạ Mị.

"Không có. Lúc đến tôi chỉ một thân một mình."

Cúi đầu nói một câu, liền không nhiều lời nữa. Cảnh Lang thấy vẻ mặt cô ảm đạm, trong lòng sáng tỏ. Nắm tay cô càng chặt hơn, không biết là do đồng cảm hay là bản năng của mình.

Cửa sau lưng từ từ khép lại, "Hồng phu nhân" lại nhìn một cái, không kềm chế được thở phào nhẹ nhõm. Thật giống như gánh nặng nhiều năm trong nháy mắt tan biến, cô được tự do rồi...

Đi lên cầu thang, cả hai trở lại mặt đất. Ánh mặt trời chói chang, "Hồng phu nhân" khó chịu đưa tay che lại trên mắt.

"Không thoải mái sao?"

Cảnh Lang quan tâm hỏi.

"Không, chỉ là rất lâu rồi không được nhìn thấy bầu trời."

Trong giọng nói lộ ra nhàn nhạt đau khổ.

"Rất lâu rồi không được nhìn thấy, nghĩa là sao?"

Cảnh Lang nghi hoặc nhìn cô.

"Làm gái** trong Dạ Mị, không được ra thế giới bên ngoài."

"Thế giới bên ngoài?"

Cảnh Lang kinh ngạc quay đầu nhìn về con hẻm nhỏ.

"Là nhốt sao? Bọn họ quanh năm đều nhốt các cô dưới đó?"

Thanh âm lập tức lớn hơn, Cảnh Lang không dám tưởng tượng hai tay nắm lấy bả vai cô.

"Đừng hỏi nữa."

"Hồng phu nhân" chỉ cúi thấp đầu, cũng không muốn trả lời loại câu hỏi này. Cảnh Lang cũng cảm thấy quá kích động rồi, chỉ là đối với hành vi thổ phỉ bắt nhốt phái nữ như vậy, cô cực kỳ căm ghét. Đi đến trước xe, "Hồng phu nhân" đứng tại cửa xe, không hề bước vào.

"Chúng ta tách ra ở đây đi."

"Không được!"

Cảnh Lang dường như bật ra theo bản năng thốt lên.

"Cô muốn đổi ý?"

"Hồng phu nhân" lập tức đổi lại khuôn mặt cảnh giác, lui về sau mấy bước. Ý thức được đối phương không thân thiết, Cảnh Lang vội vàng nói.

"Ý tôi là. Bây giờ cô vẫn còn trong phạm vi quản hạt của Dạ Mị, cũng không an toàn. Huống hồ, chắc cô không có thẻ căn cước, cũng không có nơi nào để đi. Cô muốn một mình như vậy đi lang thang bất định trong thành phố sao?"

Cảnh Lang dựa vào cửa xe, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô.

"Tôi."

"Hồng phu nhân" không biết nên trả lời thế nào, cô chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng cô đã từng nói, cô đi đâu, thì liên quan gì đến người phụ nữ trước mặt này, chẳng lẽ cô ta còn không cho cô rời đi sao? Hay là vừa lúc bắt đầu cô ta đã không nghĩ đến cho cô tự do.

"Tôi đi đâu cũng không liên quan đến cô. Cảm ơn cô đã đưa tôi ra ngoài."

Giọng hết sức lạnh lùng, Cảnh Lang nghe thấy sắc mặt cũng phát ra âm trầm.

"Đối đãi với ân nhân cứu mạng mình như vậy, sợ rằng không ổn đâu. Một trăm tám mươi triệu, cô thật sự coi tôi đây là hết chỗ để xài tiền?"

Cũng biết, người phụ nữ này chẳng phải hảo tâm gì. Không ai lại tự dưng vô cớ tốn nhiều tiền như vậy cứu một người không hề liên quan đến mình, huống hồ tối qua cô ta cũng làm những chuyện kia với mình, đủ để bồi thường rồi đi!

"Tất cả những chuyện tối qua cũng đủ với cô đi!"

"Hồng phu nhân" nhoẻn miệng, giọng hơi tức giận.

Nghe đến đây, Cảnh Lang cười rộ lên.

"Hai chúng ta căn bản vẫn chưa làm gì cả, cô vẫn còn nguyên vẹn! Nếu cô cứng rắn muốn thanh toán với tôi, liền lập tức cùng tôi lên giường, tôi cho cô đi!"

Giọng điệu Cảnh Lang sắc bén, lôi lấy tay "Hồng phu nhân", vững vàng không buông.

"Quả thật là đồ phụ nữ khốn kiếp! Một trăm tám mươi triệu, tôi sẽ trả lại cô! Cho dù đời này tôi làm đến chết, cũng nhất định trả hết cho cô!"

"Hồng phu nhân" tức giận lớn tiếng nói.

"Chỉ bằng cô, tôi thấy cô tự đánh giá mình quá cao rồi."

Giọng Cảnh Lang lộ ra lạnh lẽo. "Hồng phu nhân" dứt khoát hất tay Cảnh Lang, muốn hướng nơi khác rời đi, Cảnh Lang tiến lên lôi cô trở lại, cứng rắn kéo lên xe. (Sói có thấy hành lý lúc đến đây quên mất cái gì rồi không =)))

"Đợi tôi trước đưa cô rời khỏi đây. Đến lúc đó muốn đi đâu tùy cô!"

Thay cô ấy thắt dây an toàn, Cảnh Lang đè xuống tức giận, lạnh giọng nói. "Hồng phu nhân" nhìn đi nhìn lại cô mấy lần, cuối cùng cũng không nói.

Dọc theo đường đi, cả hai im lặng không nói chuyện. Cảnh Lang chuyên tâm lái xe, "Hồng phu nhân" thì cúi gầm đầu. Rốt cuộc người phụ nữ này đang tính toán những gì? Tâm trạng cô ta lúc tốt lúc xấu, đem mình đùa giỡn trên tay. Nhưng mà, đưa mình ra khỏi Dạ Mị, lại giống như là thành thật, vậy chỉ cần đến nơi, cô ta thật sự sẽ thực hiện cam kết sao? Mặc kệ, bất luận đến lúc đó cô ta có thả cho mình đi hay không, mình cũng nhất định phải rời đi.

Tâm trạng Cảnh Lang phá lệ rất kém, cảm thấy một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, còn phải làm vẻ mặt thỏa hiệp với cái cô này. Cuối cùng, cô đã xài biết bao là tiền, không những không được người ta cảm kích, ngược lại còn đề phòng cô như đề phòng ăn cuớp vậy. Cô là người làm ăn, đây căn bản từ lúc bắt đầu đã là một vụ làm ăn lỗ vốn rồi.

Từ trên xa lộ, xe lái vào thành phố. Cảnh Lang dừng xe trước máy tự động trước một căn nhà, mở cửa xe, để "Hồng phu nhân" trong xe chờ mình. Năm phút sau, cô trở lại trong xe, từ ghế ngồi sau tùy tiện lấy một cái túi xách. Từ trong túi xách lấy một tấm thẻ tiết kiệm, nhét vào, đưa cho "Hồng phu nhân".

"Mới vừa rồi tôi đi xem, trong tấm thẻ này vẫn còn một trăm ngàn*. Cô cầm đi mua điện thoại di động trước, tìm một chỗ ở, trong túi xách có danh thiếp của tôi, có khó khăn cứ tùy tiện gọi điện cho tôi."

(*) Khoảng 333,3 triệu Vnd.

"Hồng phu nhân" ngơ ngác nghe Cảnh lang tự thuật.

Một lát sau.

"Cô có ý gì đây?"

Lộ ra thần sắc rối rắm nhìn chằm chằm Cảnh Lang.