Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 14




Đóng cửa lại, Lục Hồng thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng lên cửa. Toàn thân cảm thấy vô lực, cô rất mệt mỏi. Trong căn phòng hẹp mờ tối, có một chiếc giường gỗ, một phòng vệ sinh và một căn phòng bếp bên trái.

Trong phòng ngay cả máy điều hòa, tủ lạnh, tivi cũng không có. Không quan trọng, Lục Hồng nằm lên giường, buồn rầu suy nghĩ bước tiếp theo nên thế nào. Việc cần kíp, vẫn là cần một cái thẻ căn cước. Sau đó tìm một công việc ổn định, từ từ hỏi thăm tin tức về Nhược Mỹ.

Bất giác, mí mắt cô khép lại, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn nhắm lại.

, Lục Hồng bị một trận gõ cửa dồn dập làm cho tỉnh giấc. Ngoài cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn sáng, cô đoán hôm qua sau khi mình nằm xuống, liền ngủ một giấc đến bây giờ.

Mở cửa, nguyên một bộ mặt thối của bà chủ nhà, hồ nghi nhìn chằm chằm cô. (Con heo béo tham lam)

"Xin hỏi?"

Lục Hồng còn chưa nói xong, bà chủ nhà liền đẩy cửa xông vào.

"Bà đây là?"

Lục Hồng nhíu mày, đối với hành động như vậy cảm thấy bất mãn.

"Cô Lục, bây giờ đã giữa trưa rồi. Tôi có lòng tốt gọi cô dậy thôi."

"Đây hẳn không phải chuyện mà bà cần quản."

Lục Hồng nắm chặt hai tay, chẳng lẽ bà chủ nhà còn ngại tiền nhà quá ít, cố ý đến kiếm chuyện đi.

"Ai u, tiểu cô nương tính tình không nhỏ nha. Tôi đến xem cô một thân một mình mang theo nhiều tiền như vậy, sợ rằng không ổn đâu. Tôi nói cô sẽ không phải đào phạm trốn đến chỗ tôi chứ, lỡ sau này cảnh sát tra đến chỗ tôi, truyền ra ngoài, sau này còn ai dám đến mướn chỗ tôi nữa đây!"

Rốt cuộc bà ta đã lộ mục đích thật sự. Lục Hồng cười lạnh, rút ra một xấp tiền trong ví.


"Bao nhiêu đây đủ rồi chứ?"

Chủ nhà tham lam nhìn xấp tiền trên tay cô, không hề tiếp tục, ngược lại nghiêm mặt nói.

"Cô nương đây là ý gì?"

"Ý nghĩa như trên mặt chữ. Rốt cuộc bà có muốn không?"

Lục Hồng không nhịn được muốn rụt tay về, chủ nhà vội vàng kéo tay cô lại, đem tiền cầm, gật gật cái đầu.

"Tôi nói này cô Lục, nếu cô làm người đã biết điều như vậy. Tôi dứt khoát cũng lại làm người tốt đây, có muốn việc làm không?"

"Bà ngược lại nói ra nghe thử."

Nghe thấy hai chữ công việc, Lục Hồng phỏng đoán bảy tám phần, cũng chẳng phải loại việc đứng đắn gì, nhưng vẫn hỏi.

"Tôi có một đứa em gái làm quản lý cho tiệm massage, gần đây đang tuyển thêm người. Cô xem cô không có thẻ căn cước, bên ngoài làm sao dễ dàng tìm được công việc. Mà đứa em gái nhỏ này của tôi trong tiệm vốn cũng không cần thẻ căn cước nga."

Bà chủ nhà đắc ý nói, tự tin cho rằng Lục Hồng sẽ đồng ý. Lăn lộn trong đời nhiều năm như vậy, bà sẽ không nhìn lầm người đâu. Cô gái trước mắt này tám chín phần chả phải người đàng hoàng gì.

Đáy lòng nổi lên cảm giác chán ghét, bây giờ Lục Hồng chỉ mong đuổi con người trước mặt này ra ngoài ngay lập tức. Ý của bà ta, cô sớm đã tỏ bảy tám phần, chả phải làm nhân viên cho tiệm massage gì, rõ ràng là muốn kêu cô đi làm gái, cái tiệm chỉ là mối để dẫn khách thôi.

"Cảm ơn hảo ý của bà. Tôi là một người tàn tật, tôi tự biết mình, sợ rằng đến tiệm của bạn bà, ngược lại lại làm cho bạn bà không làm ăn gì được."

Lục Hồng mặt không đổi từ chối, một tay đè lên cái chụp mắt trên gương mặt.

Bà chủ nhà thấy cô cự tuyệt, lại lên cơn.

"Tiệm massage là cần tay nghề, cô Lục lo lắng quá rồi."

Đáy lòng bà ta lại suy nghĩ, ba cái vụn vặt đó, tắt đèn rồi, hai chân mở ra, ai quản cô có bộ dạng gì chứ.

"Tôi thấy vẫn là thôi khỏi, một lát tôi phải ra ngoài rồi, bà xem?"

Biến hình hạ lệnh đuổi khách, nguyên bộ mặt bà chủ nhà, hậm hực rời khỏi, vừa quay đầu để lại một câu.

"Tiền nhà tháng sau hy vọng cô Lục chuẩn bị trước là vừa."

"Tôi sẽ."

Sau khi tiễn bà chủ nhà, Lục Hồng ngây ngốc ngồi lên giường, sờ con mắt trái của mình. Chẳng lẽ rời khỏi Dạ Mị, mình cũng không thoát khỏi thân phận làm gái điếm sao.

---

Cảnh Lang tắm xong, liền ngồi trên salon đợi tin tức. Lúc này điện thoại công ty cũng gọi đến báo cáo, cho biết lần cạnh tranh này đã thành công. Vui vẻ yên tâm, cô dặn dò vài câu, liền cúp máy. Vậy là khoảng thời gian sắp tới, chuyện công ty cũng tạm coi như xong. Bây giờ chuyện quan trọng trước mắt, vẫn là tìm được Cảnh Ngọc. Cô không khỏi nổi lên tự trách, thân là chị em ruột lại quên mất em gái mình, quả thật không nên, nhưng nếu không phải tại cái cô kia, cô làm sao sẽ mất đi lý trí.

Nhìn điện thoại di động, trong lòng nghĩ đến tính tình của cô gái nọ, chắc chắn sẽ không gọi cho mình xin giúp đỡ. Cô ấy không có thẻ căn cước, chắc cũng không biết làm những loại thủ tục mờ ám, có thể đi đâu đây? Khoản tiền kia sớm muộn gì cũng đến ngày dùng hết.

Ơ kìa? Vừa suy nghĩ xong, Cảnh Lang phát hiện vừa rồi cô là đang lo lắng cho "Hồng phu nhân". Nếu bởi vì chuyện tối qua, tốn nhiều tiền như vậy mua cổ đưa ra ngoài, thì cũng sớm đã trả hết nợ. Cô hẳn đã không còn bất kỳ mối dây mơ rễ má nào với cô ấy.

Nghĩ như vậy, tâm tình Cảnh Lang hơi bình phục lại, quyết định vào bếp nấu ít đồ ăn, đợi tin tức của Nghiêm Tinh.

Sau khi Nghiêm Tinh nhận được điện thoại, mang theo mười mấy người liền hướng Dạ Mị đi. Không ngờ, lúc đến nơi, cửa lại đóng kín mít. Đứng bên ngoài gõ rất lâu, cũng không ai ra trả lời. Cuối cùng tức giận, gọi người trực tiếp phá cửa. Lúc đang chuẩn bị động thủ, cửa thế nhưng lại mở. Hai mươi mấy người đàn ông mặc âu phục, đợi lệnh tên lão đại đi phía sau.

"Tôi là bảo an của Dạ Mị, bây giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa, xin hỏi các vị là?"

"Bảo an? Hahahaha!"

Nghiêm Tinh cười khoa trương, nhìn gã đàn ông mang sợi dây chuyền vàng hình dây xích, chải kiểu đầu ngược ra sau, âu phục màu xám áo sơ mi đỏ. Thoạt nhìn chính là bộ dạng của những tên côn đồ lâu la hay xuất hiện trong mấy bộ phim, lại gọi mình là bảo an, cười rụng cái răng cửa luôn. Lão bản Dạ Mị thật hài hước.

"Tôi mặc kệ chỗ này của ai. Hôm nay nếu không giao Cảnh Ngọc ra, có tin tôi đốt trụi chỗ này luôn không!"

Thần sắc Nghiêm Tinh thay đổi, ánh mắt hiện lên tia hiểm ác.

"Cô đây chẳng phải đang hiểu lầm chút chuyện gì rồi, nơi này của chúng tôi không có ai tên Cảnh Ngọc, vẫn là mời cô nhanh rời khỏi đây đi."

Người đàn ông trấn tĩnh nhìn cô.

"Nói cho anh biết! Tôi chính là không đi."

Vừa nói, Nghiêm Tinh vừa bước lên vài bước, chăm chú nhìn người đàn ông. Cho dù đã mấy năm trôi qua, tính tình côn đồ khi đó của cô vẫn vậy, làm sao cũng không thay đổi được.

"Tinh Tinh!"

Bỗng nhiên, giọng Cảnh Ngọc truyền tới, Nghiêm Tinh còn tưởng mình nghe lầm, lập tức hướng thanh âm truyền tới nhìn lại. Đúng như dự đoán, cô gái đang vùng vẫy nhìn cô không phải Cảnh Ngọc thì là ai? Hai tay Cảnh Ngọc đang bị trói, bị một gã đàn ông cao lớn lôi đi, bên cạnh là cô gái tóc trắng, đang đánh giá bên này.

"Cảnh Ngọc, đã nói bao nhiêu lần với cậu! Đừng có gọi tui là Tinh Tinh?"

Nghiêm Tinh thất bại một tay vuốt trán. Người đàn ông tự xưng là bảo an mang thuộc hạ lui ra.

Cô gái tóc trắng tiến lên.

"Lão đại của Tinh Nguyệt, Nghiêm Tinh."

"Chính là tại hạ, người đẹp, cô biết tôi?"

Nghiêm Tinh thấy nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa còn lớn tuổi hơn cô nhìn cũng thành thục hơn, thì lại không có chút sức lực kháng cự, hận không thể kéo ngự tỷ lên giường.

"Trở về nói với Cảnh Lang, muốn cứu em gái mình, liền mang Thanh Phượng đến trao đổi với tôi!"

Ánh mắt cô gái tóc trắng sắc bén, khiến Nghiêm Tinh nháy mắt cảm thấy áp lực. Trực giác nói cho cô, người phụ nữ này cũng không phải nhân vật dễ chọc vào.

"Nếu cô đã quen biết Thanh Phượng, vậy tất cả chúng ta đều là người quen rồi. Cần gì phải làm đến vậy, không đánh nhau hòa khí nha~"

Nghiêm Tinh hí hửng cười đùa, khoát khoát tay.

"Còn chưa chịu đi?"

Cô gái tóc trắng tản ra ngữ khí uy hiếp, Nghiêm Tinh cả kinh thu nụ cười lại.

"Tôi nói này người đẹp, cô như vầy chẳng phải đang gây khó dễ sao? Nha đầu Thanh Phượng kia hành tung bí ẩn, tôi đi đâu mà tìm đây. Nói sau cùng ngay cả chúng tôi cũng chẳng biết cô ấy giờ đang ở đâu."

Nghiêm Tinh xoa xoa tay, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.