Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang (Cô Bé Quàng Khăn Đỏ)

Chương 147: Truyện cục lông [3/6]




Sáng sớm, Vương Chỉ Hinh tới phòng làm việc ngồi một hồi, trong lúc rãnh rỗi cầm cuốn tiểu thuyết.

Bất tri bất giác, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bé con đang ở nhà, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Miệng cô bất giác cong lên, một mình ngây ngốc cười haha.

Cho đến khi có một cuộc gọi gọi cô thức tỉnh,

"A lô~ Tiểu Huệ~"

Vương Chỉ Hinh nghịch cây bút trên bàn, cười nói.

"Gần đây có khỏe không?"

"Tớ vẫn như cũ."

"A? Bạn trai?"

"Không có, không có."

Gương măt Vương Chỉ Hinh xấu hổ nói không,

"Đừng ghẹo tớ mà."

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nữ,

"Chỉ Hinh, cậu cũng lớn rồi."

"Cái này... tớ chưa từng nghĩ tới..." Vương Chỉ Hinh nói nhỏ.

"Gần đây chồng tớ quen được một người bạn rất tốt, người ta là quý công tử độc thân nha~"

"Hôm khác bọn tớ sẽ hẹn ra ăn bữa cơm, giới thiệu cho cậu quen biết."

"Không cần đâu..." Vương Chỉ Hinh dừng một chút, từ chối nói.

"A?! Không cho phép từ chối!" Tiểu Huệ quát lên.

Cuối cùng, Vương Chỉ Hinh không từ chối được, tùy ý qua loa lấy lệ vài câu.

Giản Như Ca đứng bên ngoài phòng, từ nơi cửa sổ truyền tới âm thanh, cô nghe được không sót một chữ.

Nhíu mày, cô cảm thấy một tia khổ sở, loài người hình như rất thích dùng một từ để hình dung cái này, là khó chịu.

Cô cứ vậy lẳng lặng đứng, cho đến khi cuộc gọi kết thúc.

"Haiz~~~~"

Vương Chỉ Hinh thở ra một hơi, Tiểu Huệ thật đúng một chút cũng không thay đổi... Nhiệt tình để người khác khó mà cự tuyệt.

Đó là bạn cùng lớp thời đại học với Vương Chỉ Hinh, từ lần đầu tiên họp mặt bạn cũ, cô ấy đã chủ động bắt chuyện với cô. Sau đó liền quen thân, thỉnh thoảng gọi điện hẹn cô ra ngoài ăn một bữa cơm.

Tiểu Huệ sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn, gia cảnh nhà chồng không tồi, bây giờ đã hoàn toàn làm bà chủ gia đình. Vì vậy bình thường cũng không có chuyện gì, có lúc sẽ gọi Vương Chỉ Hinh ra ngồi cùng.

Chuông hết tiết quen thuộc vang lên khắp trường học, Vương Chỉ Hinh sững sốt một chút,

"Sẽ huyên náo lên liền đây."

Chỉ chốc lát sau, trên hành lang trong sân trường, tiếng chạy bộ, tiếng cười đùa, âm thanh huyên náo bao phủ toàn bộ sân trường.

Vương Chỉ Hinh thích yên tĩnh, vì vậy đối với thời gian giải lao, cô cũng không phải rất thích.

Lắc đầu, xoa huyệt thái dương.

"Ôi~! Người gì mà xinh quá!"

"Bạn học lớp nào vậy?!"

Nghe đối thoại bên ngoài phòng, Vương Chỉ Hinh đứng dậy đi ra cửa.


Gương mặt Giản Như Ca không có cảm xúc nhìn chằm chằm hai nữ sinh, ánh mắt các cô giống như gặp được trân bảo hiếm thấy vậy, không ngừng bồi hồi trên người cô, khiến cô mơ hồ cảm thấy không vui.

"Lạnh lùng ghê~!"

Nữ sinh dẫn đầu tiến lại gần có biểu tình sợ sệt, lui về sau một bước.

"Nhưng cũng vừa thiệt dữ!!! Tớ thích thế nha!!"

"Giống như bước ra từ trong truyện tranh vậy á!!!"

"Đúng nha đúng nha!!!"

Các cô kích động tiến đến cảm khái một phen.

Giản Như Ca cảm thấy cái gọi là sức nhẫn nại sắp đụng nóc rồi.

Liếc thấy cô gái trước mắt, Vương Chỉ Hinh cũng thực sợ hết hồn.

Sóng mũi cao, ngũ quan xinh xắn giống như được điêu khắc ra vậy, còn có đôi mắt lãnh khốc mê ly, nếu lớn lên làm con trai, tuyệt đối có thể dẫn tới 'một đoàn**'

(*) Chỗ đó trong văn để dấu **, mình cũng chẳng biết là cái gì nữa.

Nhưng cô rất nhanh hiểu được, cô ấy tuyệt đối không phải học sinh trường này.

"Xin hỏi em là?" Vương Chỉ Hinh hỏi thử,

"Giản Như Ca."

Nói xong, cô lôi kéo tay Vương Chỉ Hinh tiến vào cửa, nhân tiện nặng nề ném cửa vào.

"Mới vừa rồi cậu có thấy gì không?"

"Cô ấy nắm tay ngốc tử, sau đó vào cửa."

"Hả."

"Tớ nói cô ấy nắm tay ngốc tử, đi vào cửa, chắc là khóa rồi."

Hai người trợn mắt há hốc nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.

Ngốc tử là biệt danh sau khi Vương Chỉ Hinh vào trường học sinh đặt cho, bởi vì đại đa số thời điểm Vương Chỉ Hinh đều thích ngồi một mình ngẩn người trong phòng làm việc, hoặc đọc sách hoặc chơi điện thoại di động, không tiếp xúc nhiều với mọi người.

Lâu ngày, trong trường có một bộ phận nữ sinh không thích cô liền đặt cho cô biệt danh này.

"Em muốn làm gì?!"

Khuôn mặt Vương Chỉ Hinh đầy đề phòng nhìn chằm chằm cô. Sau khi đóng cửa, cô lập tức tránh thoát khỏi tay cô ấy.

"Tôi?"

Giản Như Ca nhìn tay mình một chút,

"Muốn gặp chị."

"Gặp tôi?"

Vương Chỉ Hinh liều mạng lắc đầu,

"Bạn học, tôi cũng không quen biết em."

"Có quen."

Gương mặt Giản Như Ca đầy dáng vẻ khẳng định,

"Thật chưa từng gặp qua."

Vương Chỉ Hinh tiến lên vừa cẩn thận quan sát cô một lần, còn dùng sức lắc đầu.

Giản Như Ca bỗng nhiên xông tới, Vương Chỉ Hinh sợ hết hồn.

"?!"

Cùng người khác mặt đối mặt khoảng cách gần như vậy là lần đầu tiên, Vương Chỉ Hinh có chút đỏ mặt.

Làm cho trong lòng xao động không được bình thường, cô không được tự nhiên cúi đầu.

Giản Như Ca đưa tay sờ lên gương mặt,

"Ối!" Vương Chỉ Hinh sợ muốn né tránh tay cô.

"Cảm xúc tốt."

Không ngờ Giản Như Ca lại tuôn ra một câu làm người ta hộc máu,

"Cảm ơn..."

Vương Chỉ Hinh trả lời một câu rất si ngốc.

"Đi ăn cơm với tôi." Sau đó, cô bỗng dưng nói,

"Hơ?!" Vương Chỉ Hinh hoàn toàn bối rối.

"Đói bụng."

Buổi sáng chỉ ăn trứng gà với sữa bò mà cô ngốc này chuẩn bị, cơ bản nhồi không đầy bụng.

"Đi." Giản Như Ca kéo cô liền rời đi,

"Đợi đã!"

"Dừng lại!"

"Tôi đang đi làm mà!" Vương Chỉ Hinh hét to.

"Không sao."

Cô lại nhàn nhạt trả lời một câu.

"Em không sao, nhưng tôi có sao!!!"

Nhìn mâm cơm trên bàn không ngừng nhiều thêm, Vương Chỉ Hinh trừng đến con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.

"Một, hai, ba, bốn..."

Vương Chỉ Hinh chỉ uống một ly nước chanh, còn cô gái trước mặt thì đã ăn hơn năm chén cơm chiên rồi...

"Đồ ăn ngon."

Thấy Vương Chỉ Hinh không ăn, Giản Như Ca dùng khăn giấy lau miệng.

"Tôi không thấy đói..."

Vương Chỉ Hinh sợ sắp choáng hết cả váng,

"Em không thấy no hả?"

Giản Như Ca lắc đầu.

"Còn ăn được."

Sắc mặt Vương Chỉ Hinh tái xanh,

"Tôi không mang theo nhiều tiền đâu..."

Cầm ví tiền, cô nhìn một chút vài tờ Mao gia gia đáng thương bên trong.

"Tôi có."

Giản Như Ca từ trong túi lấy ra thẻ tín dụng đặt lên bàn, cô biết ở nhân giới cần dùng đến tiền. Nhưng lần này cô là lén chạy ra ngoài, chỉ có thể lặng lẽ trộm được thẻ tín dụng, mang theo cũng tương đối dễ hơn.

"... nơi này không có cà thẻ."

Vương Chỉ Hinh nhìn chung quanh một chút, quán cơm nhỏ gần trường học, chủ yếu cung ứng cho học sinh, giá cả không đắt.

Nhưng theo Giản Như Ca ăn như vậy, trong trường vài nam sinh đặc biệt to lớn cũng đều không thể so lại cô bé được.

"Bạn học, em tên gì?" Vương Chỉ Hinh hỏi,

"Nhà em ở đâu, đợi một hồi tôi đưa em về, hoặc không thì báo cho ba mẹ em tới đón em."

Lúc nói ra lời này, Vương Chỉ Hinh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái này hành động cổ quái, cô lại tận lực nghĩ cô ấy theo phương diện tốt, cho rằng cô ấy vì không hợp với gia đình, cho nên trốn chạy tới đây. Còn đến tại sao lại biết mình, cứ cố ý chạy tới chỗ mình, Vương Chỉ Hinh lại không thể có được lời giải đáp.

Ba mẹ? Hai chữ này không thể nghi ngờ là tử huyệt của Giản Như Ca, cô kích động đến mức bắt lấy tay Vương Chỉ Hinh.

"Ối!!"

Vương Chỉ Hinh sợ hết hồn,

"Không có ba mẹ!"

Ánh mắt quật cường kiên định, mặc dù tay cầm bị đau, nhưng cô vẫn thấy được trong đó một tia bi thương.

"Đau tôi!"

Vương Chỉ Hinh thử rút ray ra,

"Tôi xin lỗi!"

Giản Như Ca lập tức thả lỏng tay, sau đó giúp cô nhẹ nhàng xoa mu bàn tay.

"Không cần... tôi tự mình làm."

Vương Chỉ Hinh đỏ mặt thu tay về.

"Tôi xin lỗi, mới vừa rồi tôi không phải cố ý."

"Tôi không sao."

Vương Chỉ Hinh nhỏ tiếng lầm bầm.

"Quan hệ của em với ba mẹ không tốt?"

"Tôi không muốn thảo luận vấn đề này."

Rõ ràng cự tuyệt, Vương Chỉ Hinh lại cảm nhận được từ trên người cô ấy toát lên nồng nặc hận ý.

"Vậy em cũng không thể một mực cứ ở bên ngoài." Vương Chỉ Hinh quan tâm nói.

"Tôi có thể ở chung với chị không?"

"Hả?"

Vương Chỉ Hinh cho rằng mình nghe lầm, Giản Như Ca thế nhưng lặp lại thêm một lần.

"Nhà tôi chật chội lắm..."

Cô đang nói dối, bây giờ nhà cô đang ở là thuê, tuy không rộng rãi gì nhưng ở hai người thì hoàn toàn được. Nhưng đối phương là người không rõ lai lịch, cô không thể tùy tiện cho một người xa lạ ở chung được.

Hơn nữa cô luôn cảm thấy đối phương với cô cũng không phải là người cùng một thế giới, tướng mạo và khí chất, không giống đứa nhỏ được nuôi dưỡng từ một gia đình bình thường. Vẫn là sớm phủi sạch quan hệ mới thỏa đáng.

"Đồ bịp bợm."

Ánh mắt Giản Như Ca sắc bén nhìn chằm chằm cô,

"Hả? Tôi không gạt em!"

Vương Chỉ Hinh chột dạ nói.

"Đồ bịp bợm."

Giản Như Ca lại bắt đầu moi cơm chiên trong khay, cùng lúc không ngừng lẩm bẩm hai chữ.

Cuối cùng Vương Chỉ Hinh nghe thấy phiền,

"Đủ rồi! Con người em thiệt kỳ lạ nha!"

"Tôi cơ bản không hề quen biết em! Em cứng rắn lôi tôi đang trong giờ làm ra ngoài không nói, còn muốn ăn cơm với tôi, bây giờ lại nói muốn ở chung với tôi?!!"

Vương Chỉ Hinh đều cảm thấy hết thảy những thứ này giống như chuyện nghìn lẻ một đêm vậy.

Vương Chỉ Hinh đem tất cả tiền trong ví ném lên bàn, thở hồng hộc đứng dậy,

"Bữa cơm này xem như tôi mời, tạm biệt!!"

Giản Như Ca cũng không đuổi theo, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lại nhìn một chút tiền trên bàn.

Khóe miệng cong lên,

"Ông chủ, lấy thêm năm phần cơm chiên!!!" =))))))))))))~

Không sai biệt lắm đến trưa, Vương Chỉ Hinh mới trở lại trường học. Vừa vào cửa, cô liền xoay người khóa cửa lại. Dù người nọ cũng không đuổi theo, nhưng cô vẫn có chút nghĩ đến mà sợ.

Nhớ lại buổi gặp gỡ sáng nay, ngoại trừ phiền não càng nhiều hơn chính là sợ. Chẳng lẽ mục đích cô ấy là đến gần mình, rồi gây bất lợi cho mình?

Vương Chỉ Hinh sửa sang suy nghĩ một chút, cảm thấy đầu óc mình bây giờ thật không thích hợp để suy nghĩ.

Vì vậy thôi, nằm trên bàn tận lực không suy nghĩ gì.

Sau đó lại ngủ mất, đợi đến lúc tỉnh lại, đã là giờ tan làm.

Thở phào nhẹ nhõm, cái người kỳ quặc đó cũng không lại tới dây dưa mình. Chỉ là vừa rời khỏi trường, cô đột nhiên nhớ tới chưa chuẩn bị cơm trưa cho tiểu mao cầu, bé con sẽ không bị đói đi!

Vội vã chạy về nhà, lại thấy tiểu mao cầu bụng no căng như cái trống, còn chưa xong ợ một cái.

Vương Chỉ Hinh vội vàng chạy tới,

"Mao cầu, em không sao chứ?!"

Cô không nhớ mình có chuẩn bị cơm trưa có thể làm cho bụng nó no đến vậy!

Giản Như Ca hối hận tím cả ruột, sau khi cô ngốc kia đi, cô tiếp tục ăn cơm chiên. Đợi đến lúc cô phát giác, thì ông chủ với phục vụ đang mặt đầy lo lắng nhìn cô, cái mâm trên bàn cũng có thể xếp thành một cái núi nhỏ được rồi.

"Cháu ơi, cháu ổn chứ..."

Ông chủ run rẩy hỏi một câu, ông sống đến nhường này tuổi, nhưng chưa từng thấy cô gái nào có thể ăn nhiều như vậy!!

Giản Như Ca khoát tay một cái, tỏ ý cô không sao.

Chỉ là vì cảm thấy ăn ngon, nên cô chỉ muốn một mực ăn liên tục. Huống hồ cô không cho rằng đồ ăn nhân giới có thể tạo thành tổn thương cho cô, hậu quả chính là khi cô về đến nhà, dạ dày lại co quắp.

Cô ở trong nhà vệ sinh thật lâu, mà vẫn cảm thấy no đến khó chịu.

Cuối cùng dứt khoát hiện về nguyên hình, làm ổ trên sô pha nghỉ ngơi.

Nhưng hiển nhiên cũng không có được bao nhiêu hiệu quả.

Đường đường là thái tử Shura giới, lại bị cơm chiên ở nhân giới làm cho no chết!

Nếu truyền ra ngoài, tránh không được trở thành trò cười cho tam giới!!