Lục Hồng che miệng, trên đường lao đi. Gã đàn ông vừa rồi khiến cô cảm thấy rất buồn nôn, đặt biệt là ánh mắt như vậy. Nghĩ đến đây, dạ dày cô một trận quay cuồng. Vội vàng đến toa-lét, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người khác, chính là hướng về bồn cầu nôn ọe.
Một lúc sau, ngẩng đầu lên, lấy tay lau khóe miệng. Toàn thân vô lực xụi lơ, như sắp kiệt sức đến nơi, xoay người lại, dựa vào một bên.
"Lục Hồng, chị vẫn ổn chứ?"
Tiểu Mẫn gõ cửa phòng vệ sinh, lo lắng hỏi. Thì ra vừa rồi Tiểu Mẫn thấy Lục Hồng nhanh chóng chạy vụt qua người cô, thần sắc dị thường, liền lo lắng đi theo. Một tuần qua, Lục Hồng đối với ai cũng lạnh lùng, chỉ có Tiểu Mẫn ngược lại chủ động chào hỏi, đặc biệt chiếu cố cô ấy.
"Tôi không sao."
Nghe thấy tiếng Tiểu Mẫn, Lục Hồng thở một hơi, uể oải nói.
"Còn nói không sao sao? Mở cửa trước đi."
Tiểu Mẫn vẫn đập cửa. Lục Hồng cố gắng đứng dậy, mở cửa.
Cằm Lục Hồng hiện lên vệt máu bầm, mắt phải sưng đỏ, thần sắc tái nhợt, cả người nhìn qua dị thường tiều tụy.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Mẫn lo lắng hỏi, kéo tay Lục Hồng, dẫn cô đến la-bô-bô, cầm khăn lông xếp để một bên, thấm chút nước ấm, nhẹ nhàng lau cằm cho cô.
Lục Hồng theo bản năng né tránh. "Ui da." đau đến kêu thành tiếng.
"Xin lỗi, đau lắm hả." Tiểu Mẫn vội vàng xin lỗi.
"Không sao, để tôi tự mình được rồi." Lục Hồng cầm khăn lông trên tay, đi qua một bên.
"Khách động tay động chân với chị phải không..." Tiểu mẫn nhỏ giọng hỏi.
"Tiểu Mẫn, tôi không sao, cô trở về làm việc đi. Lỡ như bị giám đốc phát hiện sẽ không hay đâu."
Lục Hồng không nói gì thêm, một người rời đi.
Dừng xe trước Mỹ Nhân Cư, Cảnh Ngọc cao hứng mở cửa xe, vẫy vẫy tay với Cảnh Lang.
"Chị, cảm ơn nha."
"Đừng chơi muộn quá." Cảnh Lang bất đắc dĩ vẫy tay với cô một cái.
"Chị, chị xác định không vào sao?" Cảnh Ngọc chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu.
"Lần trước chị đã cam đoan với rắn phóng đãng, tuyệt đối sẽ không bước vào ngưỡng cửa của bả nửa bước!"
Cảnh Lang không nhịn được nói. Cảnh Ngọc nhún vai, hướng về phía cửa. Cảnh Lang muốn quay đầu xe đang đỗ tại chỗ, thì kính chiếu hậu phản chiếu chiếc xe thể thao màu trắng quen mắt. Trùng hợp lúc này, đèn xe đối phương cũng lóe sáng. Ngay sau đó Cảnh Lang mở cửa ghế ngồi điều khiển.
"La Hữu Thiên?" Cảnh Lang cảnh giác đi được nửa đường, thì dừng bước.
"Ái chà~ ra là Cảnh tổng, không ngờ cô cũng tới loại chỗ này mua vui." La Hữu Thiên rút ra trong bao điếu thuốc, rồi châm lửa.
"La thiếu gia của tập đoàn Trung Thiên, anh có chuyện gì không?" Cảnh Lang nhìn bộ dạng đối phương, ngược lại là dáng vẻ chuẩn bị rời đi.
"Thấy xe cô đỗ ở đây, tiện đường chào hỏi thôi. Còn có em gái tôi nhớ nhung cô vô cùng." Nói đến hai chữ em gái, miệng La Hữu Thiên cười không đứng đắn.
"Vậy làm phiền anh chuyển lời đến lệnh muội, không cần luôn nhớ đến tôi. Thứ gì có thể có, thứ gì không nên có, hy vọng cô ấy có thể nghĩ thông suốt." Vừa nghĩ đến La Cẩn em gái hắn, biểu tình trên mặt Cảnh Lang trọn vẹn hai chữ chán ghét.
"Cảnh tổng, cô cũng biết tôi liền chỉ có một cô em gái này. Làm anh đương nhiên phải thật tốt yêu thương nó, bảo vệ nó." La Hữu Thiên cười đắc ý nói.
"La thiếu gia, tôi còn có việc, đi trước." Cảnh Lang bĩu môi, trong bụng nghĩ thầm hai anh em đều là hạng người như nhau, đều chẳng phải loại tốt đẹp gì.
"Chào cô." La Hữu Thiên vẫy vẫy tay, bỗng nhiên lầm bầm.
"Gái chỗ Mỹ Nhân Cư chẳng ra gì cả, ngược lại phục vụ mới đến không tồi~"
Cảnh Lang khinh thường hừ một tiếng, tự mình hướng về chỗ xe.
Lục Hồng chỉnh đốn lại tâm trạng ưu phiền, vừa mới đến hành lang, liền bị giám đốc gọi lại.
"Khách phòng 207 trả phòng, Dương tổng tài là khách quen có chút say rượu, cô phụ trách giúp đỡ một chút, đưa cậu ta ra ngoài đi."
Lục Hồng không tình nguyện "Ừ." một tiếng.
Dương tổng nhìn thấy cô gái mới vừa rồi cùng phòng, đưa hắn say khướt ra đến cửa. Gã đã say đến không rõ phương hướng, nheo mắt lại, thỉnh thoảng còn ợ chua, nói năng lộn xộn.
"Cô không phải là cô gái chột mắt mới vừa rồi sao? Da dẻ không tồi ha~"
Vừa nói, hắn vừa đưa bàn tay heo sờ lên, Lục Hồng kịp thời né tránh, cô gái nâng tay hắn bất mãn, trợn mắt hung tợn nhìn Lục Hồng.
"Tôi nói cô bị gì vậy, mau tới giúp tôi một cái."
Lại hướng về phía gã đàn ông cười hùa, phát ra giọng ỏn ẻn, rợn hết tóc gáy.
"Dương tổng, tối nay chúng ta đi đâu đây?"
"Tối nay?" Dương tổng nhìn Lục Hồng, lại nhìn cô gái cười dụ dỗ, giơ ngón tay lên.
"Tối nay ông cao hứng, chơi 3P~"
"Cô, cô cũng tới. Ông vừa ý cô, haha!" Dương tổng kéo tay Lục Hồng, muốn đến gần hôn cô.
Đôi mắt Lục Hồng thoáng qua ánh nhìn ngoan độc, hướng về giày da của hắn giẫm lên một cước sau đó lùi lại.
"Thưa ông, xem ra ông đã say quá rồi."
"Úi! Đau chết ông rồi!"
Dương tổng nâng lên một chân béo ú của hắn, nhảy nhảy tại chỗ, cô gái một bên luôn miệng hỏi.
"Dương tổng, anh không sao chứ!" Vốn tưởng Dương tổng sẽ vì chuyện này mà nổi đóa, không ngờ hắn bỗng nhiên nhảy một chân hướng về phía Lục Hồng, hất cô gái kia ra.
"Gái đủ cay độc! Ông đây thích cô như vậy, đi với ông. Giá tiền cô cứ kêu!" Dương tổng cười cực kỳ thô bỉ, cả khuôn mặt vặn vẹo một đống, cả ngũ quan cũng sắp không nhìn thấy. Lục Hồng lui người về sau, né tránh bàn tay béo ú của hắn.
"Tôi không phải gái ở đây! Xin ông giữ tự trọng một chút."
Lục Hồng không thể nhịn được nữa, quát to một tiếng. Đôi mắt Dương tổng khép lại thành kẽ hở, nghe tiếng la của cô, đầu tiên ngẩn người, sau đó cười phá lên, ngay cả cô gái đứng một bên cũng cười theo. Cô ta uốn éo thân hình như con rắn của mình, một tay khoác lên vai Dương tổng.
"Rõ ràng làm đi*m, còn muốn lập bàn thờ trinh tiết! Dương tổng vừa ý cô, là cô có phúc~ thứ hàng hóa đã không lành lặn, còn muốn giả bộ thanh cao~ bà đây coi thường nhất hạng phụ nữ như vậy!"
Trước lời lẽ nhục mạ của người phụ nữ, hai tay Lục Hồng nắm chặt, cúi đầu.
"Công việc của tôi chẳng qua chỉ là phụ trách bưng khay đưa rượu, những chuyện còn lại, thứ cho tôi không thể nghe theo!"
Nói xong, xoay người muốn đi, lại bị người phụ nữ kéo tóc lại.
"Tiện nhân, quá không biết xấu hổ rồi!"
Lục Hồng đau đớn trở tay bắt lấy tay người phụ nữ, muốn thoát khỏi bàn tay cô ta.
Cảnh Lang đang muốn lái xe đi, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gây gỗ, tò mò nhìn lại. Cô gái kia?!!
Cảnh Ngọc lại trước một bước, từ một hướng khác chạy đến.
"Tối trời thế này, sao lại có tiếng của đàn bà đanh đá la lối om sòm vậy~"
Cảnh Ngọc cố ý nói với giọng gai góc, ánh mắt đầy vẻ khinh thường lôi cô gái đang túm tóc Lục Hồng ra.
Cô gái thả lỏng tay, hai tay chống nạnh nhìn về phía Cảnh Ngọc.
"Chuyện lão nương không cần con tiểu nha đầu cô đi ngang qua để ý!" Hừ một tiếng, lại quay đầu nhìn về Dương tổng, ủy khuất mân mê cái miệng nhỏ nhắn.
"Dương tổng, anh xem họ khi dễ em kìa~ anh phải làm chủ cho em đó."
Giờ phút này đầu óc Dương tổng đã mơ mơ màng màng, hăng hái nói.
"Được, được."
Lục Hồng xoa xoa sau ót, kinh dị nhìn Cảnh Ngọc, trong nháy mắt, diện mạo Cảnh Lang hiện ra trên gương mặt người trước mặt, nên nói là như đúc ra từ một cái khuôn. Cảnh Ngọc len lén hướng về phía cô nháy nháy mắt.
"Em nói chị Yên Nhiên nè, chỗ Mỹ Nhân Cư các chị có phải tiêu chuẩn ngày càng thấp đi rồi không, hàng như vậy cũng thu vào, xứng với hai chữ "Mỹ nhân" sao?"
Cảnh Ngọc thở dài, lắc đầu. Lục Hồng thở phào nhẹ nhõm, cô gái trước mặt không phải là Cảnh Lang, từ hành động cử chỉ cho đến thần thái, cùng với toàn thân bộc lộ bên ngoài vẻ lạnh lùng, khí chất cao ngạo, đều hoàn toàn ngược lại.