Đứng thẳng lưng, lau vội nước mắt ướt đôi gò má, cô gượng cười: “Cậu đến rồi hả.”
Mã Nguyên Bưu cười hiền lành: “Ừm, tớ định vào đây từ hai hôm trước đó chứ, ngặt nỗi bận nhiều việc quá.”
Cố Tiểu Khanh ráng cong khóe miệng, kéo ra nụ cười xộc xệch.
“Cậu có sao không?” Mã Nguyên Bưu đi đến trước mặt cô, quan tâm hỏi han.
Không đợi Cố Tiểu Khanh trả lời, tiếng động phía sau đã thình lình chen ngang. Ngoảnh lại, Âu Lâm Ngọc đang nhìn cô bằng ánh mắt có nhiều dấu hỏi.
Cố Tiểu Khanh đưa đồ ăn sáng đang cầm trên tay cho anh, cả người cô mệt rã rời, tiếng nói thoát ra qua hơi thở yếu ớt: “Điểm tâm của anh đây.” Vừa dứt câu, cô quay người bỏ đi. Sau lưng cô, Âu Lâm Ngọc chần chừ gọi với theo: “Tiểu Khanh”, giọng anh khẽ khàng như tiếng thủ thỉ, thế nhưng Cố Tiểu Khanh không quay đầu nhìn lại mà vẫn bước xăm xăm về phía trước.
Mã Nguyên Bưu bỗng dưng bị đẩy vào tình thế khó xử, anh vội gật đầu chào Âu Lâm Ngọc rồi bước nhanh đuổi theo Cố Tiểu Khanh.
Âu Lâm Ngọc đứng chôn chân tại chỗ nhìn hai người mất hút sau cánh cửa gần đó. Bỗng chốc, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng anh. Anh mờ mịt nhìn xung quanh, chợt phát hiện mình chẳng khác gì một kẻ lạc đường mất phương hướng.
Đút Ngô Nhạc Thanh từng muỗng cháo mà cả người anh bần thần, tâm tư không biết lạc lõng ở đâu. Ngô Nhạc Thanh nén lại, cho tới khi ăn xong chén cháo loãng, đúng lúc Âu Lâm Ngọc đang loay hoay dọn dẹp, cô mới đột nhiên lên tiếng: “Lâm Ngọc, tình yêu của người con gái rất đáng trân trọng. Khi cô ấy còn yêu cậu, bất luận cậu phạm bao nhiêu lỗi lầm, cô ấy vẫn sẵn sàng bao dung, tha thứ tất cả cho cậu. Nhưng nếu cậu khiến cô ấy chịu quá nhiều tổn thương, thì sau khi vượt qua được, cô ấy sẽ trở nên cứng cáp và chai sạn. Tới lúc đó, trong mắt cô ấy cậu cùng lắm chỉ là người đi ngang qua cuộc đời mình mà thôi.”
Ngô Nhạc Thanh bình thản nhìn khoảng không hư vô bên ngoài cửa sổ, buông từng lời rành mạch. Nói xong, không đoái hoài đến Âu Lâm Ngọc đang ngây như phỗng, cô mệt mỏi nhắm nghiền mắt.
Trong phòng bệnh của ba, Cố Tiểu Khanh ngồi yên trên chiếc ghế sofa, ngây người nhìn chăm chú vào bức tường trắng tinh phía trước. Cạnh cô, Mã Nguyên Bưu và ông Cố trò chuyện vô cùng rôm rả, căn phòng sinh động lên hẳn nhờ tiếng nói cười rôm rả.
Chuông điện thoại đột ngột đổ dồn khiến Cố Tiểu Khanh hoảng hốt bừng tỉnh. Hệt như bị hù dọa, cô giật bắn mình, nhảy dựng lên từ trên ghế. Phản ứng bất thường này khiến hai người còn lại trong phòng đều quay đầu nhìn cô. Cô ấn phím trả lời, tiếng Trương Diệu Dương oang oang đinh tai nhức óc tuôn ra từ loa. Sau vài giây ngẩn ngơ cô mới hiểu những gì anh nói, chuyện là hôm nay có công trình phải tham gia dự thầu, Cố Tiểu Khanh tập hợp bản vẽ nhưng lại không giao nộp như hạn định, hậu quả là hiện giờ Trương Diệu Dương đang xoay mòng mòng ở phòng làm việc mà vẫn trở tay không kịp.
Cố Tiểu Khanh ráng giữ giọng trấn tĩnh: “Sao lại thế này? Bản vẽ em đã giao cho công ty quảng cáo in từ tuần trước rồi, hay anh bảo Tiểu Trương gọi hỏi họ thử xem. Anh đợi chút em về công ty liền.”
Trương Diệu Dương nóng nảy hối thúc: “Em nhanh lên cho anh.” Rồi dập máy cái “cạch.”
Cố Tiểu Khanh đứng dậy, uể oải xoa xoa khuôn mặt phờ phạc. Ông Cố và Mã Nguyên Bưu vẫn quan sát cô, âm lượng tiếng nói của Trương Diệu Dương đủ lớn để họ có thể nghe rõ mồn một đoạn đối thoại vừa rồi. Cố Tiểu Khanh xấu hổ nhìn ba và cậu bạn cười ngượng ngập.
Mã Nguyên Bưu dịu giọng hỏi: “Cậu phải về công ty rồi à?”
“Hả? Ờ, phải.”
“Tớ chở cậu đi cho, dù gì tớ cũng đang rảnh.”
Cố Tiểu Khanh chần chừ một chút rồi nói: “Ừm, vậy làm phiền cậu.”
Cố Tiểu Khanh nhìn ba, ông mới được y tá cho ăn sáng nên khá tươi tỉnh, phất tay xua cô đi: “Đi đi, đi lo việc của con đi, lát nữa có mẹ con vào với ba rồi.”
Cố Tiểu Khanh không nói gì thêm, đi cùng Mã Nguyên Bưu ra khỏi phòng bệnh.
Mã Nguyên Bưu cũng lái chiếc BMW, khác ở chỗ, xe của anh màu xám bạc. Đặc trưng của BMW là diện tích bên trong rất rộng và thoáng, động cơ lẫn tính năng đều tuyệt vời. Ngoài ra với hiệu quả cách âm hoàn hảo, người ngồi trong xe hoàn toàn không bị tạp âm bên ngoài quấy nhiễu.
Trong xe không sạch sẽ quá mức cần thiết, cũng không đơn điệu đến độ lạnh lẽo như xe Âu Lâm Ngọc. Ghế ngồi phủ đệm êm ái xen lẫn hương nước hoa mát dịu khiến không gian vây quanh bởi vật chất hào nhoáng, vô hồn trở nên ấm cúng và dễ chịu đến lạ lùng.
Trong tiếng nhạc dập dìu nhè nhẹ, Cố Tiểu Khanh ngoảnh nhìn cảnh vật trôi ngược ngoài ô cửa kính. Cả hai đều đưa mình vào im lặng.
Mã Nguyên Bưu dừng xe ở bãi đỗ của tòa nhà tập đoàn Dụ Long, đến khi quay sang Cố Tiểu Khanh, anh mới phát hiện cô đã tựa đầu vào cửa xe nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.
Mã Nguyên Bưu nhìn người con gái bên cạnh mình. Chân mày cau chặt và khóe mắt còn đọng giọt nước mắt chực rơi nói với anh giấc ngủ của cô chẳng hề yên lành. Qua hai lần thấy cô phiền muộn, anh biết cô không còn là cô bạn cấp ba vô tư của nhiều năm về trước. Bây giờ cô đã trưởng thành, và song hành cùng sự trưởng thành là những khốn đốn, lao đao vì tình yêu.
Mã Nguyên Bưu buông nhẹ tiếng thở dài. Anh tự hiểu mình đến chậm mất rồi, mà thật ra, ngay từ đầu anh đã chẳng có vị trí nào trong lòng cô.
Anh cẩn thận lau đi nước mắt trên khóe mi Cố Tiểu Khanh rồi xoay người sang chỗ khác lẳng lặng chờ đợi. Anh cảm nhận được sự mệt mỏi cô phải gánh chịu, và dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh vẫn muốn được làm người canh gác cho sự bình yên của cô.
Mã Nguyên Bưu không biết, cách đây không lâu, chính tại nơi đây, có cô gái nọ cũng mang tâm tình giống như anh. Để người đàn ông có được phút giây an tĩnh sau bao mệt mỏi, cô gái tình nguyện ngồi chờ bất động. Tình yêu của cô ấy, là ngày tháng dài lê thê chờ đợi trong tịch mịch bằng trái tim kiên định và dũng cảm.
Cố Tiểu Khanh ngủ không bao lâu thì tỉnh dậy. Kế bên, Mã Nguyên Bưu nhìn cô cười trìu mến. Cố Tiểu Khanh trơ ra nhìn lại anh, sau một thôi một hồi nín thinh, cô nói: “Cám ơn cậu.”
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Mã Nguyên Bưu đáp: “Cậu đi nhé, cố lên.” Không muốn nói thêm mấy lời lễ nghĩa khách sáo với anh, Cố Tiểu Khanh quay người xuống xe bước vào tòa nhà.
Khi Cố Tiểu Khanh có mặt ở công ty, cơn nóng nảy của Trương Diệu Dương đã dịu xuống. Cô chẳng quấy rầy ai, chỉ lặng lẽ bắt tay vào làm việc.
Tan tầm sau một ngày tất bật, cô thu dọn đồ đạc, chải tóc, rửa mặt sơ qua rồi vào bệnh viện với ba. Tới nơi, cô không ngờ rằng không khí trong phòng bệnh sôi nổi đến thế. Mã Nguyên Bưu đã đến trước cô, đang chơi cờ vua với ông Cố.
Ông Cố tuy sức khỏe còn yếu nhưng tinh thần rất tốt. Khó khăn lắm mới có người giúp ông giải sầu cho nên ông háo hức bừng bừng, khó mà nằm yên như mọi bữa. Ông tựa vào đầu giường, bàn cờ nhỏ đặt phía trước, bà Cố đứng bên cạnh, ông bảo đi nước nào bà đi nước đó. Mã Nguyên Bưu ngồi đối diện với ông, cúi đầu tập trung hết sức nghiêm túc.
Cố Tiểu Khanh đi vào, mọi người ngước lên nhìn cô thay cho lời chào rồi liền quay lại chú tâm vào ván cờ. Bà Cố là người duy nhất lên tiếng: “Ăn gì chưa? Có để dành đồ ăn cho con đấy, con hâm lại rồi ăn.”
Cố Tiểu Khanh khẽ “dạ” một tiếng, lấy chiếc gà-mên cơm để trên tủ đầu giường cho vào lò vi ba hâm nóng.
Bà Cố làm món gì đó rất ngon. Có lẽ đối với con trẻ, trăm ngàn sơn hào hải vị và vô số bữa tiệc thịnh soạn vĩnh viễn không thể sánh bằng món ăn của mẹ. Cố Tiểu Khanh cắm cúi ăn ngon lành. Cô rất giống mẹ mình ở sự mạnh mẽ đối đầu với mọi hoàn cảnh. Mặc cho cuộc sống có cay nghiệt đến mấy, thì cô, không bao giờ để mình bị quật ngã.
Âu Lâm Ngọc gõ cửa bước vào khi Cố Tiểu Khanh vừa ăn xong, tay phải xách giỏ trái cây to tướng, tay trái ôm bó hoa tươi. Mọi người đều dừng lại để đón tiếp, bà Cố đón lấy quà cáp trong tay anh, nói mấy câu chào hỏi xã giao khách khí. Cố Tiểu Khanh đứng dậy đỡ bó hoa từ tay mẹ, rồi giới thiệu anh và Mã Nguyên Bưu với nhau. Hai người đàn ông bắt tay lịch thiệp và làm quen bằng những lời khen tặng chung chung của giới doanh nhân.
Sự có mặt của anh đã phá tan bầu không khí hòa hợp lúc nãy. Mọi người nói chuyện với vẻ câu nệ, giữ ý. Rất nhanh nhận ra ai cũng mất tự nhiên vì mình, Âu Lâm Ngọc chỉ ngồi một lát rồi lịch sự chào ra về. Ông bà Cố cũng không giữ anh lại, lúc đi, Cố Tiểu Khanh nối gót theo anh ra ngoài.
Hai người đứng cạnh nhau trên hành lang bệnh viện, không ai lên tiếng. Cố Tiểu Khanh nhìn mặt đất, còn Âu Lâm Ngọc cúi đầu nhìn mái tóc của cô. Sau một hồi trầm mặc, Cố Tiểu Khanh nói nhẹ tênh: “Ra ngoài đi dạo đi, em có lời này muốn nói với anh.”
Giờ này người đến thăm bệnh buổi tối đã vãn, vườn hoa nhỏ vắng vẻ, tĩnh lặng dưới ánh đèn đường tờ mờ. Hình như trời sắp đổ mưa, không khí âm ẩm hơi nước cùng cái oi nồng của mùa hè khiến người ta bức bối.
Cố Tiểu Khanh đi sau Âu Lâm Ngọc hai bước, chậm rãi tiến về trước. Sự im lặng vây lấy họ và khoảng trống mênh mang tối mờ chiếm cứ trái tim cô. Cô dừng bước, nhìn dáng hình anh từ từ kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Âu Lâm Ngọc đi cách xa vài mét mới phát hiện Cố Tiểu Khanh không đi theo anh nữa. Anh ngoảnh lại phía sau thì thấy cô đang nhìn anh đăm chiêu. Cuối cùng cô nói: “Lâm Ngọc, chúng ta chia tay đi.”
Âu Lâm Ngọc há hốc: “Tiểu Khanh, em…” Anh cứng họng. Nói gì đây? Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, anh gần như trở thành một gã vô liêm sỉ khi ngang nhiên đòi hỏi ở cô quá nhiều. Thế gian này nào có ai chỉ trao đi tình yêu mà không cần đáp lại. Hà cớ gì anh cho rằng anh được quyền giữ khư khư cái sự vô liêm sỉ của mình? Anh mím môi không nói được câu nào.
“Sau này anh nhớ…” Cố Tiểu Khanh nghẹn lời. Cô còn gì để nói? Mai sau người đàn ông này có quan hệ gì với cô nữa đâu, chuyện tốt chuyện xấu của anh đương nhiên chẳng tới lượt cô quan tâm.
Cố Tiểu Khanh khó nhọc hoàn tất câu nói dang dở: “Anh giữ gìn sức khỏe.”
Và một lúc lâu sau, cô khẽ khàng: “Tạm biệt anh, Lâm Ngọc.” Nói xong, cô xoay người sải từng bước về phía xa. Cô hỏi mình: “Là thế này sao? Mình cứ bỏ đi như vậy ư? Chín năm của mình sao trôi qua nhanh quá, nhắm mắt mở mắt ngày tháng đã rời đi. Chẳng còn gì nữa cả, sợi dây kia đã đứt mất rồi. Hóa ra thứ mình có chỉ là một giấc mộng thanh xuân đẹp đẽ.” Nước mắt cô rơi trên vạt áo.
Còn Âu Lâm Ngọc đang tự hỏi: “Cô ấy cứ thế mà đi sao?” Cánh tay anh vẫn giơ ra như muốn níu kéo nhưng đôi môi lại im bặt không nói nên lời. Giây phút tiếng “Tạm biệt” của cô thoảng nhẹ bên tai, anh bỗng đau thắt lòng.
¤¤¤
Những ngày tiếp theo, Cố Tiểu Khanh như con thoi chạy ngược chạy xuôi giữa hai đầu bệnh viện và công ty. Cuộc sống của cô vẫn ổn, ngoại trừ vài lần bất chợt ngẩn người ra, tinh thần thậm chí còn có phần khởi sắc.
Tháng chín đến với thành phố C mang theo tiết trời mát lành. Vết thương trên người ông Cố hầu như lành hẳn, ông cứ nôn nao muốn ra viện ngay lập tức. Khoảng thời gian này mỗi khi rỗi rãi là Mã Nguyên Bưu lại tạt vào bệnh viện, anh trở thành người thân thiết của cả nhà cô nói chung và bạn vong niên của ông Cố nói riêng. Cho nên ngày ông Cố xuất viện, anh đến đón như một chuyện hiển nhiên.
Sau hôm ấy đến nay Cố Tiểu Khanh không gặp lại Âu Lâm Ngọc trong bệnh viện, nhưng có vài lần cô nhìn thấy Nhan Thần Dật ở hành lang. Cô không còn qua phòng bệnh của Ngô Nhạc Thanh, bởi ở đó đã là một thế giới khác biệt mà cô không muốn đến gần.
Âu Lâm Tỷ ghé thăm ông Cố vài lần. Xem chừng anh đã biết chuyện cô và Âu Lâm Ngọc chia tay, song anh không hỏi cô câu gì. Mỗi lần anh đến đều hỏi han Cố Tiểu Khanh và ba mẹ dăm ba câu khách sáo, sau đó ngồi chơi một chút rồi rời đi.
Ông Cố ra viện hôm thứ bảy. Mã Nguyên Bưu sốt sắng lái xe đến rước. Sau khi mọi người về tới nhà, bà Cố giữ anh lại ăn bữa cơm trưa. Mã Nguyên Bưu hòa nhã thân thiện tới mức trông cứ như thể với ai anh cũng cực kỳ “hợp rơ”. Cơm xong, anh tự nhiên vào bếp giúp bà Cố rửa chén, trong khi mấy năm trời, ngay cả Cố Tiểu Khanh cũng chưa bao giờ vào đó cùng mẹ.
Rời nhà ông bà Cố sau bữa cơm trưa, Mã Nguyên Bưu đưa Cố Tiểu Khanh trở về chỗ ở của cô. Trước khi xuống xe, Cố Tiểu Khanh cảm kích nói: “Mã Nguyên Bưu, thật sự rất cảm ơn cậu.”
Mã Nguyên Bưu biết cô có ý gì, anh mỉm cười: “Có gì đâu, cậu đừng khách sáo với tớ như thế, ba mẹ cậu và tớ cũng xem như chỗ bạn bè thôi mà.”
Cố Tiểu Khanh không nói gì, cười cười xoay người xuống xe. Lúc quay lại đóng cửa, cô nhìn Mã Nguyên Bưu ngồi trong xe, nói: “Cám ơn cậu đã đưa tớ về, tạm biệt.”
Mã Nguyên Bưu gọi giật lại: “Cố Tiểu Khanh! Buổi tối cậu có bận gì không?” Cố Tiểu Khanh không trả lời mà nhìn anh với vẻ nghi hoặc.
“Tối nay mình ra ngoài làm một ly đi!” Anh nói tỉnh bơ y như đang rủ bạn bè cũ đi tán gẫu ôn chuyện. Cố Tiểu Khanh đắn đo giây lát rồi gật đầu, phải, cô cần sống cuộc sống của mình.
Giải quyết qua loa bữa tối xong, Cố Tiểu Khanh bắt đầu sửa soạn cho cuộc hẹn. Bình thường không thích trang điểm nhưng hôm nay cô quyết định điểm cho mình chút son phấn nhẹ nhàng. Lúc xuống dưới lầu, Mã Nguyên Bưu đã ngồi sẵn trong xe đợi cô, ánh mắt lấp lánh ánh cười.
Cố Tiểu Khanh không nghĩ rằng Mã Nguyên Bưu sẽ đưa cô đến Ngân Sắc Đế Quốc. Sau cô ngẫm lại, cũng đúng thôi, Ngân Sắc Đế Quốc rất nổi tiếng và nó gần như đã trở thành biểu tượng cho hằng hà sa số quán bar ở thành phố C.
Họ đến nơi lúc chín giờ, đúng vào thời điểm sôi động nhất của quán. Bàn ghế đều kín khách không còn chỗ trống, Mã Nguyên Bưu dẫn cô đến ngồi trong một góc ở quầy bar.
Không thấy Âu Lâm Tỷ đứng trong quầy bar như thường lệ, Cố Tiểu Khanh âm thầm thở phào một hơi. Hai người mỗi người cầm một chai bia từ từ nhấm nháp. Ở nơi này Mã Nguyên Bưu cũng rất tự nhiên, anh nới hai nút trên cổ áo, vừa xem tiết mục biểu diễn vừa thoải mái nhịp tay lên thành quầy bar.
Điệu bộ thong dong, phóng khoáng đó gợi lên từ sâu trong ký ức của Cố Tiểu Khanh hình ảnh cậu thiếu niên hỡ chút là lại đỏ mặt. Cô không nén được cười tủm tỉm.
Mã Nguyên Bưu quay đầu hỏi: “Cậu cười gì đấy?”
Cố Tiểu Khanh cười nói: “Nhìn cậu tớ lại nhớ đến cậu bạn hay đỏ mặt xấu hổ hồi xưa. Tớ hỏi này Mã Nguyên Bưu, lâu lắm rồi cậu không đỏ mặt đúng không?”
Mã Nguyên Bưu nói như châm biếm: “Đúng thế, tớ không rèn da mặt cứng như sắt làm sao sống nổi với cái xã hội nhiễu nhương này. Nếu bây giờ mà mặt tớ còn đỏ thì tim tớ đã chẳng đen thùi lùi như thế này.”
Cố Tiểu Khanh chỉ vào anh, bật cười vui vẻ: “Này Mã Nguyên Bưu, cậu nói cứ như hận đời lắm ấy!”
Mã Nguyên Bưu cười ấm áp: “Cố Tiểu Khanh, cuối cùng cậu cũng cười rồi. Cậu biết không, cậu cười lên nhìn xinh lắm.” Anh nói dịu dàng và chân thành. Lòng Cố Tiểu Khanh như được sưởi ấm, cô cười mãi không thôi.
Tiết mục biểu diễn tưng bừng, hài hước trên sân khấu làm khán giả cười nghiêng ngã. Cố Tiểu Khanh và Mã Nguyên Bưu cũng có những giây phút cười đùa sảng khoái. Đang hào hứng, thả lỏng mình theo tiết mục tấu hài, bất chợt quay lại, cô thấy Âu Lâm Tỷ đứng sau quan sát cô bằng ánh mắt tối tăm.
Cố Tiểu Khanh thu lại nụ cười, lên tiếng chào: “Chào anh!”
Âu Lâm Tỷ nhìn cô thật lâu không rời mắt, tư lự, định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng thở dài thườn thượt rồi quay lưng bỏ đi. Cố Tiểu Khanh cũng không còn hứng thú với tiết mục biểu diễn, cô quay mặt về phía quầy bar yên lặng uống bia.
Lát sau nhìn lại Mã Nguyên Bưu mới thấy cô khang khác, anh nhỏ nhẹ hỏi: “Sao vậy?”
Cố Tiểu Khanh lắc đầu không trả lời. Mã Nguyên Bưu không muốn gạn hỏi Cố Tiểu Khanh, anh lặng thinh ngồi bên cạnh cùng cô nhấp từng ngụm bia.
Mười một giờ hơn Âu Lâm Tỷ lại đột ngột xuất hiện, đứng trước mặt Cố Tiểu Khanh nói một hơi: “Ông anh của anh đang ở lầu bốn, anh ấy giam mình trong phòng cả đêm, gọi một đống bia, không cho ai đi vào, chả hiểu đang làm gì trong đó.”
Cố Tiểu Khanh nhìn chằm chằm tấm thẻ từ trước mặt, cô chỉ nhìn và không hề chạm tay vào nó. Âu Lâm Tỷ đợi cả buổi thấy cô im thong thóc, anh cũng không biết nên nói gì, đứng tần ngần một hồi rồi gượng gạo quay đi.
Cố Tiểu Khanh ở lại ngồi im lìm không nhúc nhích như nhập thiền. Đợi một lúc, Mã Nguyên Bưu buộc lòng phải nói: “Cậu đi xem tình hình thế nào đi, nếu không biết anh ta ra sao thì cậu lại lo lắng.”
Cố Tiểu Khanh chợt choàng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Mã Nguyên Bưu. Anh cười hiền hòa: “Đi đi, tớ ở đây chờ cậu.”