Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 15




- Đi chơi đâu cơ? Làm... gì có chứ... hê hê...Nhi giả bộ làm ngơ, bên ngoài thì cười xả lả nhưng trong thâm tâm của nó tim gan phèo phổi lẫn lộn hết lên. Trời ơi, tưởng đâu cha này không quan tâm chuyện nó bỏ tiết đi chơi chứ. Nhìn mặt Nhật Vũ có vẻ không thể nào là nghiêm trọng hơn.

- Trốn tiết bỏ học cùng Phan Thế Kì nguyên ngày, tôi cho phép cô chưa?

- À... thật ra thì... - Nhi lắp bắp một hồi rồi lại nhanh chóng tiếp lời. - Thế Kì kéo tôi đi chứ tôi cũng đâu có muốn, tôi còn đang ức vụ bài kiểm tra đây này.

Hắn ta không nói gì thêm, chỉ có hàng mi cau có nhíu lại, thoáng nét gì đó mập mờ khó tả. Rồi bỗng dưng, thân hình Vũ từ từ cúi xuống, đầu Vũ kề sát mặt Nhi. Nó khó hiểu, theo phản xạ tự nhiên ngửa người ra phía sau, đôi mắt trực mở to ra. Thằng này đang làm cái gì thế?

Không dừng ở đấy, hắn cứ cố tiến gần mặt Nhi, gần đến khi Nhi có thể cảm nhận rõ ràng từng làn hơi thở của hắn. Nó vẫn không có dấu hiệu nào khác thường ngoài trợn tròn con mắt nhìn khuôn mặt Vũ sát rạt mặt mình.

“Phập!“.

Bỗng nhiên chiếc áo khoác đen đâu ra bay đến chuẩn đích chùm kín mặt Vũ khiến hắn giật mình vung tay nhanh chóng quăng chiếc áo đi. Đang trong tình thế lãng mạn thế kia mà bị đứa nào chen ngang, Vũ gắt lên khó chịu.

- Cái gì thế hả?

Trần Thiên Nam thờ ơ đứng trước mặt Vũ trước cơn biết ơn sâu sắc của Nhi lúc này. May rằng có Nam nó mới thoát khỏi cái khuôn mặt như dính sát vào nó ban nãy. Nam lên tiếng ngang phè.

- Đủ rồi đấy.

- Anh làm gì ở đây? - Vũ hắng giọng.

- Vừa về.

Vừa dứt lời, Nam nắm cổ tay Nhi kéo thẳng vào biệt thự. Cuộc đối thoại ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc. Để lại cơn khó hiểu dồn dập trong đầu óc Vũ, người anh trai cùng cha khác mẹ đã thích lo chuyện bao đồng từ khi nào thế?

Bàn tay ấm áp của Nam cứ thế nắm chặt tay Nhi đến khi đứng trước cửa phòng mới dứt ra. Không ngờ, Trần Thiên Nam đôi khi lại “bị” tốt bụng, thật không thể tin nổi. Nhi cười toe toét lên tiếng cảm ơn.

- Cảm ơn anh. Vừa rồi anh xuất hiện cứ như siêu nhân ấy.

Chẳng nói chẳng rằng, đáp lại Nhi chỉ là cái quay lưng hững hờ bước về phòng. Thật là bất lịch sự. Tuy rằng Nam giúp Nhi nhưng thái độ thế này nó chẳng thể ưa nổi tẹo nào. Nhi bĩu môi phía sau, xì một cái rõ dài đầy ngao ngán.

Sau công cuộc trốn tiết đi chơi, Nhi đã khắc ghi dấu ấn trong Vũ ngày càng sâu đậm, vấn đề hành hạ nó đang dần nâng cao, tiến cấp, lên lever. Không muốn nhắc lại đâu nhưng nó vẫn phải nhắc lại rằng, nó khổ lắm rồi, điên lắm rồi, nó muốn giết người. Nó muốn bóp cổ chết thằng cha Nhật Vũ, nó muốn xé xác hắn ta ra từng mảnh. Tại sao hắn ta lại nỡ lòng nào hành hạ một cô gái yếu đuối như nó được chứ?

- THẮNG CHẾT TIỆT!!!!!!

Trong lúc thi hành nhiệm vụ Vũ giao cho, cứ mỗi năm phút Nhi lại gào lên than trời than đất chửi lớn Trần Nhật Vũ. Nơi nào đó, cũng người nào đó bất chợt hắt xìiiiiiiiiii...

- Chẳng lẽ bị cảm?

-----

Nhi hì hục lôi chiếc xe đạp cùi tàn từ trong nhà kho ra, lau sạch đến bóng loáng mới thôi. Chuẩn bị xuất phát lên đường thì thằng cha Vũ từ đâu chui ra.

- Ôsinnnn...

- Khỏi cần nhấn mạnh từ ôsin đi thằng hách dịch. Tôi đá bay mỏ bây giờ.

- Cô đi đâu đây?

- Đi đâu kệ tôi. Không... liên... quan... đến... anh!

Tịt ngỏm! Bị Nhi đốp trả Vũ nó câm nín luôn. Hắn ta tức đến hộc máu sắp chết. Trên đời này, lần đầu tiên hắn phải bị hạ thấp danh dự như thế đấy. Vậy còn gì là hot boy của trường nữa chứ. “Đẹp trai, kiêu ngạo của tao đâu?”

Vừa phóng xe đạp bay ra khỏi cổng, Nhi nở nụ cười đắc ý, troll được thằng cha Vũ ta nói nó thỏa mãn làm sao!!! Ước gì ngày nào cũng được thấy cái bản mặt hắn tức lồng tức lộn như vậy có mà sướng như lên tiên.

Nhi lớn rồi, đủ để có trình độ kiếm thêm việc làm giành tiền để riêng cho mình. Nó đã gọi điện bàn bạc với ba mẹ và được đồng ý êm xuôi, quá tốt. Và hôm nay là buổi làm thêm đầu tiên của nó. Chủ nhật Nhi sẽ đi làm cả ngày, còn những ngày thường bận học Nhi chỉ làm thêm giờ tối. Nó xin phép được nhận lương theo từng ngày để kịp chi trả mọi việc sinh hoạt hằng ngày.

Công việc làm thêm của Nhi đơn giản thôi, chỉ đơn thuần là một cửa hàng cà phê khá sang trọng có tên Sky Coffee. Nó là tiếp viên cà phê có nhiệm vụ bưng bê thức uống và giao menu. Buổi làm thêm đầu tiên diễn ra hoàn toàn thuận lợi. Đến khi vào quầy thu dọn đồ và lấy túi sách nó mới chợt để ý...

- Ê... cậu...

Nhi kéo vai cô bạn trước mặt khi chợt cảm thấy quen quen. Cô bạn nhẹ nhàng quay lại mỉm cười, khi đối diện Nhi mới nhận ra, cô bạn này chính là Nguyễn Huyền Lam, cùng lớp với nó. Cũng thừa biết rằng Huyền Lam đa phần trầm lặng và ít nói chuyện, tiếp xúc nên được khá ít mọi người để ý. Thấy cô bạn e dè, ngại ngùng, Nhi mỉm cười tiếp lời.

- Cậu là Nguyễn Huyền Lam 11a5 đây mà. Thật may mắn khi được gặp cậu ở đây đấy.

- Ừm... chào cậu...

Nhìn Lam hiền lạnh dịu dàng có đôi chút khó gần thế này, Nhi lại cảm thấy rất thích. Nhi có khả năng đối đáp tốt nên trong khi giao tiếp nó chuyên là người bắt chuyện đầu tiên.

- Tôi chuyển vào lớp được khoảng thời gian rồi đấy, tôi là Huỳnh Tuệ Nhi. Lần đầu nói chuyện với cậu nè, rất vui vì được làm quen.

- Rất... hân hạnh.

Đến lúc này nhỏ Lam mới mở lòng đôi chút, chỉ là Lam có tính nhút nhát thế thôi chứ nhỏ hiền lành, đáng yêu lắm chứ. Chắc rằng kiếm thêm người bạn cùng trường như Lam quả thật không còn gì bằng.

- Lam này, cậu làm thêm ở đây luôn à?

- Không... đây... là tiệm của gia đình Lam...

- Ồ!! Không ngờ luôn. Thế vậy, gia đình cậu cũng thuộc gia đình giàu có rồi.

- Không hẳn đâu...

- Tốt quá rồi, coi như cậu là quả lí tiệm này còn gì.

Cứ thế, nói chuyện qua lại hồi lâu hai người trở nên gần gũi nhau hơn. Không chỉ mình Nhi vui đâu, Lam cũng rất vui mừng khi lần đầu tiên tiếp xúc lâu với một ai đó xa lạ như Nhi. Nhỏ cảm thấy Nhi là một con người dễ mến dễ gần, cực kì đáng yêu nữa cơ. Có điều nó nói hơi nhiều chút thôi. Trên đường về nhà, Nhi huyên thuyên đủ điều không biết mỏi miệng là gì cơ mà.

May mắn thay, kết bạn được với cô bạn Huyền Lam hiền lành thế này quả thật diễm phúc. Nghĩ đi nghĩ lại về Lam đến khi trời chập tối, Nhi bay vào WC tắm rửa sạch sẽ rồi xuống biệt thự ăn tối. Lúc đi về phòng Nhi mới nhớ đến cái hôm bắt gặp chiếc Piano bên trong căn phòng trống rỗng. Nhân rảnh rỗi, nó đến chơi thử xem sao cũng được nhỉ?

Thật bất ngờ khi hôm nay Nhi lại bắt gặp điệu nhạc bay bổng ngay trước cửa phòng. Phía trong, hình ảnh chàng trai trẻ bên chiếc Piano to lớn, từng ngón tay thon dài uyển chuyển tạo nên âm thanh khúc nhạc nhẹ nhàng, lôi cuốn. Nghe điệu nhạc, đầu Nhi chợt ong ong, trong đầu lóe lên những hình ảnh nhòe nhoẹt như một thước phim được quay lại cũ kĩ: Ngôi biệt thự khá sang trọng, thiếu nữ bên chiếc Piano, bên cạnh là người đàn ông và hai đứa con còn bé, tiếng đàn du dương cùng tiếng cười vang khắp biệt thự, một gia đình vui vẻ, ấm áp biết bao...

Đến đây, thước phim mờ dần và biến mất hẳn, vụt tan trong bộ não không chút dấu vết, cơn đau nhức ong ong cũng đã không còn.

“Chuyện gì thế này?”

- Là cô à?