Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 16




Cho lời cổ vũ để là động lực cho tác giả coi nào mấy đọc giả. ><

_____

“Bép bép bép...”

- Hay... hay... - Nhi vỗ tay cứng nhắc vừa bước đến gần Nam, giơ ngón cái ra hiệu “tuyệt“. - Anh đàn hay quá, trời ơi, hay không thể tả nổi luôn ế.

- Không cần biểu hiện thái quá thế đâu. - Trần Thiên Nam với giọng khàn khàn trầm trầm làm Nhi tuột bà nó cảm xúc. Nhưng một điều không thể phủ nhận, anh ta đàn hay kinh khủng khiếp.

- Anh học đàn khi nào thế?

- Lâu rồi.

- Hèn gì đàn hay như vậy. Dạy tôi cái coi.

- Không có nhã hứng.

- Hả? Đừng trả lời cái câu đau lòng thế chứ!

Mặt Nhi xụ xuống trông đáng thương. Nhưng nụ cười gian tà trên khóe môi nó mong chóng xuất hiện, nó níu níu tay Nam làm nũng, coi bộ những ai nhìn thấy cảnh này đều sẽ ngứa mắt nóng gan cho coi. Nhi cứ níu lấy tay áo của Nam tỏ vẻ thân thết vô cùng cơ.

- Dạy tôi coi, dạy đi, nha, chội ôi Trần Thiên Nam đẹp trai lạnh lùng.

Thiên Nam đôi chút sững người, suýt nữa thì bật cười. Hên! May là chưa mất mặt trai đẹp soái ca. Như thể cố nín cười, Nam thờ ơ chả nói lời nào, để Nhi tiếp tục dùng vài lời lẽ tâng bốc anh ta lên.

- Đi mà Nam, Trần Thiên Nam sói ca. Tôi biết anh là người tốt mà. Tôi cuồng Piano lắm ấy, dạy tôi nha! Nha! Nha! Nha!!!!

Mấy từ “nha” phía cuối Nhi như hét thẳng vào tai Nam vậy. Bức quá anh ta gật đầu cái rụp trong sự hối hận về sau, tự dưng lại bị dính vô con nhỏ này. Thật phiền phức.

- Được rồi.

- Yes hú!!! - Nhi vui sướng rú lên như con điên. Thế là nó khỏi cần tốn tiền mà vẫn được học đàn, một mũi tên trúng hai đích. Quá tuyệt.

- Tối nào rảnh tôi sẽ dạy cô. Hôm nay muộn rồi.

- Được được, ok.

Nhi chỉ biết sáng mắt gật đầu lia lịa. Được học miễn phí như vậy thì còn gì bằng, vả lại, được chàng trai “nạnh nùng hót boi” dạy chơi đàn nữa chứ. Trên cả tuyệt vời. Tối đó về phòng, nó ngủ một giấc ngon lành cho tới tận trời sáng.

-----

- Lam ới ời ơi!!!

Vừa bước tới trường, mới chỉ thấy bóng dáng Lam thôi mà Nhi đã réo lên chạy đến. Bỏ mặc cha Vũ bơ vơ lạc lõng một mình giữa dòng người nữ sinh chen chúc. Khổ thân thằng nhỏ, mà thôi kệ hắn.

Nguyễn Huyền Lam, cô bạn mới quen mỉm cười dịu dàng.

- Chào Nhi.

- Gì thế này? Thân thiện lên cái coi. - Nó khoác vai Lam nở nụ cười toe toét, hành động của nó quá ư tự nhiên.

- Tôi nhớ hình như tuần qua bà nghỉ tiết kiểm tra thì phải?

- Hư... - Nghe Lam nói thế, cổ họng Nhi nghẹn ứ, nhưng đột nhiên mắt Nhi long lanh rưng rưng, trái tim cảm động. - Lam! Bà thật đúng là một người bạn tốt. Lo lắng cho tôi kìa... xúc động quá...

- Hơ hơ... ừm... không... không có gì.

Hình như Nhi hơi thái quá thì phải, có lẽ nó sẽ bị người ngoài hiểu nhầm rằng nó là một đứa trốn trại. Nguyễn Huyền Lam khóe mắt giật giật, không ngờ, nhỏ lại quen được cô bạn khác người như Nhi. Đúng là duyên phận có khác.

Vẫn biết là sẽ có chuyện xảy ra, và một sự kiện lịch sử trọng đại của Nhi đã ra đời. Vào đúng cái tiết đầu giờ truy bài, cô giáo chủ nhiệm hùng dũng đứng giữa lớp học, cái tên hoành tráng đã được phát ra từ chính cô chủ nhiệm vang vọng khắc lớp.

- Huỳnh Tuệ Nhi, phạt trực nhật hết khu trung tâm... tội trốn tiết.

“What?” Một vài tiếng cười khúc khích vang lên, kiêm theo mấy câu lời lẽ châm chọc.

- Đáng đời.

- Trực hết trung tâm chắc nó ngất luôn.

- Thế là bọn mình khỏi phải trực.

- Khỏe.

Nhi ậm ự quay sang Nhật Vũ, nhìn hắn ta kìa, là thế quái nào? Vũ cũng hùa theo đám kia cười hô hô càng làm tăng dòng máu điên tiết của Nhi lúc này. Thằng chó chết cậu chủ. Nó mím môi nguyền rủa, tao rủa, tao rủa, tao rủa!!!

- Phan Thế Kì, bạn đồng hành của Huỳnh Tuệ Nhi.

Lời cô giáo tiếp tục vang lên khiến cho cả lớp khựng lại, giờ chúng nó mới nhớ ra còn thêm cả Thế Kì trốn tiết cùng Nhi. Vì tuần nào cậu ta cũng phải trốn tiết một hai lần nên giờ chai mặt rồi, hèn gì ít người để ý, chuyện thường.

Trần Nhật Vũ đang yên đang lành còn đang ngoác mồm sung sướng giờ đây tịt ngỏm, chỉ hơi nhíu hàng mi. Thấy hắn ta không còn cười nữa đâm ra Nhi lại nhếch môi đắc ý, ít ra có thêm Phan Thế Kì, công việc bớt nặng đi phần nào.

Cùng Thế Kì đến khu trung tâm, lòng Nhi dấy lên sự tò mò, nơi đó bẩn lắm hay sao mà chúng nó rú lên nói này nói nọ như đúng rồi vậy? “Trực hết trung tâm chắc nó chết ngất”, chúng nó nghĩ bố là ai chứ? Mũi Nhi xì khói hùng dũng đẩy mạnh cánh cửa đồ sộ trước mặt.

- Hớ???

Nhi há hốc.

- Ngậm miệng lại đi, há to quá ruồi bay vô đấy.

Thế Kì nói đểu, trúng tim đen khiến Nhi nhanh chóng ngậm chặt cái mỏ. Khu trung tâm rộng khủng khiếp luôn, sân khấu phía trên đã to hơn cả nhà Nhi, đúng là có sự đầu tư tỉ mỉ.

- Cô bắt chúng ta dọn dẹp khu này làm gì ấy nhể? - Nhi khó hiểu, thà rằng dọn ở đây chi bằng quét rác với lá cây ngoài khuôn viên còn sướng hơn không?

- Chuẩn bị cho lễ hội.

- Lễ hội? Sắp tới có sự kiện trọng đại gì sao? Sao mình không biết ta?

- Cậu chuyển vào đây không lâu sao biết được.

- Ờ... cũng đúng. Mà thôi, bỏ, dẹp dẹp. Làm lẹ lẹ đi cho mau xong...

Thế Kì nhìn Nhi mỉm cười, sao cậu cười miết thế nhỉ? Điên rồi, chắc tại nhìn Nhi hài quá. Chả hiểu sao, hành động của Nhi nó ngộ ngộ, không thể nhịn cười nổi mới đau.

-----

Trưa đến, căn tin đã đông nghịt người. Trần Nhật Vũ khẽ thẫn thờ đi đến bàn ăn, chắc là vì không có Nhi mua đồ ăn giùm cho hắn nữa, rốt cuộc là nó vẫn không về để đi mua đồ ăn trưa cho cậu chủ, đúng là cần phải được dạy bảo tử tế lại.

- Anh Vũ.

Hoàng Liên Châu cùng thêm một người bạn bên cạnh đi đến bàn ăn của Vũ, hết sức tự nhiên, cô ả ngồi xuống như thường.

- Cô tự tiện quá đây. - Vũ khẽ nhíu mày.

- Có sao đâu, em là bạn gái anh mà.

- Chào Trần Nhật Vũ. - Cô bạn đi cùng Hoàng Liên Châu giờ đây mới lên tiếng. - Lâu rồi không gặp mà hai người đã anh anh em em sến súa đến vậy à?

- Tùy cô ta, muốn gọi sao thì gọi. - Vũ chẳng màng quan tâm, đâu rỗi hơi, hắn chỉ đang chờ ôsin của hắn về thôi. Nghe được câu nói không mấy ưng ý của Vũ, Liên Châu có vẻ khá là điên máu, nhưng ả chỉ đang cố giữ bình tĩnh mỉm cười tươi nhất có thể.

- Trông cậu có vẻ như đang ngóng trông ai nhỉ?

- Chờ ôsin.

- Ôsin?

Nhắc đến từ “ôsin”, Liên Châu không khỏi tò mò, ôsin quái gì cơ? Đứa nào là ôsin của Trần Nhật Vũ. Cô bạn của Liên Châu cũng chẳng khác gì ả ta, vốn dĩ cô cũng từng thân thiết với Vũ, hắn ta đâu thích khiến ai thân cận với mình.

- Cô lắm chuyện quá đấy Trương Ái Vân.

Vừa dứt lời, từ cửa căn tin, Thế Kì và Nhi đi đến, chắc là đã dọn dẹp xong. Bé Nhi nhà ta vô tư hồn nhiên nhìn thấy cậu chủ tất nhiên giơ tay vẫy vẫy, kèm theo giọng nói ngọt sớt chới với.

- Trần Nhật Vũ...

Và cả hai cùng đi đến.

Hoàng Liên Châu đã thấy cái gai trong mắt lọt vào tầm nhìn, cảm thấy ngứa gan điên tiết tức thì. Còn Ái Vân, cô bạn của Liên Châu chợt khựng người, chỉ là hơi bất ngờ tí thôi, Phan Thế Kì đi cùng với Nhi, một con bé vừa chuyển đến nhưng lại nổi tiếng vô cùng. Trong trường ai mà chả biết, và Ái Vân cũng không ngoại lệ, chị đại mà sao không biết được.

- Chào! - Phan Thế Kì lễ phép, vừa đẹp trai mà vừa biết điều, không ai không mê sao nổi? Nhật Vũ khẽ nhếch mép, thể hiện rõ ra sự khó chịu, không ưa.

- Cô lâu quá đấy ôsin.

''Ôsin?” Ý nghĩ ấy đồng loạt xuất hiện trong đầu ba người. Người còn lại chỉ là một vòng hoàng quang đen xì, khuôn mặt xám xịt đanh lại, ôi đầy đáng sợ. Ai cho hắn ta dám tiết lộ “thiên cơ” cơ chứ? Nhục quá đi mất.

Nhật Vũ khẽ nhe răng cười ngây thơ. Hoàng Liên Châu giờ đã ngộ ra, nãy giờ người hắn chờ là Huỳnh Tuệ Nhi, thật không ngờ, con nhỏ khốn khiếp. Giờ đây ý nghĩ cay ghét ngày càng đục khoét sâu hơn trong tâm can ả ta. Từ khi xuất hiện Tuệ Nhi là Trần Nhật Vũ ngoảnh mặt lại ngay, có vẻ như chức vụ bạn gái của Liên Châu đang bị lung lay...

“Chết tiệt!''