Tiểu Thư Bí Ẩn Và Những Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 8




- Mỏi chân quá mẹ ơi!!! - Nhi la lối than vãn từ nãy đến giờ, vừa nhăn mày vừa cúi xuống đấm bóp cái chân. Sao tự dưng không đi xe mà lại vác bộ về nhà thế này cơ chứ?

- Cô im lặng đi, giọng cứ the thé lên điếc hết cả tai. - Vũ đi bên cạnh không thể chịu nổi âm thanh khốc liệt của nó, người gì đâu mà như con nít. Nhi quay qua Vũ, đôi mắt phờ phạc của nó như không còn sức sống, cả giọng nói cũng chẳng còn biểu cảm.

- Xe đâu cậu chủ?

- Không biết.

- Không biết cái quái gì? Có biết là từ trường vác xác về biệt thự nhà anh nó mỏi chân cỡ nào không? - Nhi cúi đầu xuống dưới chân mình, tay thì xòe xòe ra làm này làm nọ. - Nhìn coi, đôi chân nhỏ bé của tôi làm sao chịu nổi hả?

- Im đi ôsin, ồn ào điếc tai.

- Còn thêm cả cái cặp nặng trịch của anh nữa. Này thằng điên, sao anh không tự cầm cặp của mình đi hả?

- Lí ra cô là ôsin, cô phải cõng tôi về biệt thự mới đúng. - Vũ nheo mắt mỉm cười nham hiểm, ôi cái nụ cười còn gian hơn cả một thằng biến thái, Nhi còn chẳng biết trong đầu hắn suy nghĩ cái quái quỷ gì nữa.

- Cõng cái con khỉ, anh muốn tôi chết sớm à?

- Chắc thế!

- Thằng cha chết tiệt.

Điên tiết, máu sung sôi lên sùng sục, Nhi đá mạnh một cái vào chân hắn ta đến nỗi què giò. Vũ nhảy câng lên như quỷ một giò, nó thì tức ói máu, hùng hổ bước đi phía trước quên cả đôi chân đang mỏi lừ đừ, bỏ sau chàng thiếu gia nhăn mặt khốn khổ ôm chân đau điếng.

Từ cái lúc Nhi gặp thằng này, thật tình thì chuyện của nó chẳng đâu vào đâu, cứ như thằng cha Nhật Vũ là sao chổi của cuộc đời nó vậy. Rồi còn cả một chàng thiếu gia lạnh lùng ít nói, thêm cả thằng dâm tặc biến thái, tại sao trai đẹp trên đời lại cứ như mấy thằng bệnh hoạn thế nhỉ? Thật khổ sở cho Nhi, những ngày tháng cơ cực của nó có lẽ đã bắt đầu.

Về đến được biệt thự, hai bên vai Nhi rã rời như xương gãy đôi. Nó quăng cặp Vũ rớt “bịch” xuống sàn rồi lẳng lặng bước đi lên phòng.

- Hành động, thái độ gì đấy ôsin?

- Im đê cậu chủ!! - Mặc cho Vũ nhíu mày không ưa nổi thái độ vô lễ của Nhi, nhưng nó chẳng màng quan tâm, quăng câu nói nhạt thếch rồi tiếp tục bước đi.

---

- Bài vở quái gì lắm thế này? - Nó vò đầu bứt tóc trước một đống bài tập trước mặt, The Win là một trường học chỉ chất chứa những thành phần học giỏi, điều đương nhiên cách giảng dạy của thầy cô giáo sẽ khác đi nhiều đối với một trường học bình dân như Nhi, thế nên bây giờ... nó chả hiểu bài quái quỷ gì cả!!

“Xuống lau dọn nhà“. - Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên hiện ra dòng chữ tin nhắn đập thẳng mặt Nhi, nó cắn răng, tay nắm chặt kiềm chế cảm xúc. Nhi lấy tay đập mạnh xuống bàn, vò vò mái tóc cho thành rối tung rối mù, giờ đây nhìn nó chẳng khác nào như một con điên.

- Cô lâu quá đấy. - Vũ đang ngồi bên bàn với chiếc laptop, liếc liếc Nhi lạnh lùng lên tiếng. Nó từ trên cầu thang bước xuống thờ ơ lên tiếng.

- Làm cái gì?

- Bụi bẩn sàn nhà không kìa! Lau sạch... trong vòng tối nay.

- Anh có bị điên không? - Nhi bặm môi trợn mắt hỏi Vũ. - Người hầu nhà anh đâu hết rồi hả?

- Đuổi qua khu khác.

- Cái thằng rảnh này...

- Không nói nhiều. - Vũ gắng giọng trừng mắt, Nhi bực tức nhưng cũng chẳng biết làm gì, đành ngậm ngùi chiều theo ý hắn rồi thầm than trách cuộc đời.

Riêng nơi cận đại phòng khách này đã bao la rộng lớn, không biết bao giờ nó mới lau xong được căn biệt thự này?! Nhi thì lau, còn thằng cha Vũ cứ ngồi đấy ấn ấn cái gì không biết? Lâu lâu lại cười lên như thằng bệnh hoạn, lại có lúc đùng đùng nổi giận đập đập bàn phím, thằng này có phải đang bị bức xúc không nhỉ?

Nhi nhúng cây lau nhà vào nước, xoay xoay cho nó khô rồi lại cong mông cúi người tiếp tục sự nghiệp. Nhi “lau - lau nữa - lau mãi”, lau đến nỗi hai bàn tay sưng tấy hết cả lên... mà vẫn chưa xong.

- Tiếp tục lau, tôi đi ngủ. - Sau khi thằng bệnh hoạn ngồi chơi đã đời mới chịu rời khỏi chỗ lên tiếng.

- Ê... thế bao giờ tôi mới được đi ngủ?

- Ai biết. - Vũ nhún vai làm bộ không quan tâm. - Lau xong thì ngủ thôi.

Vừa dứt lời, hắn ta bước lên cầu thang, thằng này sao lại vô tâm với con gái như thế? Được cái mặt đẹp trai... nhưng ai mà thích nổi tính cách của hắn cho được. Nhìn sau tấm lưng rộng lớn của Vũ, Nhi chỉ muốn phang thẳng cây lau nhà vào người hắn ta, chết đi cho đỡ chướng mắt.

Giữa không gian im ắng lạ thường, bóng đèn bật sáng khắp nơi nhưng lại chứa sự tĩnh lặng bủa vây, có một cô gái vẫn lúi húi cúi lưng lau nhà, thật tội nghiệp cho tấm thân nhỏ bé ấy. Nhi nghiến răng ken két, đáy mắt ánh lên tia lửa đỏ, cơn thịnh nộ được kiềm chế vẫn chưa bộc phát. Nó vừa tức vừa lau nhà như điên như dại.

- Khuya rồi cô còn lau nhà?

Giọng nói lạ lùng bất chợt phát ra làm Nhi giật bắn cả mình, tim nó suýt rơi ra nhưng chợt ngạc nhiên khi giọng nói đó là của Thiên Nam. Nam hay đi về muộn nhưng chẳng biết là Nam đi đâu?

- Thằng cậu chủ chết tiệt bắt lau... - Nó quay lại với công việc, vừa lau vừa trả lời.

- Trần Nhật Vũ?

- Ừ... thằng đấy đấy... thằng cậu chủ cờ hó đấy...

- Không cần làm nữa. Cô lên phòng nghỉ đi. - Thiên Nam lạnh lùng nói, đôi môi khẽ khàng nâng lên tạo thành nụ cười khuyết hoàn hảo. Nghe được câu nói của Nam, Nhi chợt tỉnh, sắc mặt rạng rỡ hẳn lên, thổi bừng sức sống. Nó cười toe toét.

- Thật không? Cảm ơn anh nhé, cảm ơn nhé. Cảm ơn anh nhiều.

Nói xong Nhi sách đồ dùng lau nhà rồi chạy mất tăm, chắc nó mệt mỏi lắm rồi. Thiên Nam chỉ hơi mỉm cười nhẹ, vì hành động quá ư dễ thương của nó sao lại không bật cười cho được. Nam chợt nghĩ đến Vũ, tính tình của Vũ chả thay đổi là bao. Nam quay đầu qua hướng cửa sổ, bầu trời đầy sao như một bức tranh tuyệt đẹp chứa sự u buồn gì đó len lỏi, Nam mỉm cười chua chát, đôi mắt vô hồn thờ ơ bỗng nhiên trùng xuống, hàng mi cong dài từ từ khép lại. Nam chỉ đứng đó bên cánh cửa sổ, hòa mình vào khung cảnh im ắng phía sau là một bầu trời tăm tối trông cô đơn đến lạ.