Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 55: Nữ nhân không có quyền




Nàng run rẩy lên tiếng cảnh cáo, những kiến thức đơn giản này nàng vẫn cực kỳ hiểu rõ, chính là cái gọi là thiên tử phạm pháp đồng tội như thứ dân.

Nhưng mà. . . . . . Đợi đến lúc đồng tội, thì đoán chừng nàng cũng đã bị hắn ta giày vò đến mức không còn hình người nữa rồi!

"Làm loạn? Qua mấy ngày nữa khi thánh chỉ tứ hôn đã rơi xuống, bổn vương còn cần phải làm loạn sao?" Chàng nhìn về phía trước sắc mặt không thay đổi, giống như tất cả đều là chuyện chắc chắn.

Vẻ mặt như thế khiến cho Lạc Tử Mộng có loại dự cảm chẳng lành.

"Vương gia, đến rồi." Tiếng nói của Tiểu Đông đột nhiên truyền đến, Lạc Tử Mộng từ từ thu liễm lại mạch suy nghĩ.

Nàng vừa xuống xe ngựa thì lập tức nhấc chân chạy vào trong vương phủ, Thiệu Tần và Tiểu Đông có chút ngây người lo lắng.

"Vương gia, Lạc cô nương như vậy là sao?" Thiệu Tần hỏi.

Hàn Hạo Thần nhàn nhạt cau mày, Tiểu Đông lại gần cười nói: "Nhất định là bởi vì nghĩ đến chuyện phải làm vương phi cho nên quá hưng phấn."

Chàng nghe vậy thì ấn đường lại càng nhíu chặt hơn, nếu như nàng thật sự muốn làm vương phi, vậy thì đáy lòng chàng cũng không cần che dấu nỗi mất mát này rồi.

Nhưng. . . . . . mất mát? Chàng thế nhưng lại cảm thấy mất mát chỉ vì một tiểu nha đầu không muốn làm vương phi, cảm giác này khiến cho bản thân chàng cũng không thể nói rõ ràng.

Chàng là vương gia, hơn nữa còn là Thần vương gia dưới một người trên vạn người, muốn dạng nữ nhân nào làm vương phi mà không thể? Chỉ là cho tới nay chàng vẫn không muốn lấy vợ mà thôi, đó bởi vì bóng ma tuổi thơ. Nhưng mà, kể từ khi nhìn thấy Lạc Tử Mộng, chàng thậm chí có loại kích động muốn giữ nữ nhân vừa không an phận vừa đầy mê hoặc này ở lại bên người.

Lạc Tử Mộng liều mạng chạy, cho đến khi bản thân chạy tới trong sân nhỏ phòng khách thì mới phát hiện, cho dù mình có chạy nữa thì vẫn là ở trong ổ sói, nàng vĩnh viễn cũng không thể chạy thoát.

Đột nhiên mất đi trọng tâm ngã ngồi trên ghế đá trong sân nhỏ, vẻ mặt có chút rã rời.

Không phải là nàng ghét Hàn Hạo Thần, mà chỉ là nàng chưa bao giờ là một người cam chịu để cho người khác định đoạt vận mệnh của mình, vận mệnh của nàng, phải nằm trong bàn tay của nàng. Ở thế kỷ 21, nàng là cô nhi không có một người yêu thương. Ở trong cô nhi viện, trừ một ngày ba bữa cơm ngoài ra không hề có một chút tiền bạc để cho nàng muốn mua cái gì thì mua, nhưng mà nàng thề nhất định phải sống ưu việt hơn những người khác, làm việc xuất sắc hơn những người khác.

Bề ngoài vui vẻ, nhưng trong lòng nàng lại tràn ngập ưu sầu. Nàng phải suy tính nhiều hơn so với người khác, nhưng trong lòng cũng đơn thuần hơn nhiều so với người khác. Người khác tốt với nàng, nàng sẽ tri ân đồ báo, người khác không tốt với nàng, nàng cũng sẽ có thù tất báo.

Nàng cho là mình thật vất vả chịu đựng đến khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc cũng có thể tự dựa vào cố gắng của mình để xây dựng sự nghiệp, ai biết được lại đụng phải chuyện quạ đen xuyên qua này.

Thật ra thì vì sinh tồn, nàng có thể lựa chọn làm vương phi, dù sao đối với bản thân nàng cũng không có tổn thất gì, tên Thần vương gì đó hắn ta muốn sao thì tùy hắn ta. Nhưng mà, khi vận mệnh của nàng bị người khác nắm giữ thì nàng có chút bất lực đau lòng.

Ở chỗ này không có người thân, ngay cả một người nói lời thật lòng cũng không có, nàng thật sự cảm thấy rất cô đơn rất vô dụng. Không có người nào có thể giúp nàng, nàng cũng không biết phải làm sao để tự giúp mình.

Hiện tại Hàn Hạo Thần đối với nàng như vậy coi như là cũng khoan hồng độ lượng lắm rồi, nhưng mà về sau này thì sao? Không phải đều nói tính tình hoàng thân quốc thích hay thay đổi lắm bạc tình sao?

"A Phong. . . . . ." Nằm trên ghế đá, đột nhiên nghĩ đến Hô Diên Phong, thanh mai trúc mã của nàng. Nếu như nói người duy nhất đối xử tốt với nàng ở thế kỷ 21, thì cũng chỉ có hắn, nhưng mà, bây giờ hắn đang làm cái gì?

"Lạc cô nương, đang suy nghĩ gì vậy?"

Bên tai đột nhiên xuất hiện giọng nói của một cô gái khiến cho Lạc Tử Mộng kéo suy nghĩ lại, hồi hồn nhìn lại, thì ra là tiểu nha đầu Liên Vân, chẳng biết từ lúc nào nàng ấy đã đứng ở trước mặt nàng ngâm trà cho nàng.

"Liên Vân, ta hỏi cô một vấn đề nhé." Nàng vô lực dùng bàn tay chống lên đầu nhìn Liên Vân nói.

"Lạc cô nương, xin cứ hỏi." Liên Vân dịu dàng mỉm cười bưng trà đưa cho Lạc Tử Mộng. Nha hoàn của vương phủ quả nhiên là khác biệt, tố chất tốt, tướng mạo rất được, chỉ tiếc, vào thời này, mệnh nha hoàn và nô tài đều như giấy bạc.

Lạc Tử Mộng nhận lấy ly trà, khẽ nhấp một ngụm rồi hỏi: "Nếu như. . . . . . có người kết duyên cho cô với người khác, thì cô sẽ làm như thế nào?"

Liên Vân đột nhiên đỏ bừng cả mặt, bởi vì hiện tại nàng mới mười bốn tuổi, chừng hai năm nữa cũng sẽ đến tuổi xuất giá, nhưng mà thân là nha hoàn của vương phủ, vận mệnh của nàng, nàng cũng không thể tự mình làm chủ, chủ tử muốn gả cho ai thì gả cho người đó, chủ tử không thả thì phải làm tới năm hai mươi lăm tuổi mới có thể lập gia đình. Quy củ của vương phủ và hoàng cung thật ra thì không khác nhau lắm, chỉ là nhà hoàn trong vương phủ sau khi đã được vương gia cho phép thì ra vào tương đối tự do.

Nàng ngước mắt ngượng ngùng nhìn Lạc Tử Mộng, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vương gia hoặc vương phi tương lai bảo nô tỳ gả cho người nào thì nô tỳ gả cho người đó."

"Không phải chứ? Nếu như bộ dáng của hắn dưa méo táo nứt* thì sao?" Lạc Tử Mộng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, tại sao hạnh phúc cả đời của mình lại có thể qua loa nằm trong tay người khác như vậy?

*Dưa méo táo nứt: Chỉ bề ngoài xấu xí, không cân đối.

Liên Vân nghe vậy thì mấp máy môi có chút khổ sở, ngay sau đó lại nặn lên nụ cười nói: "Mọi chuyện nô tỳ đều nghe theo chủ tử phân phó."

"Vậy nếu như nam nhân kia không có hứng thú với nữ nhân thì sao?" Nàng lại hỏi tiếp.

"Đó cũng là mệnh của nô tỳ."

Buổi tối, Lạc Tử Mộng ngồi ở trên xích đu trong đình viện với muôn vàn suy nghĩ, những lời mà ban ngày Liên Vân nói đến bân giờ vẫn quanh quẩn bên tai nàng.

Thật ra thì mặc kệ là triều đại nào, nữ nhân đều không có bất kỳ quyền lợi hay bất kỳ quyền lựa chọn nào, trừ phục tùng thì vẫn là phục tùng, không hề có tôn nghiêm đáng nói, cũng không hề có địa vị đáng nói. Như vậy về sau thì sao? Sau khi thành thân, vẫn còn phải coi trọng tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.

Sau khi Liên Vân sắp xếp tất cả mọi thứ ổn thỏa từ bên trong phòng đi ra, nhìn thấy hôm nay Lạc Tử Mộng có gì đó không đúng, vì vậy lập tức đi tới trước mặt nàng nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay Lạc cô nương giống như có tâm sự."

"Aiz. . . . . ." Nàng cảm thán thở dài: "Cô cũng đã nhìn ra? Không nói dối cô, ta cảm thấy mình quả thật, rất xui xẻo."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước khi vào cung vẫn còn rất tốt mà." Liên Vân nghi ngờ hỏi.

Nàng vừa đung đưa xích đu vừa vô lực đáp: "Cô có biết hay không, vị vương gia núi băng kia của các cô thế nhưng lại xin thánh chỉ tứ hôn."

"Thật sao? Thật tốt quá." Liên Vân mừng rỡ không thôi: "Lại nói vương gia đã tới tuổi này rồi còn chưa thành thân, trong ngày thường lại khá là thân thiết với nam nhân, hơn nữa tiên hoàng nhiều lần muốn tứ hôn cho vương gia, nhưng vương gia đều không tiếp nhận, dẫn đến việc tất cả mọi người truyền miệng nói vương gia không gần nữ sắc, nếu như thật sự cưới vương phi rồi, chờ tới sau vương phi mang thai là có thể từ từ chặn miệng thiên hạ rồi."

Lạc Tử Mộng bĩu môi thật muốn đập chết nàng ấy, đột nhiên dừng xích đu lại rồi kéo cánh tay của Liên Vân nói: "Cô vui mừng cái gì, cô có biết hắn ta thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho hắn ta với ai không? Là ta đó! Ta thật sự là xui tám đời mà."

"Lạc cô nương, đây là chuyện tốt mà." Nhìn thấy khuôn mặt mất hứng của Lạc Tử Mộng, Liên Vân cực kỳ khó hiểu.

"Chuyện tốt gì chứ, ngay cả cô cũng nói rồi, nếu như vương phi có thể mang thai thì có thể từ từ chặn miệng của thiên hạ, đây còn không phải là coi ta như vật thí nghiệm ư! Cũng không biết ta với hắn có phải đời trước có thù oán gì hay không, tại sao phải chơi ta như vậy, làm sao có thể mang thai với một vương gia đồng tính chứ? Hơn nữa tại sao ta phải gả cho hắn? Ta và hắn chỉ mới nhận thức chưa bao lâu, cưới chui cũng không nhanh như vậy."