Tìm Lại Hạnh Phúc

Chương 46: Chương 46: Chương 37




Một chút chuyện xưa

Ngày hôm sau nàng mang lấy Shun đi dạo phố, Shun có chút thích thú với phong cảnh bên này. Bỗng nhiên nàng giật bắn mình nhanh chóng ôm lấy Shun chạy theo hình bóng kia.

“Lăng”. Nàng chặn Linh Lăng lại, Linh Lăng khẽ nhíu mày, chuyện tới nước này rồi cũng gần 10 năm, Linh Lăng cũng muốn tâm sự với nàng nên cả hai cùng đi tới một quán cà phê.

Linh Lăng mở miệng trước nàng “xin lỗi”. Nàng thở dài, cầm lấy chiếc tách trong tay hớp một ngụm rồi nói “Lăng, tớ chẳng trách cậu”

Linh Lăng giật mình “tớ có lỗi với cậu”. Nàng gật đầu “nhưng tại cậu bị Túc Tử Hà uy hiếp”

Linh Lăng tròn mắt lên “cậu biết hết”, Linh Lăng khẽ liếc nhìn bộ dáng của nàng, quả thật có chút sang trọng quí phái của một đàn bà thượng lưu, kế bên còn có một tiểu hài tử “ đây là con của hai người”



Giọng Linh Lăng có chút xúc động, nàng vội gật đầu “Lăng, tớ cũng có lỗi với cậu”. Linh lăng lắc đầu “không cậu hiểu sai ý tớ rồi, hiện tại tớ rất hạnh phúc”.

“hạnh phúc?”. Nàng kéo dài giọng ra,nhìn lấy Linh Lăng, Linh Lăng thở dài “dù anh ấy hơi già hơn tớ…”

“Lớn hơn 30 tuổi…”, nàng cắt ngang lời Linh Lăng, Linh Lăng lại nói “dù thế, nhưng anh ấy rất thương tớ rất cưng chiều tớ, cậu không mừng cho tớ ư?”, quả thật lúc trước Túc Tử Hà uy hiếp cô, khiến cô rất khổ sở, nếu không nhờ anh ấy thì cô đã bị Túc Tử Hà lăng mạ cho tới chết.



Sắc mặt nàng khẽ tái lại, ráng nói “ừ”. Linh Lăng thì cười cười “hai người khỏe chứ, thì ra Dương Phàm đã biến mất dạng cùng với cậu”, dạo trước cô cũng có đọc báo Dương Phàm như bốc hơi khỏi thế giới vậy chẳng ai biết đến.

“ừ, hai tụi mình khỏe”. Nàng nắm lấy cánh tay của Linh Lăng “Lăng, nếu cậu cần giúp đỡ thì cậu đừng ngại”

Linh Lăng lắc đầu, nở ra nụ cười hạnh phúc “tớ chẳng cần ai giúp đỡ ngoại trừ anh ấy, hai cậu phải hạnh phúc hiểu chứ”


Nàng gật đầu, nước mắt ngập tràn đôi mắt, Shun vội vươn tay ra lấy khăn giấy đưa cho mama mình qua lần này Shun quyết tâm học lấy tiếng mẹ đẻ của mama mình, nàng vội nhìn Shun cười, lau nước mắt.

“con cậu thật kháu khỉnh lại thông minh nha”, và thật giống với Dương Phàm. Nàng khẽ gật đầu “con tớ tên Shun”

Hai người cùng ngồi trong quán cà phê ôn lại chuyện cũ, đến bữa trưa thì chào tạm biệt nhau, thấy Thái Văn quay đi, Linh Lăng khẽ rớt nước mắt, thầm chúc phúc cho tình yêu của Thái Văn cùng Dương Phàm, hai người phải thật hạnh phúc nhé, Linh Lăng mãi luôn cầu chúc cho hai người.

Nàng vội đi tới khách sạn ‘Jane’, nhanh chóng bước vào quán cà phê tiếp theo.

”Hiếu Tùng, anh đợi lâu chưa”. Nàng vừa bước vào cửa thì thấy Hiếu Tùng đang mỉm cười nhìn nàng.

Hiếu Tùng vội đứng dậy, nhanh chóng đẩy ghế ra mời nàng ngồi, rồi đem chính bản thân mình ngồi xuống “Văn, em thật ác nha”


Nàng cúi đầu ủy khuất “Vâng, xin lỗi, em gặp lại một người bạn”. Hiếu Tùng nhíu mày “ý anh là đôi mắt của em sưng lên rồi kìa, em vừa khóc ư?”.



Shun vội hỏi “mama không sao chứ?”, từ lúc gặp người phụ nữ kia thì mama cứ khóc trong xe hơi.

Hiếu Tùng thấy thằng bé biết tiếng Nhật thì lại hỏi “Shun, chú là chú của cháu, là em họ của bố cháu, nói cho chú nghe chuyện gì xảy ra”.

Nàng giật lấy lời của Shun “không sao đâu mà Hiếu Tùng, em chỉ xúc động một chút”

Shun nhíu mày, giọng uy nghiêm “mama nói dối, rõ ràng mama khóc rất nhiều, mama chưa hề khóc như vậy”


Hiếu Tùng hừ lạnh, nàng hơi sợ hãi, khai ra “em gặp lại Linh Lăng, em cảm thấy có lỗi với Linh Lăng”. Hiếu Tùng thở dài “Văn, em đã là phụ nữ trưởng thành rồi, Linh Lăng cũng vậy, vì thế duyên phận mà chẳng ai nợ ai cả”

Nàng chỉ khẽ gật đầu, chuyển sang đề tài khác “Tùng, gia đình anh vẫn khỏe chứ”. Biết nàng sẽ như vậy mà nên Hiếu Tùng cũng chẳng nhắc nữa “yên tâm, họ vẫn khỏe, có đều cậu anh cùng dì anh thì hối hận rất nhiều”

Nàng gật đầu “nhưng chồng em chẳng chịu xuất hiện, em xin lỗi”, mỗi lần nàng nhắc thì bị chồng nàng ăn sống, nên nàng chẳng muốn hỏi. Hiếu Tùng thở dài “đó cũng là nghiệt chướng họ tạo nên, nếu ngay từ đầu họ chịu như vậy thì chẳng có chuyện gì xảy ra, còn có thêm đứa cháu kháu khỉnh như Shun”


Nàng chỉ cười gượng à, rất cám ơn anh đã chăm sóc Tử Hà.



đây là chuyện anh nên làm. Hiếu Tùng thở dài, từ khi phá sản lại bị nhốt vào tù một người kiêu ngạo như Tử Hà cũng chẳng chống chọi nổi cuối cùng bị bệnh thần kinh nặng khù khờ, thật sự Hiếu Tùng cũng nên có trách nhiệm mà chăm sóc Tử Hà.

Nàng cười có chút không thoải mái, chỉ trách nàng Tử Hà mong rằng cô mau chóng khỏe lại, làm lại cuộc đời. Nàng cùng Hiếu Tùng nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện của ngày xưa, cả hai nhanh chóng quên đi cái phiền não của mình mà cùng nhau trở về lại thời kỳ học sinh.

“em tính chừng nào về”. Hiếu Tùng thở dài, tiễn Thái Văn về nhà của mình, Thái Văn thì mỉm cười “ước chừng tối nay về”

“ai da, tại sao lại phải gấp gút như thế”. Thằng anh họ thật là quản lý Văn quá chặt nha, dù mừng cho họ, nhưng cứ thế này làm sao gặp được Văn cùng Shun chứ, thật quá đáng.

Nàng bĩu môi, ủy khuất “ừ, em cũng muốn ở lại thêm vài ngày, nhưng mà chồng em sẽ khó chịu chết cho coi”, dù nói thế quả thật xa chồng có chút không thoải mái.

Hai người cùng cười lớn tiếng. Bây giờ nàng chỉ muốn cùng Shun bay về hòn đảo nhỏ bên Nhật Bản, muốn nhanh chóng bổ nhào tới ôm lấy chồng mình và cùng ăn bữa cơm gia đình cùng chồng mình, cuộc sống của nàng vẫn cứ như thế và tiếp diễn trong hạnh phúc vĩnh viễn. Bí mật của nàng mãi mãi được chôn vùi trong bóng tối cho đến một ngày ánh sáng sẽ phơi bày ra sự thật, chắc cũng chẳng lâu đâu.

=====Hoàn=====