Hân Nhi vừa đi vừa nghe điện thoại.
" Alo, giám đốc, anh gọi tôi có chuyện gì ạ? ".
Bùi Hoàng Hải vừa gọi đến Hân Nhi, đầu bên kia liền vang lên thanh âm khàn khàn.
" Hân Nhi, cô đến vùng ngoại ô trục đường chính mang cho tôi một ít xăng xe. Xe tôi hết xăng ".
Hân Nhi cảm thấy có chút khó hiểu. Vẻ mặt đơ ra một giây, bước chân đang đi cũng dừng lại. Trong đầu nổi lên một đống nghi vấn. Vị giám đốc này lại vào ngày nghỉ đi bảo cô mang xăng xe đến cho anh ta? Cô có chút thắc mắc hỏi lại:
" Giám đốc, sao anh không tìm trạm xăng ở gần đó mà bơm xăng? ".
Cô lại nhận lại được một giọng nói thản nhiên.
" Nếu có tôi đã không cần gọi cho cô ".
Hân Nhi khóe mắt khẽ giật. Dù không nguyện ý cũng đành hạ giọng khẽ nói.
" Vâng. Tôi đến đây ".
" Tôi sẽ gửi định vị địa điểm cho cô. Tôi cần cô đến đây trong vòng 30 phút ".
Hân Nhi còn chưa kịp phản ứng thì người bên kia đã tắt máy. Cô hơi nhướn mày, khuôn mặt có chút khó coi chỉ biết dậm chân tại chỗ thầm chửi ai đó.
" Đồ sếp vô lương tâm. Bắt mình 30 phút phải đến đó! ".
Cô than vãn đủ rồi liền chạy thật nhanh ra đường lớn, bắt taxi đi đến địa chỉ Bùi Hoàng Hải gửi cho cô. Trên đường đi liền ghé vào trạm xăng mua can xăng cầm theo.
Đi được hơn 30 phút cô liền bảo bác tài dừng xe ở một đoạn đường dài vắng vẻ ở vùng ngoại thành. Cô trả tiền xe liền đi xuống, trên tay cầm một can xăng nhìn ngó xung quanh mình.
Quả nhiên là ở ngoại ô, đường vắng vẻ yên tĩnh không một bóng người xuất hiện.
Hân Nhi lấy điện thoại từ trong túi áo, mở danh bạ gọi cho Bùi Hoàng Hải.
" Alo, sếp, anh đang đứng ở đâu vậy? ".
Bùi Hoàng Hải giọng nói trầm thấp vang lên.
" Ở gần một cái biển quảng cáo lớn ".
Hân Nhi tắt máy liền nhìn xung quanh lại thấy xa xa đúng thực là có một cái biển quảng cáo lớn. Chỉ là cách cô có chút xa mà thôi.
Hân Nhi tay xách can xăng đi dọc đoạn đường, cuối cùng cũng đến được chỗ anh đang đứng.
Vừa nhìn thấy anh, cô liền thở không ra hơi đưa can xăng cho Bùi Hoàng Hải mới nói:
" Giám đốc, xăng của anh đây ".
Bùi Hoàng Hải nghiêng người khoanh tay đứng bên cạnh đầu ô tô, nhìn liếc cô một cái thấy cô dáng vẻ mệt nhọc thì không nói gì, chỉ nhận lấy can xăng trên tay cô.
Sau khi đổ đầy xăng vào xe, anh mới quay ra, lấy kiếm từ trong xe một mảnh vải lau sạch tay, xong mới lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn trắng đưa cho cô, thản nhiên nói.
" Lau đi ".
" Dạ? ".
Hân Nhi ngước lên nhìn thẳng anh, vẻ mặt ngây ra không hiểu ý của anh.
Bùi Hoàng Hải không biết nên nói cô chậm hiểu hay là ngốc manh nữa. Nhưng mà anh lại cảm thấy dáng vẻ này của cô đáng yêu biết bao! Anh không nhịn được mà cuộn tròn tay đưa lên miệng khẽ che đi nụ cười của mình.
Hân Nhi còn đang ngơ ngác lại thấy anh cười mình thì bất ngờ, vẻ mặt trêu chọc nhìn anh hỏi.
" Giám đốc, anh cười rồi! ".
Bùi Hoàng Hải ý thức được hành động có chút không đúng của mình thì vội thu tay về, dập tắt nụ cười trên khóe miệng. Vẻ mặt lại nghiêm túc nhìn cô.
Hân Nhi thấy anh như vậy thì chép miệng, vẻ mặt tươi cười nhìn anh mà nói ra suy nghĩ của mình.
" Đây là lần đầu tiên tôi thấy giám đốc cười đó. Anh cười lên rất đẹp mà ".
Hoàng Hải nghe thấy cô khen mình không khỏi có chút ngượng ngùng, vành tai đã sớm đỏ lên nhưng vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, cao ngạo nói.
" Chẳng lẽ tôi bình thường không đẹp sao? ".
Hân Nhi vội xua tay, lại vừa khẽ lắc đầu, miệng nhanh nhẹn lên tiếng phản bác.
" Không có, không có. Ngày thường anh cũng rất đẹp ".
Cô nói xong lời này liền cảm thấy hình như mình nói quá lời rồi. Tự dưng đi khen người ta cười đẹp, rồi còn khẳng định người ta rất đẹp trai nữa chứ.
Bất giác Hân Nhi cúi mặt xấu hổ, cô chỉ ước bản thân có thể tự đào cho mình một cái hố để chui xuống.
" Hân Nhi ơi là Hân Nhi, mày đúng là mồm nhanh hơn não mà! ".
Cô vừa lúc ngẩng đầu lại thấy anh nhìn thẳng vào mặt mình.
Không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng, cả người người đều mặt đối mặt nhìn nhau thật lâu. Giống như mọi vạn vật xung quanh đều bị thời gian ngưng lại. Chỉ có hai con người đứng đó nhìn nhau không nói lời nào.
Bùi Hoàng Hải không để cái không khí này diễn ra quá lâu. Anh nhìn cô, không nhịn được cốc nhẹ lên trán cô một cái nhưng Hân Nhi lại có cảm giác như anh đang sờ trán cô thì đúng hơn. Giọng nói khàn khàn khẽ vang.
" Miệng lưỡi lanh lợi nhưng đầu óc lại chẳng thông minh được tí nào ".
Nói xong anh cũng mặc kệ vẻ mặt còn đang thẫn thờ của cô, trực tiếp đi lên xe khởi động thử.
Hân Nhi vẫn còn tâm tình bất ổn, vẻ mặt thiếu nữ thất thần đứng đó. Cô liền bị giọng nói của anh làm cho bừng tỉnh. Quay ra nhìn anh, lại thấy anh gọi mình.
" Còn không lên xe. Thích bị bỏ lại hay gì ".
Hân Nhi nhanh chóng chạy lại, mở cửa xe đi lên ghế phụ ngồi.
Nhìn thấy thiếu nữ ngây thơ ngồi bên cạnh bất động, Hoàng Hải đành phải tự mình vươn tay ra thắt dây an toàn cho cô.
Lúc cánh tay anh khẽ trườn qua ngực cô, cảm giác lồng ngực Hân Nhi có chút đập nhanh. Cô không rõ cảm giác lúc này của mình là như thế nào. Tại sao cô lại có chút cảm xúc với người đàn ông này chứ? Rõ ràng...rõ ràng biết anh ta và cô không có can hệ, không thể nhưng...