Bùi Hoàng Hải chở Hân Nhi về thành phố. Anh vừa lái xe, vẻ mặt nghiêm nghị rất tập trung nhìn đường.
Hân Nhi ngồi kế bên anh lại không được thoải mái cho lắm. Cô có chút ngượng ngùng không dám nhìn anh mà đưa mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua cửa sổ xe. Cô chính là không dám phát ra một thanh âm nào.
Bùi Hoàng Hải đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí im bặt hiện tại.
" Nhà cô ở đâu? ".
Hân Nhi có chút giật mình quay lại nhìn anh, vẻ mặt ngơ ngác.
" Hả? ".
Hoàng Hải kiên nhẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
" Địa chỉ nhà.Tôi đưa cô về ".
Phải biết rằng từ trước đến nay anh luôn làm việc cẩn trọng, nghiêm túc, lại rất ghét phải kiên nhẫn với người khác. Nhưng đối với cô gái này lại là một trường hợp ngoại lệ.
Hân Nhi định thần được mới nói cho anh nghe địa chỉ nhà mình.
" Số nhà 540 ở đường Thanh Phong ".
Nghe được địa chỉ nhà cô, anh không nói nhiều mà lập tức bật định vị lên, đi một mạch đến nhà cô.
Hân Nhi có chút rụt dè, giọng ấp úng mà hướng anh nói. " Thật ra anh cũng không cần phải chở tôi về tận nhà đâu, tôi có thể tự bắt taxi được ".
Ai ngờ anh vậy mà nói một câu phản bác lại khiến cho cô không thể nói lại.
" Cô thừa tiền lắm sao? ".
Hân Nhi bị cái giọng điệu cao ngạo, không kiêng nể gì của người đàn ông này làm cho tức đến nói không nên tiếng. Khóe mắt khẽ giật, cô nheo mắt lại thầm mắng anh một câu cho bõ tức.
" Anh ta sao lại miệng hỗn như vậy chứ, nói câu nào là lại khiến cho mình muốn đấm người. Anh ta đúng là làm cho mình liên tưởng tới Lý Tuân trong " Chiếc bật lửa và váy công chúa " quá vậy. Đều mỏ hỗn như nhau! ".
Nhưng đúng thực là cô không thể nói lại được Bùi Hoàng Hải. Ai bảo anh ta là cấp trên của cô chứ. Cô vẫn chưa muốn mất việc, cuốn gói về quê đến thế đâu.
Hoàng Hải dừng xe trước cửa nhà Hân Nhi. Anh ngồi bên ngoài nhìn thoáng qua căn nhà trọ của cô. Căn nhà nhỏ chưa bằng một góc nhà anh, Hoàng Hải trong lòng lại thoáng có chút tò mò về cuộc sống của cô khi lên thành phố này thế nào.
Anh rất muốn biết nhưng lại không dám lộ liễu thể hiện ra mặt.
Hân Nhi vừa định mở cửa xe bước xuống để vào nhà, lại nghĩ đến cái gì, quay lại nói với Hoàng Hải.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Hẹn Mà Đến
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Chú! Xin Ký Đơn!
4. Tạ Đông Tự Xuân
=====================================
" Giám đốc, anh có muốn vào nhà tôi uống miếng nước không? ".
Tuy nội tâm lại rất muốn đi vào cùng cô nhưng anh lại thu liệm lại cái ý nghĩ ấy. Anh cất giọng lãnh đạm trả lời cô.
" Không cần ".
" Ồ! Tạm biệt giám đốc. Tôi xin phép vào nhà trước ".
Vẻ mặt cô thản nhiên, bước xuống xe, nhanh chóng chạy vào nhà. Nhưng lại nghe đằng sau vang lên giọng nói.
" Đừng quên mai đi làm đúng giờ ".
Hân Nhi quay ra thì Hoàng Hải đã khởi động xe rời đi. Cô có chút nhăn mày nhìn theo chiếc xe Mercedes đen đã đi xa không khỏi bày tỏ sự bất mãn mà lên tiếng tự mình lẩm bẩm.
" Tôi có bao giờ đi muộn đâu chứ! ".
...
Sáng ngày hôm sau, cô đến công ty từ rất sớm. Hôm nay theo lịch trình sắp xếp thì Bùi Hoàng Hải sẽ có một buổi gặp mặt với đối tác của một công ty lớn, địa vị ngang hàng với công ty anh.
Chính vì như thế nên hôm nay cô mặc quần áo khá nhẹ nhàng.
Chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc chỉnh tề nhưng vô cùng phù hợp nhằm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của cô. Cô sơ vin cùng với chiếc quần Tây ống rộng khiến cho chân cô trông dài hơn đi cùng với giày cao gót đen trông lại rất tao nhã. Tóc đuôi ngựa buộc cao kết hợp với lối trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác thoải mái, dễ chịu, không quá mức diễm lệ.
Bùi Hoàng Hải vừa đến công ty, thấy cô như vậy không khỏi có chút say mê trong lòng nhưng vẫn là ngoan cố không thể hiện ra mặt. Anh chỉ trầm mặt, giọng nói nghiêm nghị với cô.
" Hôm nay là đối tác bên công ty Minh Lâm. Hợp đồng này là một dự án vô cùng quan trọng. Cô đi theo tôi thì nên cẩn trọng trong lời nói ".
Hân Nhi khẽ gật đầu, " vâng " một cái.
Thoáng chốc hai người đã lái xe đến nhà hàng < Tây An > nổi tiếng ở trong thành phố. Hoàng Hải ung dung bước vào bên trong. Đi theo sau là Hân Nhi dáng người nhỏ nhắn.
Hai người đi vào một chỗ ngồi vip được đặt trước. Vừa bước đến, liền có một người đàn ông dáng vẻ lịch thiệp, điển trai, vẻ mặt hòa nhã trông thấy hai người đi tới thì đứng dậy, đưa tay ra với Bùi Hoàng Hải.
" Chào giám đốc Bùi, rất vui được làm quen ".
Bùi Hoàng Hải miễn cưỡng bắt tay với anh ta. Giọng nói không nặng không nhẹ đáp lại.
" Anh chắc hẳn là giám đốc tập đoàn Minh Lâm- Đinh Văn Lâm ".
Người đàn ông tên Đinh Văn Lâm nghe vậy thì chỉ khẽ cười, giọng nói lịch sự vang lên.
" Nghe danh giám đốc Bùi tuổi trẻ tài cao. Nay được gặp mặt quả đúng là như vậy ".
Anh ta có thể từ khí chất đến điệu bộ cử chỉ của Hoàng Hải, liền nhận định anh hẳn là người có tài. Cũng phải thôi, anh ta từng nghe ba mình nói qua người đàn ông tên Bùi Hoàng Hải này bề ngoài nhìn thâm trầm vậy thôi nhưng tâm tư rất khó đoán, làm việc lại vô cùng quyết đoán, lại không bao giờ nương tay với đối thủ. Chính là một người đàn ông nguy hiểm bên trong.
Hai người đàn ông đối mắt nhìn nhau như muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương nhưng lại bị một thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ.
" Khụ..khụ ".
Hân Nhi đứng ở đằng sau Hoàng Hải, không nhịn được ho khẽ một tiếng.
Hoàng Hải nghe thấy tiếng của cô, vẻ mặt bình thản quay ra hỏi.
" Cô bị sao vậy? ".
Hân Nhi có chút ngại ngùng trả lời.
" Có lẽ là do thay đổi thời tiết nên tôi bị cảm ấy mà ".
Lúc này Đinh Văn Lâm mới để ý giọng nói trong trẻo phát ra từ cô gái nhỏ đứng đằng sau Bùi Hoàng Hải. Giờ phút này anh ta liền trông rõ dung mạo xinh xắn của cô. Lại như đơ ra có chút ngây người. Không sai! Chính là cô gái mà anh ta vẫn luôn tìm kiếm.
" Là cô ấy! ".
Đinh Văn Lâm quay ra, khẽ hắng giọng hỏi cô.
" Chào cô, cô còn nhận ra tôi không? ".
Hân Nhi bị anh ta hỏi đến liền giật mình, nhìn rõ anh ta, lại mơ hồ nói.
" Anh là...a! anh là người đàn ông ở công viên ".
Đinh Văn Lâm mỉm cười, nhìn cô trêu đùa.
" Tôi còn tưởng cô nhanh như vậy đã quên tôi rồi chứ ".
Hân Nhi nghe anh ta nói vậy chỉ biết đứng ở một bên cười ngượng.
Mà người bị cho ra dìa câu chuyện lúc này là Hoàng Hải đang cảm thấy rất khó chịu. Anh nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt thiếu nữ e thẹn, lại nhìn Đinh Văn Lâm cười nói với cô thì có chút tức giận trong lòng. Bất giác đôi lông mày khẽ nhíu. Không nhịn được nữa liền cao giọng lên tiếng chen vào.
" Hai người quen nhau? ".