Nói thật, cho dù chụp ảnh cùng Phương Tranh và việc chụp ảnh là do anh muốn nhưng Chu Kính Niên làm không ra một biểu tình gì chỉ lộ ra tám cái răng còn lại thì cứng đờ.
Phương Tranh mân mê Chu Kính Niên nửa ngày, phát hiện anh ta vẫn cứ như vậy dứt khoát từ bỏ không bắt buộc anh nữa. Cho nên cuối cùng Chu Kính Niên chỉ cần đưa cái mặt than mà chụp hình, Phương Tranh ở bên cạnh làm mặt quái là được.
Chu Kính Niên vóc dáng cao đứng ở phía sau, Phương Tranh ngồi xổm phía trước, lấy ngón tay kéo hai má của Chu Kính Niên làm ra bộ dáng đang cười. Nhìn máy ảnh xuất ra thành phẩm, Phương Tranh cười ha ha hai tiếng, cảm thấy thích bộ dạng xụ mặt của Chu Kính Niên hơn.
Nhưng hai người chụp ảnh ngoài ý muốn lại thấy rất dễ thương. Hơn nữa hai người cũng rất đẹp trai, nếu đứng một chỗ không làm gì thì hình chụp ra cũng rất đẹp.
Hai người vẫn còn ăn mặc đồ hóa trang búp bê, mà cái đầu to để đó làm cho không gian thật nhỏ, hai người đứng sát vào nhau mới miễn cưỡng đứng đủ, lúc chụp cũng không chụp được đầy đủ toàn thân. Sau đó hai người cởi đồ hóa trang chụp ảnh tiếp, Chu Kính Niên cố ý chụp hai tấm hình, hai người vai dựa vào vai, nghiêm trang mà chụp ảnh, cuối cùng mỗi người giữ một tấm hình.
Chụp ảnh xong rồi, hai người đem trả đồ hóa trang lãnh một ngày tiền lương, rồi lấy xe đạp chạy đến quán bar.
Hai người hôm nay đi làm thêm mặc dù ngày nghỉ nhưng khi đến quán bar cũng như mấy ngày trước sau khi ăn xong liền đến quầy bar làm bài tập. Chờ khi quản lý quán bar đến Chu Kính Niên buông bút chạy tới nói với hắn muốn ở quán bar làm công, hỏi có thể được hay không.
Quản lý vội đáp ứng: “Có thể, sao lại không thể!”
Quản lý còn nói Chu Kính Niên tuấn tú lịch sự mấy ngày hôm trước đã muốn hỏi anh muốn tới quán bar vừa học vừa làm giống như Phương Tranh không nghĩ tới anh đã mở miệng trước.
Bên cạnh đó Lý ca cũng dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn Chu Kính Niên, hiện tại thiếu gia có tiền thật không giống người thường, ăn chơi trác táng không chịu mà lại muốn tới làm phục vụ sinh. Lúc thấy Chu Kính Niên và Ôn Dương ở chung thì Ôn Dương luôn biểu hiện cung kính với người này, Lý ca nghĩ đây là không phải thuê phục vụ sinh, mà là rước tôn Phật về, hắn không thể phá lệ coi chừng chiếu cố một chút.
Vào ban đêm Chu Kính Niên chính thức làm việc, mặc vào đồng phục của quán bar. Sơ mi trắng, áo khoác đen người khác mặc đều ra vẻ quy củ, nhưng dáng người Chu Kính Niên rất cao quần áo mặc vào hơi chật, mặt vô biểu tình mà đứng ở nơi đó một cổ hơi thở lạnh nhạt cấm dục tức khắc ập vào làm tất cả mọi người không khỏi ngước nhìn.
Chu Kính Niên sắn tay áo, đi đến bên cạnh Phương Tranh nhỏ giọng nói: “Lý ca kêu cậu đêm nay hướng dẫn tôi.”
Phương Tranh không rõ Chu Kính Niên chỉ thay đổi quần áo mà thôi, sao lại cho cậu cảm giác thay đổi nhiều đến như vậy. Tầm mắt một khi chạm đến đối phương sẽ có cảm giác miệng khô lưỡi khô, hoàn toàn không dám nhìn đối phương lâu. Bộ dáng cậu ngốc ngốc, nghe được giọng nói của Chu Kính Niên mới hồi phục tinh thần lại, cuống quít đáp: “Được, có cái gì không hiểu cứ hỏi tôi.”
Chu Kính Niên lấy mu bàn tay dán lên trán Phương Tranh hỏi: “Mặt cậu sao lại đỏ như vậy, không khỏe sao?”
Phương Tranh chấn kinh lui về sau một bước: “Không, chỉ là hơi nóng.” Cậu xoay người chui vào quầy bar, bắt đầu chuẩn bị làm việc.
Chu Kính Niên nhìn dáng vẻ bận bận rộn rộn của cậu chậm rãi cười một tiếng.
Mấy ngày này Chu Kính Niên theo Phương Tranh làm việc cho nên khi làm phục vụ sinh cũng coi như có kinh nghiệm, không trải qua huấn luyện, một ít yêu cầu cần chú ý Phương Tranh nhắc nhở hai câu là anh có tthể làm tốt. Đêm nay ra về hơi trễ nên lúc đưa Phương Tranh về đến nhà Chu Kính Niên nói muốn ở nhà với bà ngoại nên không thể cùng Phương Tranh đi làm thêm.
“Ngày mai buổi chiều tôi tới tìm cậu.” Chu Kính Niên nói.
Phương Tranh xua tay: “Không cần đến cậu ở nhà với bà ngoại đi, mấy người già đều thích con cháu ở cùng với mình.”
Nói là nói như vậy, nhưng buổi sáng hôm sau Phương Tranh đi đến chỗ mấy ngày nay chờ Chu Kính Niên không thấy được hình bóng quen thuộc trong lòng tràn ngập cảm xúc mất mát. Phương Tranh không thể tưởng tượng được vì trước kia cậu làm chuyện gì cũng một mình một người nhiều năm trôi qua đều như vậy. Không phải nói con người phải có 21 năm mới dưỡng thành một thói quen sao? Lúc này mới mấy ngày cậu lại có thói quen cùng tiến cùng lui với Chu Kính Niên.
Trong đầu Phương Tranh lung tung rối loạn không lưu ý phía trước đột nhiên vụt đến một chiếc xe đạp, “Kẽo kẹt” một tiếng đứng ở trước mặt mình thiếu chút nữa là cán vào chân cậu.
Phương Tranh ngẩng đầu đang muốn nói gì thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc của Chu Kính Niên, cái gì mất mát cái gì không vui trong nháy mắt không cánh mà bay. Cậu lộ ra vẻ mặt kinh hỷ tươi cười mà Chu Kính Niên muốn nhìn thấy nhất, ngữ khí cũng nhảy nhót: “Sao cậu lại tới đây?”
Chu Kính Niên đương nhiên sẽ đến.
Chỉ cần tưởng tượng Phương Tranh lại muốn một mình đi làm thêm một mình đi giả làm người búp bê anh đau lòng đến không chịu được, trước mắt đều là hình ảnh của Phương Tranh trước kia. Anh ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được thức dậy còn sớm mấy ngày trước, hâm nóng sữa bò liền lấy xe đạp chạy đi. Chỉ là không nghĩ tới nửa đường xe bị tuột xích chậm trễ trong chốc lát, sau khi đến nơi thật xa đã nhìn thấy bộ dạng của Phương Tranh uể oải ỉu xìu.
Chu Kính Niên lấy sữa bò trong ba lô đưa cho Phương Tranh, nói: “Lúc tôi ra ngoài bà ngoại còn ngủ, tôi phải tranh thủ đem sữa bò hôm nay giải quyết xong trước khi bà thức dậy. Đi lên, tôi đưa cậu đến công viên giải trí.”
Phương Tranh vô cùng cao hứng, cậu nhận sữa rồi bước lên xe, thân mật mà nhỏ giọng nói: “A Niên cậu thật tốt.”
Quen biết được mấy ngày lúc đầu Phương Tranh kêu Chu Kính Niên là bạn học Chu, sau đó là Chu Kính Niên, lại đến Kính Niên, vừa rồi là A Niên.
Đây là một tin tức, đại biểu cho Phương Tranh đã chân chính coi Chu Kính Niên như bạn thân của mình.
Đèn xanh sáng, Chu Kính Niên chở Phương Tranh theo dòng xe cộ đi qua đường cái, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo Chu Kính Niên dùng giọng nói rõ ràng mà đủ để cho Phương Tranh nghe được nói: “Tôi sẽ luôn tốt như vậy.”
Sẽ luôn đối với cậu tốt như vậy, sau này sẽ còn tốt hơn nữa.
Phương Tranh nghe được thỏa mãn cười, đáy lòng có một cảm xúc xa lạ nảy sinh. Cậu không biết đây là cái gì, nhưng nó làm cậu vui vẻ xưa nay chưa từng có cho nên cậu tùy ý để cảm giác này lan tràn.
Hai người giống như lúc trước Phương Tranh ríu rít nói không ngừng, Chu Kính Niên chậm rãi đáp lại, so với ngày xưa ăn ý nhiều hơn một phần.
Đem Phương Tranh đưa đến công viên giải trí, Chu Kính Niên lại lần nữa nói buổi chiều tới tìm cậu, chờ khi Phương Tranh đi vào anh mới rời đi.
Lúc về đến nhà, Liễu Phong đang ăn bữa sáng, nhìn thấy Chu Kính Niên đi vào, chế nhạo nói: “A, người bận rộn đã trở lại.”
Chu Kính Niên không phản ứng với ông cậu nhà mình, cả người anh ra đầy mồ hôi cầm quần áo đi tắm rửa.
Những người trẻ như Chu Kính Niên ngày nghỉ thường hẹn với bạn học ra ngoài chơi. Bà ngoại tuy rằng thích chơi với cháu nhưng cũng không cưỡng cầu. Biết cháu ngoại giành thời gian đi chơi với mình nên vô cùng vui vẻ, sáng sớm đã sửa soạn lại dò hỏi ý kiến hai đứa con trai trong nhà chọn quần áo, bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ mới vừa lòng.
Bà ngoại muốn giới thiệu cháu ngoại mình cho vài người bạn trong tiểu khu, còn có vài chị em chung chí hướng thường cùng nhau tụ tập. Mọi người đều là những bà lão hiền lành lúc thấy Chu Kính Niên thì liên tiếp khen, khen đến bà ngoại tâm hoa nộ phóng. Những người bạn của bà ngoại tính cách đều rất hoạt bát, một chút cũng không sợ vẻ mặt lạnh lùng của Chu Kính Niên, nói thật là chưa thấy qua đứa cháu tri kỉ như vậy còn nựng mặt của anh Chu Kính Niên cứng nhắc mà chịu đựng.
Hôm nay Liễu Phong không hẹn hò, cũng đi theo. Các bạn của bà ngoại quan tâm Chu Kính Niên xong rồi thì đến phiên y. Cùng mẹ y giao hảo đều biết xu hướng giới tính của y thấy y lớn tuổi vẫn là cún độc thân nên đã sớm chuẩn bị ảnh chụp để cho y chọn được một người thuận mắt hẹn ra tâm sự.
Thẳng đến khi hết giờ trưa cơm Chu Kính Niên và Liễu Phong muốn cùng đi dạo phố các bà cụ mới buông tha họ.
Giống như gặp đại nạn không chết, Liễu Phong lau mồ hôi trên trán nói: “Sức chiến đấu của phụ nữ không thể khinh thường.”
Chu Kính Niên cực kỳ tán đồng, chẳng qua không biểu hiện ra ngoài. Anh muốn đi tìm Phương Tranh, liền bỏ ông cậu đứng một mình nhảy lên taxi về nhà, để lại Liễu Phong đứng đó dậm chân mắng: “Đúng là người khác phái không có lương tâm, không đúng là đồng tính vô nhân tính!”
Chu Kính Niên chạy về nhà lấy xe đạp, rồi lại đánh xe đến công viên giải trí.
Hiện tại đã quá hai giờ, đã đến lúc Phương Tranh được nghỉ ngơi giữa giờ. Chu Kính Niên đi đến chỗ Phương Tranh làm không tìm được Phương Tranh nhớ là cậu đang nghỉ ngơi, đi mua hai bình nước đi đến chỗ ngày hôm qua bọn họ nghỉ ngơi.
Bởi vì sắp gặp Phương Tranh cho nên tâm tình của anh không tồi, biểu tình nhìn kỹ đều nhu hòa không ít, chỉ khi nhìn thấy hai người cùng nhau ngồi ở bên cạnh bồn hoa thì bước chân của Chu Kính Niên lập tức dừng lại, sắc mặt thâm trầm, đôi mắt tối tăm chai nước trong tay gần như bị anh bóp méo.
Cùng ngồi với Phương Tranh là một cô gái tóc thật dài cột đuôi ngựa, bóng dáng thanh lệ, lúc này cô lộ ra sườn mặt khá đẹp, cùng Phương Tranh vừa nói vừa cười.
Chu Kính Niên ngừng lại vài giây, rồi tiếp tục đi tới nơi đó.
“A Tranh.”
Phương Tranh đang nói hứng khởi, bỗng nhiên nghe phía sau vang lên âm thanh quen thuộc cậu đang tươi cười vẻ mặt càng thêm thần thái phi dương, lập tức quay đầu qua nhìn quả nhiên là Chu Kính Niên kêu cậu, cậu đứng lên: “Cậu tới rồi!”
“Vừa mới tới.” Chu Kính Niên nói.
Cô gái bên cạnh Phương Tranh cũng đứng lên, Chu Kính Niên nhìn khuôn mặt non nớt ngây ngô lại quen thuộc của cô rồi nhanh chóng lướt qua, vặn nắp một chai nước đưa cho Phương Tranh.
Phương Tranh nhận chai nước uống một hơi chỉ vào Chu Kính Niên giới thiệu với cô gái kia: “Đây là Chu Kính Niên là bạn cùng lớp với tôi mới chuyển trường đến đây.”
Sau đó chỉ vào cô gái kia nói với Chu Kính Niên: “Đây là Từ Huệ, học lớp 11 như chúng ta cũng ở chỗ này làm thêm.”