Chu Như là một sinh viên vừa tốt nghiệp ngoại hình không tồi cho nên lúc trước khi vào công ty Phương Chu phỏng vấn cô đã thành công mà loại hết một đống người. Cô xin vào công ty Phương Chu làm tiếp tân, ở chỗ này làm việc còn chưa đến một tuần là một người mới vừa nhậm chức. Công ty Phương Chu là tập đoàn lớn, kinh doanh nhiều ngành nghề như giải trí, chuỗi khách sạn, đồ mỹ phẩm gia dụng, internet, khoa học kỹ thuật, sản phẩm điện tử, sản nghiệp vô cùng lớn, nhưng nổi tiếng nhất là loạt sản phẩm điện thoại di động mang nhãn hiệu “Tân sinh”.
Trong ba người làm tiếp tân thì tuổi và kinh nghiệm của Chu Như ít nhất cho nên những người khác đều kêu cô một tiếng Tiểu Chu. Chu Như biết tổng giám đốc công ty của mình cũng họ Chu, nhưng người ta là đại tổng tài vừa giàu có lại đẹp trai, mà cô chỉ là một nhân viên tiếp tân được mọi người xưng hô là Tiểu Chu.
Chỉ có thể cảm thán cùng họ nhưng không cùng mệnh!
Mấy ngày nữa thì dòng điện thoại di động “Tân sinh” đời thứ năm sẽ mở cuộc họp báo giới thiệu, hai ngày này Chu tổng cần phải tới công ty điều hành công việc.
Ba vị tiếp tân tính toán sắp đến giờ, nhìn ra ngoài cửa nhón chân mong chờ.
Rất nhanh như các cô mong đợi xe của Chu Tổng đúng giờ ngừng ở cửa lớn tòa nhà công ty.
Chỉ là hôm nay sau khi Chu tổng xuống xe cũng không bảo tài xế lái đi, mà mở cửa xe, từ trên xe ôm xuống dưới một bé gái, sau đó lại bế thêm một bé trai.
Chu Như cả kinh nói: “Hai đứa bé này là con của Chu tổng hả?”
Một người khác gật đầu: “Đúng vậy.” Cô tiếc hận nói: “Sớm đã có đồn đãi nói Chu tổng đã kết hôn nhiều năm, lúc trước chúng tôi còn không tin, không nghĩ tới tháng trước mỗi ngày Chu tổng đều dẫn theo con đi làm, làm chúng tôi không thể không tin.”
Tiểu Chu cũng cảm thấy tiếc hận, một người đàn ông tốt như vậy người phụ nữ nào gả cho anh ta cũng quá hạnh phúc, cho dù không có tiền, vẻ ngoài như thế cũng rất giá trị rồi nha, mấu chốt là người ta còn có nhiều tiền như vậy.
Mắt thấy Chu tổng một bên dẫn con trai một bên dẫn con gái đi đến, ba cô gái tiếp tân nhanh chóng đứng lên, sửa sang lại dung nhan, mĩm cười làm cho mình trở nên đẹp nhất, cúi chào: “Chu Tổng…chào ngài.”
“Chào.” Chu Kính Niên quay đầu, nhìn các cô nhàn nhạt chào lại.
Hai đứa bé đều mang khẩu trang, không biết mặt mũi trông như thế nào, chỉ có thể nhìn ra là một nam một nữ, nhưng chỉ bằng hai cặp lông mi dài cong như chiếc quạt kia cũng có thể nhìn ra hai đứa bé này vô cùng đáng yêu. Rốt cuộc Chu tổng đẹp trai như vậy người phụ nữ được anh coi trọng sao có thể xấu được.
“Chào các chị!” Đi bên cạnh Chu Kính Niên, Đậu Đậu nghịch ngợm vươn cánh tay nhỏ thanh âm ong ong mà nói.
An An tuy rằng không lên tiếng nhưng cũng học em trai mình giơ tay nhỏ lên vẫy vẫy.
Dáng vẻ dễ thương của hai đứa bé làm ba cô gái tiếp tân không nhịn được nhỏ giọng nói:“Chào Tiểu thiếu gia, chào tiểu tiểu thư.”
Lúc Chu Kính Niên đi vào thang máy, anh còn nghe được những lời nói của các cô gái “Rất dễ thương nha”, “Rất đáng yêu nha” phía sau. Ai mà không vui khi con mình được người khen, Chu Kính Niên cũng thế nên khóe miệng hơi hơi gợi lên.
Thang máy thong thả đi lên, Đậu Đậu tháo khẩu trang xuống thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn Chu Kính Niên làm nũng: “Daddy, nóng quá.”
An An cũng gật đầu, nói: “Nóng.” Nhưng cô bé lại ngây ngốc mà không mở khẩu trang, vẫn là Chu Kính Niên giúp nó lấy xuống thuận tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mềm mại của nó.
Gia cảnh của Chu Kính Niên và Phương Tranh hiện tại không giống bình thường, tuy nói phải bảo vệ con tốt nhất nhưng cũng không thể ngăn cách con với người ngoài, nên hai người dẫn con đi đâu cũng cho bọn nhỏ mang khẩu trang, nhiều lần như vậy hai đứa nhỏ cũng đã quen. Bây giờ là tám tháng thời tiết vẫn còn rất nóng, mang khẩu trang không tỏa ra nhiệt khí cho nên tương đối khó chịu. Thang máy đi thẳng tới văn phòng Chu Kính Niên hai đứa bé không cần thiết tiếp tục mang khẩu trang.
Từ khi hai đứa nhỏ tròn một tuổi hai người cho hai bảo mẫu nghỉ việc, đổi lại chỉ mời một bảo mẫu, lúc hai người rất bận mới giao con cho bảo mẫu, bình thường phần lớn vẫn là anh và Phương Tranh tự mình trông con sinh hoạt giống như nhiều gia đình bình thường. Bà ngoại tuổi lớn cho nên mấy năm nay vẫn ở Lệ Thành, mỗi tuần anh và Phương Tranh sẽ dẫn con trở về thăm bà.
Lúc này đang nghỉ hè, An An và Đậu Đậu cũng còn đang vui sướng tận dụng kỳ nghỉ. Lúc hai đứa con nghỉ học, hoặc là Phương Tranh dẫn theo các con, hoặc là mấy đứa con đi theo Chu Kính Niên tới công ty. Hôm nay Phương Tranh đi thành thị khác công tác, trong nhà bảo mẫu vừa lúc lại có việc, cho nên bọn nhỏ đương nhiên do Chu Kính Niên chăm sóc.
Vì để hai con không nhàm chán, Chu Kính Niên cố ý đem phòng bên cạnh biến thành phòng chơi trò chơi, TV, sô pha, máy chơi game, đồ chơi, thang trượt đều có. Phòng nghỉ của anh còn có rất nhiều vật dụng hàng ngày cho trẻ con, phục vụ cho việc hai đứa nhỏ ăn cơm trưa rồi phải ngủ trưa, rồi còn phải thay quần áo linh tinh.
Phòng chơi trò chơi thông với văn phòng của Chu Kính Niên, muốn vào phòng chơi trò chơi chỉ có từ trong văn phòng của anh đi qua cho nên hai đứa nhỏ chơi ở bên trong Chu Kính Niên rất yên tâm. Đậu Đậu cơ bản là nhìn đồ chơi sẽ đi không đặng, chờ nó chơi chán mới có thể nhớ tới chuyện khác. An An thì khác, luôn luôn đeo theo daddy, thường xuyên trong lúc Chu Kính Niên làm việc không rên một tiếng mà bò lên ngồi trên đầu gối của ba, sau đó giống như nhập định cũng không cảm thấy nhàm chán. Có đôi khi hơi mệt thì ghé vào trong lồng ngực của Chu Kính Niên là có thể ngủ.
Chu Kính Niên luôn là cảm thấy con gái quá an tĩnh, tính tình không hoạt bát như Đậu Đậu cho nên trong hai đứa nhỏ Chu Kính Niên không tự giác mà chú ý tới An An hơn. Cho dù An An thích im lặng nhưng mỗi lần Đậu Đậu ở bên cạnh quậy phá cô bé cũng không nói cái gì, trừ phi Đậu Đậu một hai phải lôi kéo nó cùng nhau làm ầm ĩ, nó mới nhíu nhíu mi tỏ vẻ mình không vui.
Nói đến Đậu Đậu, tuy rằng nó nhỏ hơn An An mười phút nên làm em nhưng người trong nhà dạy nó phải xem An An em gái. Bé gái bẩm sinh sức khỏe không bằng bé trai dưới sự dạy dỗ của hai ba ba tuổi tác Đậu Đậu tuy còn nhỏ nhưng rất yêu quý chị mình cũng có ý thức nhường nhịn con gái.
Đương nhiên, sự nhường nhịn này cũng có mức độ, bằng không về sau đi ra ngoài đối với những cô gái khác luôn nhường nhịn cũng thật không tốt, cái này thì cần phải theo tuổi tác lớn lên dần dần làm cho nó hiểu rõ mà thực hiện.
Giữa trưa cơm nước theo thường lệ là do thư kí mua cơm đưa đến văn phòng, chỉ là hôm nay đại bộ phận đều là cơm giành cho trẻ con.
Chu Kính Niên giúp hai con lấy yếm đeo lên cổ, rồi ngồi ăn ở bên cạnh hai con.
Hai đứa nhỏ đã hơn năm tuổi được rèn luyện đã có thể tự mình dùng đũa, tuy rằng dùng không quá nhanh nhẹn. An An thích ăn thịt không thích ăn rau dưa. Mỗi lần ăn cơm Đậu Đậu sẽ giống như ông cụ non mà gắp một ít rau để vào trong chén của chị, nghiêm túc nói: “Ba ba nói, phải ăn nhiều rau.”
Ba ba này chính là Phương Tranh, vì để phân biệt giữa cậu và Chu Kính Niên hai đứa nhỏ kêu cậu là ba ba, kêu Chu Kính Niên là daddy.
Mọi người nói An An đều nghe, nên mỗi lần Phương Tranh nói An An đều sẽ âm thầm ghét bỏ rau xanh một phen, sau đó mới có thể chậm rì rì mà ăn rau, hơn nữa ăn xong rau sẽ lập tức ăn thịt mới được. Chờ chị ăn xong, Đậu Đậu lại gắp rau xanh thêm cho chị.
Tính tình An An nhìn có vẻ nhẫn nhục chịu đựng, nó không thích ăn người khác không cho thì nó không ăn, nếu người khác gắp cho thì nó cũng miễn cưỡng mà ăn. Nhưng đây đều là cô bé nhân nhượng với người nhà, nếu đổi thành người không quen biết cô bé sẽ không để ý, cho dù xuất phát từ lễ phép cũng nói cám ơn, nhưng như thế nào thì vẫn như thế nào đó, cá tính vô cùng cố chấp.
Cơm nước xong, Chu Kính Niên phụ trách thu dọn chén đũa, Đậu Đậu lấy khăn giấy đưa cho chị, nhìn chị miệng lau sạch sẽ mới bắt đầu lo cho mình, sau đó đem giấy dơ hai chị em dùng xong ném vào thùng rác.
Hai đứa bé được giáo dục rất tốt, từ nhỏ đã biết rác rưởi nhất định phải ném vào thùng rác.
Ăn cơm xong, sắp đến giờ ngủ trưa, Đậu Đậu kéo ống quần Chu Kính Niên ngửa đầu nhìn ba mình: “Daddy, con muốn cùng ba ba nói chuyện video, điện thoại di động của ba có thể cho con chơi trong chốc lát được không?”
Chu Kính Niên sờ sờ đầu của nó, lấy di động ra nói: “Daddy sẽ nhắn tin hỏi ba ba con xem ba ba có thể nói chuyện hay không?.”
Đậu Đậu gật đầu, sau đó nhìn Chu Kính Niên ở trên di động chọc chọc chọc.
Một lát sau Phương Tranh trả lời tin nhắn nói bây giờ đang dùng cơm với đối tác làm ăn phải chờ một giờ nữa.
Chu Kính Niên đọc tin nhắn cho Đậu Đậu nghe xong còn đem điện thoại đưa cho nó nhìn.
Đậu Đậu còn chưa biết nhiều chữ, nhưng cũng giả bộ gật gật đầu làm như mình đã hiểu, sau đó còn đem điện thoại trả cho Chu Kính Niên.
Khi Phương Tranh gọi video lại thì Đậu Đậu và An An đều đã ngủ trưa. Chu Kính Niên cùng Phương Tranh hàn huyên trong chốc lát, sau đó đưa di động vào phòng nghỉ, để Phương Tranh nhìn hai đứa con ngủ
“Ngày mai em mới có thể trở về, đêm nay lo cho hai đứa nhỏ phải vất vả cho anh rồi.” Phương Tranh ở bên kia cười nói.
Cậu mặc áo sơmi, thắt cà vạt, trên màn hình điện thoại chỉ hiện thị hìnhnảnh của cậu từ vị trí bả vai trở lên nhưng vẫn có thể nhìn ra thân hình cao ráo hơi ốm của cậu. Mấy năm trôi qua khuôn mặt Phương Tranh đã sớm không còn ngây ngô như thời niên thiếu, nhưng nụ cười lại trước sau như một mang vẻ trong sáng của thiếu niên khi xưa, năm tháng tựa hồ rất ít lưu lại dấu vết trên người cậu.
“Không vất vả.” Chu Kính Niên nói: “Ngày mai mấy giờ em xuống máy bay anh mang theo con đi đón em.”
Phương Tranh cười nói: “Máy bay đáp xuống phỏng chừng phải đến chạng vạng, trời nóng như vậy anh và con ở nhà đợi đi, bên cạnh em có Tiểu Lưu và An Mười Lăm nên không sao đâu.”
Mấy năm nay danh tiếng hai người tăng cao bên cạnh hai người lúc nào cũng có thêm hai vệ sĩ. Chu Kính Niên gật đầu: “Anh làm cơm chờ em trở về cùng nhau ăn.”
“Được đó.” Phương Tranh nói.
Hai người ở bên nhau đã qua bảy năm cái gọi là “Thất niên chi dương” giữa quan hệ hai vợ chồng một chút cũng không tồn tại, cảm tình vẫn tốt như lúc mới yêu cuồng nhiệt. Hai người nhão nhão dính dính hàn huyên nửa giờ đồng hồ, Phương Tranh phải đi công tác mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, khi Phương Tranh về đến nhà đèn đường ở hai bên đường đều đã sáng. Cậu vừa mới vào sân đi xuống xe, chưa đi đến cửa lớn thì cửa đã mở. Chu Kính Niên mặc quần áo trong nhà đứng ở nơi đó, Đậu Đậu từ bên cạnh anh lao tới, mở ra đôi tay chạy về phía cậu: “Ba ba!”
“Con ngoan!” Phương Tranh cười ha hả khom lưng bế con lên, hôn mấy cái trên mặt nó, sau đó nhìn về phía con gái, cậu thấy con gái mình lười biếng đứng ở bên cạnh Chu Kính Niên cũng nhìn nó vươn đôi tay.
Phương Tranh hiện giờ rất có sức lực một tay kia đem An An ôm lên, cũng hôn hôn trên mặt nó: “Con gái không nhớ ba ba sao?”
“Con nhớ.” Giọng nói của An An vừa nhỏ nhẹ lại vừa chậm, nói chuyện không vội không gấp, bé cũng hôn lên mặt Phương Tranh một cái, lúc này mới kêu một tiếng: “Ba ba.”
Phương Tranh ôm hai đứa con đi vào trong phòng, đem hai đứa để trên sô pha, rốt cuộc mới rảnh rỗi quay qua ôm Chu Kính Niên, sau đó hôn thật mạnh một cái lên mặt anh: “Bạn già, nhớ em không!”
Chu Kính Niên nghe cách xưng hô quái dị này thập phần bất đắc dĩ.
Trước mặt hai đứa con hai người cũng không quá thân mật rất nhanh liền tách ra.
Chu Kính Niên đã sớm nấu xong đồ ăn, đợi Phương Tranh đi tắm rửa một cái, anh hâm lại nồi canh là có thể ăn cơm.
“Kính Niên nhà chúng ta vẫn luôn đảm đang như vậy.” Phương Tranh cười nói một câu, sau đó lên lầu thay quần áo tắm rửa.
Ăn cơm xong rồi, hai người dỗ bọn trẻ đi ngủ. Trở về phòng Chu Kính Niên đi đánh răng, Phương Tranh cũng đi theo vào. Cậu đứng bên anh không nói gì cũng chuẩn bị rửa mặt, lúc cậu ngậm bàn chải đánh răng nhìn thấy Chu Kính Niên vội vàng súc miệng đi ra ngoài, hàm hồ nói: “Anh làm gì mà gấp gáp quá vậy?”
Không nghe Chu Kính Niên trả lời, nhưng cậu nghe được âm thanh Chu Kính Niên mở tủ quần áo.
Phương Tranh không nghĩ nhiều, thong thả ung dung rửa mặt xong, ra khỏi phòng vệ sinh.
Trở về phòng ngủ Phương Tranh nhìn thấy ở trên giường có để một bộ chính trang. Cậu hỏi Chu Kính Niên: “Chuẩn bị quần áo để ngày mai mặc đi làm hả? Ngày mai không phải thứ Bảy sao, anh phải đi tham gia tiệc tùng gì à?”
Nhưng khi cậu nhìn kỹ lại thì phát hiện bộ quần áo đó là của mình, cậu ngạc nhiên hỏi: “Anh đem quần áo của em lấy ra làm gì?”
Chu Kính Niên đi qua ôm lấy Phương Tranh, ngôn ngữ ái muội: “A Tranh, đêm nay em mặc cái này chúng ta làm một lần được không?”
Phương Tranh ngẩn ngơ, sau đó cười như không cười nói: “Sao vậy muốn em cùng anh chơi coslay à?”
Trước kia Chu Kính Niên chưa bao giờ có tâm tư hơi quá như vậy nhưng hôm nay khi trò chuyện video với Phương Tranh anh thấy Phương Tranh trong lúc vô ý làm ra một động tác: Cậu dùng những ngón tay thon dài nắm cà vạt kéo kéo không biết làm sao lại kéo luôn tiểu Niên của Chu Kính Niên đứng lên.
Chu Kính Niên vuốt ve hai bên eo của Phương Tranh, cúi đầu nhìn Phương Tranh.
Phương Tranh đứng ở yên mở tay của anh ra, cười nói: “Cho em cởi quần áo đã, anh không cho em cởi thì làm sao em mặc vào.” Mắt Chu Kính Niên lập tức sáng lên, đem quần áo rộng thùng thình mà Phương Tranh mặc ở nhà cởi ra, cũng tự mình mặc chính trang vào cho cậu.
Khi cậu mặc chính trang thì trở thành một thanh niên tuấn tú rất có khí chất, chỉ là lúc này ánh mắt cậu đầy dẫn dụ, thần sắc câu triền, sắc khí vô cùng.
Cảm xúc Chu Kính Niên bị ánh mắt này của cậu hoàn toàn khiêu khích, anh ôm Phương Tranh vào trong phòng vệ sinh, đặt ở trên bồn rửa mặt chậm rãi cởi quần áo mà mình mới vừa mặc vào cho cậu, từng chút từng chút cởi ra, lại không cởi hết chỉ làm quần áo Phương Tranh nhìn hơi hỗn độn.
Hai chân Phương Tranh câu lấy cái mông của Chu Kính Niên, đôi tay ôm cổ anh, cười hì hì nói: “Nhìn không ra Kính Niên nhà chúng ta lại muộn tao như vậy, cư nhiên còn thích chơi loại trò chơi này.”
Chu Kính Niên chịu không nổi Phương Tranh trêu chọc như vậy nhưng cũng làm đủ tiền diễn rồi cởi dây quần của mình đem dục vọng phóng thích ra, anh hôn hôn đôi môi ướt át của Phương Tranh không chút do dự động thân vọt đi vào.