Tinh Lạc Ngưng Thành Đường

Chương 174




Tử Vu và Thanh Hành quân đều hớn hở vui mừng, nghĩ tới huynh trưởng lập tức có thể tỉnh lại, hai người một trước một sau đi theo Đông Khâu Xu. Đế Lam Tuyệt quay đầu lại, nhìn Dạ Đàm, sau một lúc lâu mới nói: "Ta cảm thấy...... cho dù xuất phát từ mục đích gì, ngươi cũng không nên lừa bọn họ. Nếu ngươi dựa vào sự thật nói thẳng ra, bọn họ không hẳn sẽ từ chối. Cần gì......"

Dạ Đàm ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng: "Ta vốn là một kẻ ti tiện như vậy, vì đạt được mục đích, tự nhiên sẽ không từ thủ đoạn."

Đế Lam Tuyệt nói: "Ta không phải có ý này. Ta là không muốn ngươi sau này nhớ lại, lòng sinh hối hận."

"Ta làm sao có thể hối hận được chứ?" Dạ Đàm cười lạnh, "Ta hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nhất định được Thần đế, Thần hậu nhìn bằng con mắt khác. Đợi ta mẫu nghi Thần tộc, vinh quang đầy mình, cả Li Quang thị đều phải ngước nhìn ta. Ba khối thiên thạch nhỏ bé, sao đáng giá để ta ghi nhớ?"

"Ngươi không cần nói như vậy. Ta biết không phải như vậy mà, ngươi đừng nói như vậy nữa." Đế Lam Tuyệt chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trong suốt khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.

Man Man nhảy lên vai Dạ Đàm, nhỏ giọng nói: "Các người đừng tranh cãi nữa."

Dạ Đàm xoay người, cũng đi theo Đông Khâu Xu.

Phía sau, Đế Lam Tuyệt nhẹ giọng gọi nàng: "Dạ Đàm."

Dạ Đàm không dám quay đầu lại nhìn hắn.

Thiên giới, Thùy Hồng điện.

Ngay cả Càn Khôn Pháp Tổ cũng đã trông chờ mòn mỏi. Đông Khâu Xu giao thiên thạch sau khi dung hợp cho Thiếu Điển Tiêu Y. Thiếu Điển Tiêu Y không dám trì hoãn, lập tức cùng Càn Khôn Pháp Tổ, dung nhập mảnh vỡ thiên thạch vào bên trong nguyên thần của Thiếu Điển Hữu Cầm.

Nghê Hồng thượng thần một tấc cũng không rời mà chờ đợi, lại sợ kinh động đến hai người kia, không nhúc nhích một chút nào.Ngoài điện, Đông Khâu Xu đứng ở trước mặt Dạ Đàm, mặt mang nụ cười: "Đứa nhỏ không chịu ngoan ngoãn nghe lời, là phải bị trừng phạt."

Dạ Đàm đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi: "Li Quang Dương đâu?"

Đông Khâu Xu càng thêm hứng thú: "Ngươi hình như nên gọi hắn là phụ vương mới đúng."

"Phụ vương?" Dạ Đàm cười lạnh, "Ông ta còn sống không?"

Đông Khâu Xu hỏi: "Ngươi thực sự quan tâm hắn à?"

Dạ Đàm nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Nếu ông ta còn sống, ông cứ rút gân lột da ông ta, từ từ nướng lên. Ngàn vạn lần đừng để cho ông ta chết tử tế!" Nói xong, thật là không thèm quan tâm tới Đông Khâu Xu, đi thẳng một nước. Đông Khâu Xu sửng sốt.

Trong Thùy Hồng điện, Thanh Hành quân, Tử Vu, còn có đám người Phi Trì đều chờ đến lo lắng.

Mọi người đi tới đi lui trong điện, chỉ ngóng trông tin tức của nội điện. Dạ Đàm ngồi ở một bên, cũng cúi đầu chờ đợi theo. Ngoài cửa sổ một ngôi sao băng xẹt qua, khiến người ta nhớ tới lửa trời trên người Thiếu Điển Lạt Mục. Lúc trước, bọn họ chắc cũng là sao băng như vậy, xẹt qua màn trời vô biên, không biết bản thân nên đi về đâu.

Sao băng lướt qua giây lát, nàng lại đang thất thần. Đột nhiên nội điện truyền đến một trận ồn ào, Tử Vu muốn đẩy cửa đi vào, rồi lại không dám. Bàn tay đưa ra, dừng ở giữa không trung.

Bỗng dưng, cửa từ bên trong mở ra. Một bóng dáng quen thuộc bước nhanh đi tới.

"Huynh trưởng!!" Tử Vu ngấn lệ vui mừng, người trước mắt, tuy rằng suy yếu tiều tụy, nhưng đây mới là huynh trưởng của nàng. Dáng người hắn luôn thẳng, dung mạo sắc bén, cho dù là trọng thương đến nước này, cũng chưa từng rối loạn phong nghi (tác phong và lễ nghi).

Huyền Thương quân đã tỉnh lại, nhưng cho tới bây giờ, thần thức của hắn vẫn còn hỗn loạn, chuyện cũ như xa như gần, như là trí nhớ của hắn lại như là trí nhớ của người khác. Hắn ôm trán, tạp niệm xa lạ tràn ngập sự thanh tu năm tháng vô niệm vô cầu của chính mình. Hắn liếc mắt nhìn thấy người kia đang ngồi trong góc phòng.

Nàng tóc dài như tơ, tử y thướt tha như muốn tan chảy.

"Nguyệt Hạ!" Hắn gọi một tiếng, Dạ Đàm chợt đứng lên. Nàng chạy vội đến trước mặt Huyền Thương quân, đưa hai tay về phía hắn.

Nhưng thần thức của Huyền Thương quân, đã trải qua nhiều lần thử thách gọt giũa.

Cho dù là suy yếu đến như vậy, hỗn loạn cũng vô cùng ngắn ngủi. Ánh mắt hắn dần dần trấn tĩnh, mảnh vụn của chuyện cũ giống như bụi bặm, từ từ tiêu tán đến gần như không còn. Hắn nhíu mày, lặng im đánh giá Dạ Đàm trước mắt.