Nhóm thiếu niên ríu ra ríu rít bàn tán, Dạ Đàm nghe được đại khái, không khỏi hỏi Tử Vu: "Nữ tiên bên cạnh Bích Khung kia là ai vậy?"
Tử Vu liếc mắt nhìn một cái, nói: "Là Bộ Thanh Từ. Hoa Thủy Tiên lệnh sứ mới tấn chức, quản lý việc nở tàn của hoa Thủy Tiên."
Dạ Đàm à một tiếng, hỏi: "Hoa Thủy Tiên...... Bộ Vi Nguyệt có quan hệ gì với nàng ta?"
Tử Vu nói: "Vi Nguyệt thượng tiên là sư phụ của nàng. Tất cả hoa Thủy Tiên, chỉ cần mở linh trí, có tu vi, liền do lệnh sứ trông nom, truyền thụ chút pháp thuật và tài nghệ. Nhưng chỉ có tiểu hoa tinh mà hoa lệnh sứ đặc biệt yêu thích, mới có thể được đặt tên, có thể mang họ của hoa lệnh sứ thì phải là đệ tử thân truyền."
Dạ Đàm gật gật đầu: "Vậy chuyện này đã giải thích được rõ rồi."
Tử Vu ngớ người, hỏi: "Chuyện gì?"
Dạ Đàm nói: "Sau khi ta đi tới nhân gian, Hồ Tuy bị người khác dội một ly trà muối. Ta còn nói là ai căm ghét ta đến như vậy, ngay cả một tiểu tiên nga trong cung của ta cũng muốn đẩy vào chỗ chết."
Tử Vu vội lắc đầu, nói: "Ly trà muối mà Hồ Tuy uống, Nhị ca muội từng tra hỏi Phi Trì, đều nói là Bích Khung gây ra. Bộ Thanh Từ được Vi Nguyệt thượng tiên giáo dưỡng, xưa nay ôn hòa. Hơn nữa, nàng ta không thù không oán với Hồ Tuy, sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu."
Dạ Đàm hỏi: "Trước kia không phải muội cũng khá thân với Bích Khung kia sao?" "Đó là trước kia thôi! Chuyện của Đan Hà thượng thần, mẫu thần đã rất không vui rồi. Mà nàng ta lại xuống tay với một cung nga vô tội. Hiện tại, tất cả mọi người cách xa nàng ta ra, chỉ có Thanh Từ tâm địa thiện lương, vẫn còn quan tâm nàng ta." Tử Vu lấy ra hai bản ghi chép, nói: "Bài của mấy hôm trước, muội đã nhờ người chép ra hai bản thảo, chúng ta mỗi người một phần."
Dạ Đàm nhận lấy bản ghi chép, nói: "Một người có thiện lương hay không, không phải nhìn như vậy."
Tử Vu hỏi: "Vậy nhìn thế nào?"
Dạ Đàm dùng ngón tay chỉ chỉ bộ óc của nàng, nói: "Muội dùng cái này nhìn nè."
Thế nên Tử Vu hai tay che mắt lại, xoay đầu cả buổi trời, nói: "Tỷ gạt muội, nơi này căn bản không nhìn thấy gì hết." "Đây đây đây......" Dạ Đàm hoảng sợ muôn dạng.
Trong học đường, các thiếu niên có bạn hợp ý riêng chơi cùng, đang lúc châu đầu ghé tai, Văn Xương đế quân bước vào.
Tức khắc, học sinh trong cả sảnh đường cúi đầu đứng nghiêm trang, đồng thanh hô to: "Chào tiên sinh."
Văn Xương đế quân gật gật đầu, ánh mắt lướt qua Dạ Đàm, nét mặt ông vẫn đang nghiêm khắc, nhưng giọng nói lại lộ ra vài phần êm dịu, nói: "Mấy ngày nay bài học của ngươi chậm lại không ít, sau khi tan học thì tự mình tới tìm ta học bù." Nói xong, ông phất tay một cái, chỉ thấy hào quang lóe lên, một bộ sách pháp đã từ hư không xuất hiện ở trên bàn của Dạ Đàm.
Đầu của các thiếu niên quay theo ánh sáng lấp lánh sang, chỉ thấy sách pháp kia chính là nguyên bản viết tay của Văn Xương đế quân. Mặt trên còn có lời chú giải kỹ càng tỉ mỉ của ông, giải thích rõ những chỗ khó hiểu. Trong một tích tắc, mắt của tất cả thiếu niên đều trợn tròn. Bích Khung càng thêm hít thở không thông: "Tiên sinh cũng quá sủng nàng ta rồi! Tự bản thân nàng ta xin nghỉ học nhiều ngày như vậy, còn đắc ý lên mặt á?"
Bên cạnh nàng, Thái tử Long tộc Ngao Giang nghe vậy không khỏi nói: "Chắc là bận tâm đến thân phận Thiên phi tương lai của nàng ta, không muốn làm mất mặt Thiếu Điển thị ấy mà."
Bộ Thanh Từ quét mắt liếc hắn một cái, nói: "Tính cách của tiên sinh thế nào các ngươi còn không biết à? Có lúc nào từng bận tâm tới mặt mũi của người khác chứ? Theo ta thấy, nhất định là do Li Quang Thanh Quỳ này tư chất hơn người. Mấy người các ngươi, cũng tự gọi mình là nhân tài kiệt xuất trong tộc, nhưng sách pháp bản gốc của tiên sinh, có ai từng được xem qua nửa trang nào chưa?"
Những thiếu niên đó làm sao chịu được đả kích này? Lại tiếp tục nhìn về phía Dạ Đàm, nhất thời trừng mắt giận dữ.