Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 329






Thua cuộc một cách trắng trợn còn biết thông tin Kiều Uyển Vũ là người sáng lập nên thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới RS nên Tôn Hoàng Uyển Vân càng điên loạn hơn, sau khi trở về Thiên Trạch Hoa Viên cô ta đã dùng kéo cắt rách hết mấy bộ y phục đắc tiền mua từ thương hiệu RS.

Sau khi cắt rách hết quần áo mang thương hiệu RS trong tủ quần áo của mình thì Tôn Hoàng Uyển Vân mới phát hiện ra cô ta chẳng còn gì để mặc bởi vì toàn bộ quần áo của cô đều mua từ thương hiệu RS.

Tôn Hoàng Uyển Vân bực tức hét lên: “Tại sao chứ…tại sao con nhỏ đó lại có thể là người sáng lập thương hiệu thời trang nổi tiếng thế giới được chứ…thật là không thể hiểu được mà…a…a…a”.

Tôn Hoàng Phủ đi ngang phòng riêng của Tôn Hoàng Uyển Vân thì thấy cô ngồi thất thần nước mắt ngắn nước mắt dài nên đi vào.

Tôn Hoàng Phủ thấy mặt mày của Tôn Hoàng Uyển Vân lấm lem nước mắt đã vậy còn có viết sưng đỏ nên liền gọi cô lại: “Uyển Vân, con bị sao vậy?”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền vui mừng mở cờ trong bụng thầm nghĩ trong đầu “Kiều Uyển Vũ tao sẽ mượn tay ông nội xử chết mày mới thôi”.

Tôn Hoàng Phủ nóng lòng lên tiếng hỏi lại lần nữa: “Uyển Vân mặt con bị sao vậy hả?”.

Tôn Hoàng Uyển Vũ liền tức tưởi lên tiếng đáp: “Ông ơi là Uyển Vũ đánh con đó ông, chuyện của con và anh Hạo sắp xong rồi thì em ấy lại xuất hiện ngăn cản còn đánh vào mặt con mấy bạt tay nữa”.

Tôn Hoàng Phủ liền tức giận: “Con nhỏ sao chổi đó đúng là phá đám mà, nơi nào có mặt nó thì không có chuyện gì thành được hết…còn Tề Lăng Hạo nữa đúng là không biết thức thời mà nó đã ngu ngốc đến vậy thì thôi chúng ta hủy bỏ hợp tác luôn đi”.

“Đừng mà ông nếu không có Lăng Hạo con sẽ chết mất”.

Tôn Hoàng Phủ tỏ vẻ bực dọc: “Từ bao giờ mà con trở nên yếu đuối lụy tình như vậy chứ? Thôi để ông gọi con nhỏ sao chổi kia về bàn thêm điều kiện với nó xem sao chỉ cần nó buông tay Lăng Hạo ra thì muốn bao nhiêu tiền ông cũng cho”.

Tôn Hoàng Uyển Vân liền vui mừng: “Dạ con cảm ơn ông giúp đỡ ạ”.

Chờ lúc Tôn Hoàng Phủ đi rồi ánh mắt của Tôn Hoàng Uyển Vân liền trở nên sắc lạnh cô ta nhếch môi mỉm cười đắc ý lẩm bẩm: “Tề Lăng Hạo dù cho anh đã kết hôn với Kiều Uyển Vũ thì cũng phải ly hôn mà thôi chỉ có em mới xứng đáng đứng bên cạnh anh, Tề Lăng Hạo anh phải là của em”.

Mấy ngày sau khi vết thương trên tay của Tề Lăng Hạo đã đỡ hơn anh không còn bị hành sốt nữa thì Kiều Uyển Vũ mới an tâm đi giải quyết ân oán với người bên Thiên Trạch Hoa Viên.

Nhân lúc Tề Lăng Hạo vẫn còn ngủ chưa dậy thì Kiều Uyển Vũ đã một mình đi tới Thiên Trạch Hoa Viên rồi, cô nhấn chuông mấy lần mới có người đi ra mở cửa.

Cô giúp việc vừa nhìn Kiều Uyển Vũ đã tỏ thái độ coi thường khinh miệt: “Ôi trời ơi, mới sáng sớm đã đến nhà người ta kiếm chuyện rồi đúng là cái thứ bám dai như đĩa mà, loại người như vậy sao không chết đi cho bớt chật đất chứ”.

Kiều Uyển Vũ cũng không nhân nhượng gì nữa hết mà hất mặt lên đáp: “Kẻ bám dai như đĩa đói mà cô nói là đại tiểu thư nhà mấy người đó”.

“Cô”.

Vừa lúc đó tiếng của Tôn Hoàng Thuyết vang lên: “Mới sáng sớm cô đã ồn ào cái gì đó Tiểu Liên”.

Khi Tôn Hoàng Thuyết bước ra cổng thì Tiểu Liên liền cúi đầu tỏ vẻ sợ hãi: “Lão gia, không phải lỗi tại con mới sáng sớm đã có người đến Thiên Trạch Hoa Viên kiếm chuyện rồi ạ”.

Tôn Hoàng Thuyết nhìn thấy Kiều Uyển Vũ đứng bên ngoài còn thái độ của Tiểu Liên không tốt liền cau mày trách mắng: “Cô càng ngày càng thích tự quyết rồi đó hay là nghỉ việc đi rồi muốn làm gì thì làm”.

Tiểu Liên liền cảm thấy rất bất mãn lên tiếng: “Lão gia là tại cô gái này mới sáng sớm đã đến đây nói đại tiểu thư là kẻ bám dai như đĩa đói con vì bất bình thay cho Uyển Vân tiểu thư nên mới có thái độ vậy thôi”.

Tôn Hoàng Thuyết nhíu mày: “Dù là chuyện gì đi nữa thì cũng phải để tôi xử lý, cô là gia nô trong nhà thái độ đối với nhị tiểu thư như vậy thì nên cút khỏi đây là vừa”.

Tôn Hoàng Phủ chống cây gậy từ xa đi tới, sắc mặt không vui tẹo nào: “Đúng là đồ sao chổi mà đi tới đâu là loạn tới đó”.

Tôn Hoàng Thuyết liền quay sang nói khéo: “Ba à, khó khăn lắm Uyển Vũ mới về nhà sao ba lại nói như vậy?”.

“Tất cả cũng chỉ vì tiền thôi mà, muốn bao nhiêu cứ vào trong rồi cho giá đi, lấy đủ tiền thì cút cho khuất mắt tôi” Tôn Hoàng Phủ nhìn sang Kiều Uyển Vũ rồi tỏ vẻ khinh miệt coi thường.

Kiều Uyển Vũ cũng chẳng cảm thấy buồn vì câu nói vô tâm đó, cô lặng lẽ đi vào trong cùng mọi người.

Diệp Phi Anh từ trong bếp đi ra thấy Kiều Uyển Vũ tới thì liền tỏ vẻ vui mừng bước qua nắm lấy tay cô: “Uyển Vũ cuối cùng con cũng chịu về nhà rồi, chúng ta cùng vào trong ăn sáng có được không?”.

Kiều Uyển Vũ thở dài: “Xin lỗi mẹ…à không, phải gọi là Tôn Hoàng phu nhân mới đúng”.

Diệp Phi Anh đứng chết trân tại chỗ khi nghe Kiều Uyển Vũ gọi mình như thế, thoáng qua trong lòng bà là cảm giác xót xa đau đớn.

Tôn Hoàng Phủ ngồi ở ghế sofa rồi ra hiệu cho Kiều Uyển Vũ: “Qua đây ngồi đi”.

Tôn Hoàng Uyển Vân từ trên lầu đi xuống đã thấy Kiều Uyển Vũ ngồi cùng ông nội và ba mẹ của mình nên có chút bất an, cô ta nhẹ nhàng bước qua đứng phía sau Tôn Hoàng Thuyết.

“Uyển Vũ có chuyện gì mà em đến sớm vậy?”.