"Không không không" Mặc Quỹ vội vàng xua tay: "Ta đương nhiên không có ý đó! Chỉ là không lẽ Ai Lý Khắc tiên sinh cam tâm ra đi tay trắng sao?"
"Lời này của ngươi là có ý gì?"
Mặc Quỹ cười nói: "Ta cũng không vòng vo với Ai Lý Khắc tiên sinh nữa. Ngươi có lẽ cũng nhìn thấy rồi. Bốn phương chúng ta kết thành liên minh, bây giờ đang là lúc cần cao thủ tham gia. Nếu như Ai Lý Khắc tiên sinh đồng ý, ta có thể tính thêm cả đội của ngươi, không biết ngươi có đồng ý hay không? Với thực lực của ba vị, nếu tham gia vào, ta đảm bảo lợi ích cuối cùng đạt được sẽ không thấp hơn Phú Khắc thương đội của ta đâu, ngươi thấy thế nào?"
Ai Lý Khắc cười lạnh, khinh miệt nói: "Hôm nay bất đắc dĩ ta mới phải đem của cải giao nộp cho các ngươi, đã hổ thẹn với trên trên dưới dưới của Bức Tông lắm rồi. Nếu như ta còn làm tay sai của các ngươi nữa, ta còn mặt mũi nào tiếp tục sống trên đời? Lần này tông chủ chẳng may thân vẫn. Bức Tông chúng ta vẫn còn quá nhiều việc cần làm ở Mạt Vân Túc, không ở lại đây góp vui nữa. Mặc quản sự, hi vọng các ngươi mạo hiểm thuận lợi, đừng để bị nuốt chửng ở Vân Mộng Hoang Trạch này! Chúng ta đi!"
Mặc Quỹ sầm nét mặt, nhưng bên Ai Lý Khắc có những ba cường giả, lúc này mà trở mặt xem ra có vẻ không thông minh nên quyết định không truy cứu nữa. Một cảm giác thất bại trào lên trong lòng hắn. Nếu như nói cự tuyệt của Lăng Phong hắn còn có thể chấp nhận chứ những lời răn đe không chút nể nang của Ai Lý Khắc khiến hắn có chút hoài nghi năng lực của mình.
"Số la bàn này cứ chia theo thỏa thuận ban đầu của chúng ta đi." Mặc Quỹ miễn cưỡng gạt bỏ cảm giác thất bại ra khỏi đầu, giữ lại bốn chiếc cho mình, chia đều số còn lại cho ba người kia.
"Phó tông chủ, chúng ta từ bỏ dễ dàng như vậy sao?" bên trong doanh trướng Bức Tông, một hán tử giận dữ nói: "Tuyên Hóa ta mặc dù không phải là hán tử đỉnh thiên lập địa nhưng cũng không phải người sợ chết, sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy. Quay trở về Mạt Vân Túc, mọi người sẽ đánh giá Bức Tông chúng ta ra sao?"
Bọn Mặc Quỹ vừa rời đi, bát tinh cao thủ Tuyên Hóa, người lúc nãy bị Ai Lý Khắc ngăn lại lập tức bạo phát. Đối với bọn chúng, có những lúc danh dự còn quan trọng hơn tính mạng nhiều. Nếu như lúc nãy không phải Ai Lý Khắc ra sức ngăn hắn lại thì hắn sớm đã lao ra rồi, dù có chết cũng không hối hận. Đây chính là tôn nghiêm của cường giả! Ở Bức Tông, mặc dù Từ Kì Phong nắm giữ đại quyền nhưng quản sự chính thức phụ trách mọi việc lại là Ai Lý Khắc nên lúc nãy mới không có ai dám thắc mắc về quyết định của hắn, nhưng ngọn lửa đang hừng hực trong lòng thì vẫn chưa bị dập tắt.
"Phó tông chủ, nếu như ngài sợ thì cứ quay lại Mạt Vân Túc một mình, huynh đệ chúng tôi bất tài nhưng cũng sẽ dành giọt máu cuối cùng để lấy lại danh dự cho Bức Tông." Một cao thủ khác hét lên.
"Hỗn láo!" Ai Lý Khắc giận dữ tát cho hắn một cái, gương mặt vặn vẹo có chút đáng sợ: "Các ngươi nghĩ trong lòng ta thoải mái lắm à? Hừ, nếu như không phải vì bảo toàn chút huyết mạch cuối cùng của Bức Tông sao ta phải nhẫn nhịn cầu toàn như vậy?"
Tuyên Hóa mắt đỏ ngầu, nói: "Phó tông chủ, đi theo bọn tôi đi! Dù có chết chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện!"
"Hừ, chết thì dễ, ta chỉ sợ chết một cách vô ích thôi! Dựa vào sức mạnh hiện tại của chúng ta có thể đối phó được với Đạo Man hay tên tiểu tử kia?" Nhắc đến tên tiểu tử đó,cơ mặt Ai Lý Khắc lại giật giật. Bọn Tuyên Hóa cũng lặng thinh, trước kinh thiên nhất kiếm của Lăng Phong, trong lòng bọn chúng vẫn còn nguyên cảm giác kinh sợ.
"Giữ lại tính mạng để trả lại mối nhục hôm nay gấp trăm ngàn lần." Ai Lý Khắc cố kìm cơn giận, nhìn chăm chú hai tên thủ hạ đắc lực, nói: "Bây giờ ta có một chuyện muốn giao cho các ngươi. Chuyện này nếu hoàn thành thì Bức Tông chúng ta tạm thời chịu nhục cũng không sao."
"Mệnh lệnh của phó tông chủ, huynh đệ chúng tôi nhất định liều chết hoàn thành!"
"Tốt! Ta muốn các ngươi lập tức quay về Mạt Vân Túc, giấu tất cả sức mạnh đích hệ thực sự của Bức Tông chúng ta đi, chờ đợi thời cơ đến." Hai mắt Ai Lý Khắc bỗng lóe lên một tia quang mang khó hiểu. Tuyên Hóa không kìm được hỏi: "Thời cơ? Phó tông chủ, chúng ta còn thời cơ nào nữa?"
"Tông chủ khi còn sống đã từng nói với ta về lai lịch của người. Trên thực tế, Bức Tông chúng ta chỉ là một chi phân mạch. Bức Tông tông môn thực sự còn nằm trong Vô Tẫn Hoang Nguyên!" Ai Lý Khắc chậm rãi nói ra bí mật: "Tông chủ lúc được phái đến Mạt Vân Túc không phải chỉ để tranh chấp chút lợi nhỏ. Quan trọng nhất là nghe ngóng thêm tin tức về các đại thế lực cho tông môn, thỉnh thoảng báo cáo về. Tông chủ có nói cho ta biết cách liên hệ với tông môn. Lần này bên chúng ta xảy ra biến cố quá lớn, ta nhất định phải đi Vô Tẫn Hoang Nguyên nỗ lực tìm kiếm sự hỗ trợ của tông môn."
"Phó tông chủ, thực lực của tông môn như thế nào? Ngài định mạo hiểm một mình đi đến Vô Tẫn Hoang Nguyên à?" "Việc này thì các ngươi cứ yên tâm, tông chủ đã từng xác minh với ta, thực lực của ngài ấy trong tông môn chỉ là nhị đẳng, vẫn chưa thể coi là đính tiêm! Chỉ cần tông môn chịu phái người đến, chắc chắn có thể xoay chuyển nguy cơ."
Bọn Tuyên Hóa nín thở, tông chủ là cửu tinh thiên hành giả mà trong tông môn mới chỉ là nhị đẳng. Nghe khẩu khí này xem ra số người hơn tông chủ còn rất nhiều. Trời, vậy Bức Tông đó rất cuộc như thế nào?
Sau khi xem hết trận chiến, bọn Lăng Phong quay trở lại chỗ ở. Đối với hắn mà nói, đây chỉ là trò vui mà thôi.
Hắn xâm nhập vào Vân Mộng Hoang Trạch, chích viêm thạch chỉ là một phần mục đích, quan trọng hơn là tìm kiếm tung tích anh thụ. Chuyện cuối cùng có được bao nhiêu chích viêm thạch, Lăng Phong căn bản không để ý. Dù sao nó cũng chỉ được coi như trữ bị chiến lược, không có quá nhiều tác dụng. Hắn cũng không giống như các thế lực khác, gánh vác sứ mệnh công quốc trên vai hoặc trở thành tay sai vì lợi nhuận.
Trong mắt Hoàng Phủ Lập, giá trị của một Lăng Phong hơn hẳn hàng ngàn hàng vạn tấn chích viêm thạch. Nếu như bảo ông từ bỏ chích viêm thạch hay để cho Lăng Phong chịu một chút xíu thương tổn thì ông nhất định sẽ lựa chọn cái thứ nhất không chút do dự.
Từ sau khi Lăng Phong triển lộ ra thực lực luyện chương thâm bất khả trắc, Hoàng Phủ Vân đã thầm ra quyết định, công quốc có thể mất mình chứ không thể mất Lăng Phong! Có Lăng Phong, Bản Hách có thể kéo dài tính mạng, Tinh Lam Công Quốc còn có thể xuất hiện thêm cao cấp thuật luyện sư thứ hai, thứ ba và nhiều nhiều nữa. Ngay cả số lượng cường giả cũng tăng chóng mặt. Địa vị của Tinh Lam Công Quốc trong Thần Vẫn Đại Lục sẽ trực tiếp tiêu thăng.
Một người quan trọng như vậy, chích viêm thạch sao có thể sánh bằng?
Lăng Phong không ngờ lại gặp cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ngay trước doanh trướng: Huynh đệ Lệnh Hồ Thần mặt đầy nộ khí và người đang đứng trước mặt họ là Mã Lạc.
"Hừ, ta không ngờ thân là mạo hiểm giả như ngươi lại bắt tay với thú liệt sát, còn hại ta trở thành người ác ngay trước mặt Lăng tiên sinh. Sau này chúng ta là những người dưng, không cần phải nhiều lời nữa!" Không để cho Mã Lạc có cơ hội giải thích, Lệnh Hồ Thần trực tiếp hất tay nói, Lệnh Hồ Tịch từ xưa đến nay luôn nghe theo lời hắn nên cũng không có ý kiến gì khác.
Đúng lúc đó, Lệnh Hồ Thần nhìn thấy Lăng Phong đi đến, vội vàng khom người nói: "Lăng tiên sinh" Sau đêm qua được tận mắt chứng kiến uy lực nhất kiếm của Lăng Phong, thái độ của hắn với Lăng Phong càng thêm vài phần cung kính, điều này cũng thể hiện rõ trong cách nói chuyện.
"Chuyện gì vậy?"
Mã Lạc giành nói trước: "Lăng tiên sinh, ta có chuyện muốn nói với ngài, không biết có được hay không?"
Lăng Phong suy nghĩ một lát, nói: "Mã Lạc tiên sinh, mời vào."
Sau khi vào doanh trướng. Mã Lạc khẽ thở dài, làm một động tác khiến người ta bất ngờ: đưa ra bốn chiếc la bàn định vị. Lăng Phong ngạc nhiên: "Mã Lạc tiên sinh, đây là ý gì?" Huynh đệ Lệnh Hồ Thần đứng bênh cạnh cúng ngạc nhiên không kém.
"Ta đã quyết định rút khỏi chuyến mạo hiểm này rồi." Mã Lạc cười buồn: "Vốn định coi lần này như chuyến mạo hiểm cuối cùng, sau đó sẽ cùng Bành Hạo huynh đệ liên thủ tạo ra một phương thế lực mới, từ bỏ cuộc sống đầu đao liếm máu này, ai ngờ…" Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full
Huynh đệ Lệnh Hồ Thần không biết chuyện mới xảy ra ở doanh trướng Bức Tông, Lăng Phong thì đã tận mắt chứng kiến nên chỉ khẽ thở dài, nghĩ thầm: "Xem ra cái chết của hảo huynh đệ là một sự đả kích quá lớn với Mã Lạc.
Mã Lạc lại quay sang Lệnh Hồ huynh đệ, cúi gập người: "Ta biết hai vị có rất nhiều ý kiến với ta, ta cũng không muốn giải thích nhiều. Chuyện liên minh với thú liệt giả đúng là một hành động ngốc nghếch của ta trong lúc bị lợi nhuận làm mờ mắt. Hi vọng mấy chiếc la bàn định vị này có thể bù đắp tất cả." Nói đoạn, hắn định quay người bỏ đi.
"Mã Lạc!" Lệnh Hồ Thần đột nhiên kêu lên định nói gì rồi lại thôi. Thân là mạo hiểm giả, bọn chúng vốn đã có rất ít bạn bè, Mã Lạc chính là một trong những người bạn hiếm hoi đó. Thấy đối phương tinh thần sa sút như vậy, mặc dù không hiểu nguyên nhân vì sao những trong lòng chúng cũng không cảm thấy dễ chịu.
Mã Lạc quay đầu mỉm cười: "Hai vị nếu như vẫn còn nhớ chút tình bằng hữu thì hãy giúp ta trông nom những mạo hiểm giả khác. Mọi người đến đây cũng chỉ để kiếm miếng cơm, đều không dễ dàng gì."
Lăng Phong đã mơ hồ đoán ra ý nghĩ trong đầu Mã Lạc. Đạo Man giết chí hữu của hắn mà hắn thì lại không có khả năng báo thù. Lại chứng kiến thêm biểu hiện lạnh lùng của minh hữu kết minh, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng. Nếu như bây giờ để hắn rời đi, e rằng sau này sẽ có thêm một cái xác không hồn.
Lăng Phong nhíu mày, đột nhiên nổi trận lôi đình: "Không lẽ ngươi định trốn tránh cả đời sao?"
Mã Lạc thân thể nhất chấn, thoáng dừng cước bộ, toàn thân run rẩy. Rồi như mất đi tất cả bình tĩnh, hắn đột nhiên khóc rống lên: "Vậy ta phải làm sao? Phải làm sao? Để có được tu vi hôm nay ta đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, những năm tháng sau này liệu có đủ để ta tấn cấp lên cửu tinh báo thù cho Bành huynh đệ không?"
Nhìn bộ dạng đau khổ của hắn, Lăng Phong lắc đầu, khẽ nói: "Trên thế gian này có rất nhiều chuyện vì một lí do nào đó mà không thể hoàn thành, nhưng không thể vì nó khó khăn mà chúng ta phải co lại. Nếu như ngươi muốn trốn tránh thì chẳng khác gì chấm dứt cuộc sống của mình trong hối hận ảo não. Nếu đã như vậy, sao không liều một phen?"