Lăng Phong có phần không hiểu, Thích Thiên Ách vỗ vỗ chán rồi giải thích:
- Chính là con long thú bị thương kia...
Lúc này Lăng Phong mới bừng tỉnh, trước đó hắn không hề nghĩ tới ngay cả ma thú cũng có tên, thế nhưng khi ngẫm lại, tốt xấu gì thì con long thú kia cũng đã tiến nhập vào Thánh Vực, có được trí tuệ rất cao, nên nó có tên gọi cũng là bình thường.
- Những năm trước đây ta bị nhốt trong Phệ Linh Băng Diễm bị trông coi rất nghiêm ngặt, thế nhưng khi lực lượng của ta càng ngày càng yếu đi, bọn chúng trông coi cũng ngày càng lỏng lẻo, cuối cùng thì tùy tiện phái long thú Tháp Đồ Mỗ, một chủng tộc lệ thuộc vào Long tộc của chúng đến canh giữ ta!
Thích Thiên Ách cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp:
- Tháp Đồ Mỗ này tuy rằng thân là ma thú, thế nhưng cũng có vài phần dã tâm, một lòng muốn thoát khỏi thân phận chủng tộc bị lệ thuộc, hi vọng dùng thực lực của mình đạt được sự thừa nhận chân chính của Long tộc. Sau đó ta trải qua nhiều lần du thuyết và hứa hẹn, nó đã âm thầm tìm một kẽ hở rồi lén đưa ta ra khỏi lao tù, sau đó một đường chạy tới đây. Nơi này là do năm đó khi ta du lịch trong Vô Tận Hoang Nguyên ngẫu nhiên phát hiện ra, hẳn là nơi ở của tiền bối cao nhân mở ra chuyên môn dùng để tu luyện. Sau đó ta lại cứu Tiểu Kim, liền đem nó an bài luôn ở chỗ này, còn bản thân ra ngược lại rất ít khi quay về đây.
- Về sau, ta đã phải ra lệnh cho Tiểu Kim đem Tháp Đồ Mỗ đánh chết!
Thấy chân mày Lăng Phong khẽ nhướng lên, Thích Thiên Ách rất sợ bởi vì lời này mà lưu lại ác cảm cho Lăng Phong, bèn cuống quít giải thích:
- Cũng không phải ta không hiểu được tri ân báo đáp, nhưng quả thực đầu ma thú này cực kỳ tham lam. Lúc trước là do thèm muốn Hỏa Tinh Ngọc Tủy mà nó đồng ý theo ta tới đây. Về sau khi phát hiện ra chỗ này lại vài ba lần toát ra sát ý với ta, nếu không phải Tiểu Kim đánh nó bị thương, chỉ sợ ta ngay cả linh thể cũng đã sớm không thể bảo tồn được rồi.
Hơi suy ngẫm một chút, Lăng Phong tin tưởng vào lời hắn nói. Nếu thực sự hắn làm ra sự tình vong ân phụ nghĩa, căn bản không cần phải giảng giải quan hệ giữa hắn và Tháp Đồ Mỗ cho mình nghe.
- Đáng tiếc, đầu long thú này rất giảo hoạt mà kinh nghiệm Tiểu Kim lại không đủ, nên không thể đánh chết được nó, trái lại còn để nó đào tẩu trốn thoát. Sau đó ta ở lại nơi này khôi phục vài phần nguyên khí, đầu long thú kia cũng không dám tùy tiện xuống quấy nhiễu. Bất quá vì phòng ngừa nó dập nồi dìm thuyền, đem tin tức hạ lạc của ta thông tri cho Long tộc, nên ta cũng chỉ đành cách một khoảng thời gian lại điều khiển lực lượng núi lửa đem một viên Hỏa Tinh Ngọc Tủy đưa cho nó để nó thôn phệ tiến hóa.
Lăng Phong bây giờ mới hiểu được chân tướng của một loạt sự tình, nghĩ đến Lôi Trạch Ân cùng với Vệ Địch, hắn cười cười nói:
- Điểm ấy sau này ngươi có thể yên tâm rồi, cùng ta một đường tới đây còn có hai gã Thánh Vực cường giả, mục tiêu của họ là săn bắt con long thú kia, có lẽ sau này nó không thể làm phiền ngươi được nữa!
- Có thật thế không?
Thích Thiên Ách đại hỉ, lời này của Lăng Phong mà đúng, có nghĩa là hắn đã tạm thời được an toàn. Bất chợt, hắn cau mày hói:
- Hai Thánh Vực cường giả kia đại khái có thực lực ra sao?
- Hẳn là khoảng Thánh Vực tiền kỳ.
- Vậy là tốt rồi! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Truyện Full chấm c.o.m
Thích Thiên Ách thở ra một hơi thật dài, nói:
- Chỉ cần không phải Thánh Vực đỉnh phong liền phải cố kỵ nham thạch phun trào! Bọn họ không đủ thực lực để thâm nhập nên chỗ ở này của ta cũng không lo bị phát hiện!
- Ngươi không sợ ta sẽ đem nơi này của ngươi nói ra ngoài sao?
Lăng Phong trêu đùa nói.
Hơi sửng sốt, Thích Thiên Ách cười to nói:
- Tuy rằng tu vi đại sư lúc này ngay cả Thánh Vực còn chưa tới, thế nhưng thiên phú dị bẩm đã định trước ngài sẽ có tiền đồ rộng lớn, đến lúc đó loại tiểu nhân vật như ta đây trong mắt đại sư bất quá chỉ là một con kiến hôi, ngay cả liếc mắt nhìn cũng thấy lãng phí, đại sư cần gì phải làm ác nhân chứ!
Lăng Phong cười khổ sờ sờ mũi, quả thực Thích Thiên Ách rất coi trọng mình, nhưng vì sao bản thân vẫn không rõ rốt cuộc trên người có chỗ gì đặc biệt mà được hắn coi trọng như vậy?
- A, được rồi, ta thấy đại sư hẳn là kiêm tu cả chân lực phải không?
Thích Thiên Ách đột nhiên hỏi, sau khi Lăng Phong thừa nhận, hắn bèn nói:
- Chỗ này của ta có một phần công pháp, nếu như đại sư không chê thì có thể thử tu luyện một phen, nó có trợ giúp rất lớn cho việc kiên cố thân thể.
Nhận lấy một cuốn sách bìa ngoài màu đỏ mà hắn đưa tới, trên mặt có viết hàng chữ "Xích Luyện cương khí", nét bút sắc bén, như thể có thần minh lưu chuyển ở bên trong, đủ để thấy công lực của người viết nên mấy chữ này. Sau khi mở cuốn sách ra, nhìn lướt qua vài lần, Lăng Phong nhíu mày trầm tư. Nếu không phải hiểu biết ít nhiều về tính cách của đối phương, Lăng Phong hầu như muốn cho rằng Thích Thiên Ách đang đùa giỡn mình.
Trong này ghi chép là một pháp môn rèn luyện cương khí, dựa theo miêu tả trong đó, cương khí chính là một loại thuộc tính tương đương với chân lực, thế nhưng năng lượng của nó lại hơn xa so với chân lực! Nếu muốn tu luyện cương khí, trước tiên nhất định phải tu luyện chân lực, chờ cho đến khi trong cơ thể có được số lượng chân lực nhất định thì sẽ dựa theo phương thức vận hành kinh mạch đặc thù cố gắng, đem số chân lực này áp súc lại, cuối cùng sản sinh ra sự biến đổi về chất mà hình thành nên cương khí.
Nói cho dễ hiểu, nếu cứ mười phần chân lực có thể áp súc lại thành một phần, vậy liền có thể dị biến thành cương khí. Cương khí một khi hình thành uy năng vượt xa chân lực, với một lượng ngang nhau thì lực phá hoại của cương khí gấp hơn mười lần so với chân lực!
Chân lực trong cơ thể người đều do khí ban quyết định có thể dung nạp được bao nhiêu. Tuy rằng sau khi lớn lên, diện tích khí ban có thể mở rộng được, thế nhưng loại mở rộng này cũng có giới hạn, theo tu vi tinh thâm, mỗi khi chân lực tăng thêm được một phần đều là thiên nan vạn nan. Thế nhưng dựa theo pháp môn tu luyện của Xích Luyện cương khí, căn bản không cần tốn hao tâm lực mở rộng khí ban, chỉ cần có thể đem chân lực hiện có hoàn toàn chuyển hoán thành cương khí, trong khí ban lại thừa ra một bộ phận không gian để tiếp tục dung nạp chân lực, rồi sau đó lại ngưng luyện chân lực đó thành cương khí.
Vậy nếu như có thể đem khí ban vốn chứa chân lực thay bằng chứa đầy cương khí có uy năng thần kỳ, vậy thực lực của tu luyện giả sẽ bạo tăng biết bao nhiêu lần?
Đồng thời, Xích Luyện cương khí một khi tu thành, dù cho chỉ có một tia, nó cũng có thể không ngừng cường hóa thân thể, đem thân thể rèn luyện đến mức cứng thì như cương mà mềm thì như bông, đạt tới cảnh giới này, e rằng cho dù chỉ bằng thân thể cũng đã đủ sức chống lại lực lượng của dung nham.
- Năm đó sau khi đạt được bản công quyết này, ta vẫn không tốn hao tâm lực để tu luyện nó, chung quy vẫn cho rằng thứ mình chuyên tu chính là nguyên tố chân võ quyết, cho nên loại công pháp này có ý nghĩa không lớn. Mãi về sau, khi gặp phải vây công ta mới hiểu được mình thực sự đã hoàn toàn sai lầm. Nếu như trước kia đem nó luyện thành, thân thể kiên cố, căn bản sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.
Trong giọng nói của Thích Thiên Ách tràn ngập hối hận cùng ảo não.