Tinh Ngự

Chương 239: Băng gia kinh biến (2)!




Sau khi tỉ mỉ xem xong, môn công quyết tu luyện Hỏa Thối này cũng không quá phức tạp, tác dụng chủ yếu của nó chỉ là phụ trợ tu luyện chân nguyên lực, khi nào đạt tới mức điều khiển như tay chân, nó sẽ có tác dụng gián tiếp đề thăng tiến độ tu luyện. Khẽ nhắm mắt ghi nhớ quá trình tu luyện vào đầu, sau khi niệm lại một vài lần, Lăng Phong nâng hai ngón tay nhẹ nhàng búng ra, đột nhiên một khối hỏa cầu nhỏ như đầu ngón tay cái bay lên, hỏa cầu ngưng tụ lại như viên đạn, có quang diễm lưu chuyển ở bên ngoài mặt. Ngay sau đó, từng khối hỏa cầu liên tiếp thi nhau bay ra, đến khi số lượng hỏa cầu đạt tới mười thì Lăng Phong mới dừng lại.

Mười khối hỏa cầu lấy Lăng Phong làm trung tâm hình thành nên một vòng tròn, chậm rãi xoay quanh người hắn. Nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra khoảng cách giữa mỗi khối hỏa cầu trong mười khối này đều cố định, không quá gần, cũng không quá xa. Khi tốc độ vận chuyển tăng lên, trong không khí hình thành nên một vòng quang diễm thật dài, vô cùng mỹ lệ.

Trông thấy Lăng Phong dần dần thành thạo, tốc độ vận hành mười khối hỏa cầu càng lúc càng nhanh, Mạch Kha âm thầm sợ hãi than thở, năm đó khi hắn tu luyện môn công quyết này, muốn đạt được tới trình độ như Lăng Phong hiện giờ cũng phải tốn hao thời gian hơn ba tháng, vậy mà Lăng Phong chỉ xem một lần đã làm được luôn. Đồ đệ này, quả thực không hổ danh là "quái vật".

Điều khiển tu luyện một hồi, Lăng Phong linh mẫn cảm nhận được ánh sáng bên ngoài cơ thể mình mơ hồ đã nhạt bớt, tuy rằng không thay đổi quá rõ ràng nhưng xác thực là có giảm đi. Hắn lập tức minh bạch môn công quyết này quả thực rất hữu dụng. Hơn nữa theo thời gian tu luyện tăng lên, say này khi tu luyện Phong Viêm Dung cũng có thể đạt được hiểu quả làm ít hưởng nhiều.

Lăng Phong nhớ tới Thủy Lam Thiên Cát của Phí Ân cùng với Vô Gian Ngọc Lạc của Hằng Trùng. Hỏa Thối này nếu tu luyện đến cực hạn, lại phối hợp với Phong Viêm Dung mà nói, có lẽ uy lực thậm chí còn vượt xa hai đại tuyệt chiêu kia!

Trông thấy Lăng Phong chậm rãi ngừng tu luyện, Mạch Kha ngẫn nghĩ một chút rồi lại móc ra một khối minh thúy:

- Trên này có ghi chép một chiêu nguyên lực ấn có tên là "Cực Diệu Viêm Trụ", cần phải phối hợp với nguyên tố tinh chương Viêm Tráo mới có thể tu luyện, một khi thi triển ra, dưới thánh vực không kẻ nào có thể công phá nổi, phạm vi lớn hay nhỏ thì phải căn cứ vào tu vi người thi triển để quyết định, thế nhưng chân nguyên lực tiêu hao cũng cực kỳ kinh người. Nguyên bản ta dự định để con một lòng chuyên tu Phong Viêm Dung, miễn phải phân tâm sang những thứ khác. Hiện tại xem ra nếu như lượng hỏa hệ nguyên lực con thu nạp lần này có thể ngưng luyện hoàn toàn, có lẽ sẽ đủ chân nguyên lực để thi triển một chiêu này.

Đối với sư tôn mình tự nhiên không cần phải khách sáo, Lăng Phong cung kính tiếp nhận, Mạch Kha lại ân cần nhắc nhở hắn một phen rồi mới nói:

- Được rồi, ra ngoài tâm sự với các sư huynh đệ của con đi, lần này con gặp chuyện không may, bọn họ cũng lo lắng không ít đó!

- Vâng, thưa sư tôn!

Nghĩ tới nhóm người Lô Sâm hiểu lầm mình đã chết nên bộc lộ vẻ điên cuồng như vậy, trong lòng Lăng Phong tràn ngập ấm áp: Cảm giác có người quan tâm thật đúng là không tệ!

Nhìn thấy Lăng Phong cuối cùng cũng đi ra, Lô Sâm lén lút nhìn về phía sau hắn, khẽ giọng hỏi:

- Lão Lục, sư tôn đâu rồi?

Lăng Phong đang muốn trả lời, Lô Sâm đã hô lớn lên một tiếng:

- Sư tôn không có đây, lão Tứ, lão Ngũ, lên đi!

Cảnh Vân cười mờ ám, trên vẻ mặt lãnh khốc của Tang Phi cũng hiện lên vẻ tươi cười khiến người khác không dám khen tặng, ba thân ảnh như hổ vồ môi lao về phía trước, một tay đè Lăng Phong xuống dưới đất, Lô Sâm phẫn nộ quát lên:

- Lão Lục đáng chết, dám hại chúng ta lo lắng, làm cho một đám hảo nam nhi như chúng ta thiếu chút nữa thì rơi lệ vì ngươi!

- Sư huynh, tha mạng a...

Từ những hốc mắt hãm sâu thâm quầng cùng vẻ mặt tiều tụy của bọn họ, Lăng Phong sao không nhận ra được tình cảm huynh đệ nồng đậm của họ dành cho mình? Đối mặt với trận "nghiêm phạt" để phát tiết phấn khích của các huynh đệ, hắn không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là kêu lên đau đớn cầu xin tha thứ.

Tô Lam đứng phía sau thấy một màn như vậy cũng nở nụ cười nhàn nhạt, thực đúng là ấm áp. Nghĩ đến trước đây đám sư huynh đệ Lô Sâm tuy ở chung với nhau nhưng lại rất lãnh đạm, nàng nhìn Lăng Phong nhịn không được cười thật tươi, sư đệ này đúng là một phúc tinh, đối với Tinh Lam, đối với Nguyên Lực Tháp, đới với toàn bộ những người bên cạnh hắn đều là như vậy.

Náo loạn một trận, thẳng cho đến khi Mạch Kha chỉnh lý lại bộ dáng rồi đẩy cửa phòng bước ra, ba người Lô Sâm mới phẫn nộ buông Lăng Phong ra. Thương cảm cho Lăng Phong lúc này hai mắt đã tím bầm như gấu mèo, vẻ mặt vô cùng ai oán.

Khuôn mặt nghiêm túc của Mạch Kha cũng nhịn không được phải lộ ra vẻ buồn cười, đám đồ đệ bảo bối này thực sự là càng ngày càng như lũ hề rồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện Full

- Sư tôn, vì sao lần này người lại đến Mạt Vân Túc?

Huyết Sát Vệ, Hoàng Phủ Vân, Cố Dao, bao gồm cả nhóm người Hác Vận thay phiên nhau tiến lên biểu thị sự "thăm hỏi ân cần nóng bỏng" đối với Lăng Phong. Sau đó, Lăng Phong thật vất vả mới tìm được một kẽ hở thoát ra, kéo theo thân thể và y phục tàn tạ tiến lên trước mặt Mạch Kha, hiếu kỳ hỏi.

Từ khi rời khỏi Tinh Lam thành, kỳ thực bọn họ đã thương lượng rõ tất cả mọi chuyện, Huyết Sát Vệ sẽ đi trước tới Mạt Vân Túc tiến hành lịch lãm, sau đó trực tiếp tiến thẳng tới địa điểm của Thương Khung Hội Chiến.

Mạch Kha đột nhiên tới đây, sớm đã khiến mọi người cảm thấy kỳ quái. Mục đích hắn tới lần này là mang theo "tin dữ" cho nhóm người Lăng Phong, sau đó dưới cơn tức giận điên cuồng mà quên bẵng đi mất.

- Nếu không phải con hỏi tới, ta hầu như cũng quên mất.

Mạch Kha vỗ trán nói:

- Các con đi được một thời gian ngắn, từ Băng Phong thành có gửi tới một bức thư, chỉ đích danh muốn giao cho con cùng Khải Ân.

Biểu tình Mạch Kha có chút ngượng ngùng, Tô Lam bên cạnh cũng cười thầm không thôi. Trên thực tế, chỉ là một bức thư đâu cần đường đường Mạch Kha đại sư phải tự mình đưa tới? Đơn giản là Mạch Kha quá nhớ đám đồ đệ bảo bối này, thật vất vả mới tìm được cái cớ để chạy tới đây. Việc này còn khiến cho hai lão oan gia Mạch Kha cùng Kiều Sâm Đặc thiếu chút nữa đánh nhau để tranh cướp, làm cho Hoàng Phủ Lập bị kẹp ở giữa dở khóc dở cười. May mắn là tin tức được che giấu khá kín đáo, bằng không có lẽ ngay cả Bản Hách cũng phải chạy tới góp môt phần náo nhiệt.

Lăng Phong tự nhiên không biết nguyên lai trong chuyện này còn nhiều trắc trở như vậy, hắn chỉ hiếu kỳ nhận lấy bức thư, đến tột cùng Băng Phong thành có việc gì mà lại muốn tìm hai người mình.

Đầu tiên hắn bình thản mở thư ra xem, nhưng ngay sau khi đọc xong, lại nhìn dòng chữ cuối cùng đề trên đó, lông màu Lăng Phong nhíu lại thật chặt.

- Đại ca, xảy ra việc gì sao?

Khải Ân khẩn trương hỏi, từ trong biểu tình của Lăng Phong hắn đã nhìn ra có điểm không ổn.

- Băng gia có chuyện rồi!

Lăng Phong đem bức thư giao cho Khải Ân.