- Cũng được, lấy tâm tư mà nói, chúng ta cũng không muốn cùng với quý phương đánh tới ngươi chết ta sống, chỉ cần các ngươi giao ra một thứ, ta có thể cam đoan, toàn bộ nhân mã Dạ Lạc thành sẽ triệt tẩu, tuyệt không lưu lại chút nào! Đến lúc đó các ngươi cùng Hạ Luân thành đấu đá thế nào chúng ta cam đoan không nhúng tay vào!
Úc Vi âm thầm khinh thường, nàng biết vị thành chủ trước mắt này căn bản không có chút tiền vốn nào, bên ngoài mặc dù hắn là người đứng đầu một thành, thế nhưng chân chính nắm quyền Dạ Lạc thành vẫn là vị cường giả bát tinh đỉnh phong Giản Bác Dương! Mặc dù đối với lời hứa hẹn của hắn có phần xem thường, nhưng Úc Vi vẫn rất hiếu kỳ thứ mà bọn chúng lưu tâm đến vậy rốt cuộc là gì:
- Ngươi nói đi, muốn thứ gì?
- Năm ngoái chúng ta đã từng mua được một kiện vật phẩm quan trọng tại Áo La đế quốc, đáng tiếc khi thủ hạ nhân mã đi qua Băng Phong thành các ngươi lại bị chặn đánh, kiện vật phẩm đó tự nhiên là rơi vào trong tay các ngươi. Chỉ cần trả nó lại cho chúng ta, sự việc lần này liền xóa bỏ!
Trong mắt Giản Phưởng lóe lên quang mang khó lường, lần này hắn tới đây là nhận lệnh từ chính Giản Bác Dương. Giản Bác Dương đã nói rất rõ ràng, chỉ cần Băng Phong thành trả lại kiện vật phẩm kia, bọn họ lập tức triệt thoái.
Dùng tư tâm mà nói, đối với quyết định của Giản Bác Dương, Giản Phưởng vô cùng bất mãn, mắt thấy liên thủ cùng với Hạ Luân thành có thể nuốt được miếng thịt béo Băng Phong thành mà mình luôn tha thiết ước mơ, vậy mà lại thất bại trong gang tấc, chẳng phải quá đáng tiếc sao? Nhưng cũng chính vì vậy, hắn cũng dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, vật kia đến tột cùng là thứ gì, dĩ nhiên lại có thể khiến cho Giản Bác Dương đồng ý thoái nhượng như vậy?
Úc Vi hơi nhíu mày, nàng cũng mơ hồ nhớ lại sự kiện lần đó, thế nhưng về sau khi Băng gia tra xét qua thì cũng không có người nào đạt được thứ đó. Hơn nữa người xuất thủ chặn đánh lần đó chính là Lăng Phong, Khải Ân cùng với Trần Hàng, quan hệ giữa ba người bọn họ không tốt mấy mà lời kể lại có thể thống nhất với nhau, hiển nhiên không có khả năng nói dối.
- Giản thành chủ vu oan như thế, Băng Phong thành chúng ta cũng không biết nên làm thế nào, buộc lòng phải đứng ra ứng chiến vậy! truyện được lấy tại Truyện Full
Ngữ khí Úc Vi lạnh dần.
Phản ứng của nàng như thế Giản Phưởng cầu còn không được, cho dù Băng gia bằng lòng đem thứ đó giao ra, thì chỗ tốt cuối cùng đều là của Giản Bác Dương. Thế nhưng nếu như đánh hạ được Băng Phong thành mà nói, hắn lại có thể giở chút thủ đoạn qua mắt Giản Bác Dương để thu được chỗ tốt hậu hĩnh. Chỉ là cảm thấy thương tiếc cho mỹ nhân ở trước mặt, con ngươi Giản Phưởng đảo loạn, lộ ra vẻ mặt tiếc hận nói:
- Đã như vậy, ta cũng không làm ác nhân nữa. Chẳng qua không biết các ngươi có thể kiên trì thêm được bao lâu đây?
- Giản thành chủ hình như đã quên mất vài ngày trước là phương nào tiến hành tập kích mà cuối cùng lại phải chật vật chạy trốn rồi sao?
Úc Vi ngôn từ sắc bén không nhường nhịn chút nào.
- Ha ha, vậy mà ta lại nghe nói Băng Thần Tử bất quá chỉ là mạnh mẽ chống đỡ mà thôi, hẳn là sau trận chiến ấy hắn đã thụ thương không nhẹ?
Giản Phưởng có ý từ trên nét mặt của Úc Vi mà tìm ra một chút manh mối, nhưng kết quả đành thất vọng. Hắn chợt đổi ngữ khí nói:
- Ta cũng không cùng ngươi tranh chấp những sự tình vô vị này nữa, chiếc thuyền lớn Băng gia này chìm, Úc giáo quan cũng không nên cùng nó rơi xuống nước chứ?
- Ngươi có ý gì?
Úc Vi đột nhiên biến sắc, quát lạnh nói:
- Thân là người đứng đầu một thành lại có hành động gây xích mích ly gián, không phải quá bỉ ổi sao?
- Ha ha, ta cần gì phải gây xích mích? Chủ lực Băng gia hiện tại đã co đầu rút cổ trong Cung Phụng Các, lại vứt bỏ các ngươi để ở bên ngoài chống đỡ cục diện, vạn nhất có chuyện xảy ra, chẳng phải các ngươi sẽ đứng mũi chịu sào sao?
Giản Phưởng liên mồm nói:
- Úc giáo quan đang lúc thanh xuân, chỉ cần ngươi đồng ý cúi đầu, ta dám cam đoan dù sau này Băng Phong thành bị phá, Dạ Lạc thành cũng sẽ để cho ngươi một con đường sống. Thậm chí cho ngươi trở thành thiếp thất của bản tọa cũng không phải không có khả năng!
- Làm càn!
Úc Vi nổi giận quát lên một tiếng, thân hình phiêu hốt như điện, trực tiếp tung một chưởng vỗ về phía hắn, Giản Phưởng ngả ngớn cười một tiếng, tay phải đột nhiên chĩa ra, giữa không trung biến ảo như một con rắn nhẹ nhàng quấn quanh bàn tay của Úc Vi. Mặc cho Úc Vi giãy dụa thế nào cũng không giãy ra được, Giản Phưởng dí sát chóp mũi vào gần khuôn mặt nàng, khinh bạc nói:
- Úc giáo quan có phải không đợi được nữa nên nóng lòng muốn đi theo ta sao?
Bạch Nham đứng ngoài nhìn thấy thế hai mắt như muốn nứt ra, rống lớn một tiếng tựa như một con vượn khổng lồ đánh về phía Giản Phưởng, cánh tay như chùy sắt đập tới, một chiêu Ngũ Thốn Kích toàn lực bộc phát, trong không khí nổ vang đến "ầm" một tiếng!
Giản Phưởng lạnh lùng cười rồi quát lên:
- Viên châu nhỏ như hạt gạo mà cũng đòi tỏa sáng sao?
Tay phải của hắn không thèm thu về, tay trái co lại rồi mở ra, "ba" một tiếng, một đoàn khí lưu màu xanh bắn mạnh vào cổ tay Bạch Nham. Cho dù thái độ làm người trơ tráo, nhưng tu vi của Giản Phưởng cũng không tệ đã đạt được tới thất tinh, đồng thời đem bí truyền "Xà Hình Điêu Thủ" của Dạ Lạc thành tu luyện tới cảnh giới cực cao, bằng không chức vị thành chủ cũng không đến được tay hắn! Một chiêu xuất thủ toàn lực này, Bạch Nham chỉ cảm thấy một cỗ kình lực vô cùng xảo quyệt phóng vọt vào trong cơ thể, nhất thời ngũ tạng như bị sôi lên, trong tiếng kêu rên đau đớn cả người bị đánh văng ra xa.
Vừa thấy xảy ra tranh chấp, ba gã cung phụng đệ tử hét lên một tiếng, cự linh hiện ra ở phía sau, linh kỹ toàn lực thi triển hướng về hai bên tả hữu của Giản Phưởng giáp công đánh tới.
Không cần Giản Phưởng xuất thủ, hai gã vẫn đứng ở đằng sau hắn thân thể hơi nhoáng lên, phía sau bọn họ đồng thời hiên ra Thú Linh. Tiên thiên linh kỹ của song phương đồng thời phóng ra, giữa không trung cự linh đủ các loại hùng xà thử hổ hình dáng khác nhau lao vào đánh đấm, thân thể đám cung phụng đệ tử bỗng nhiên chấn động, "bịch bịch bịch" thối lui hơn chục bước, bọn họ hoảng sợ nhìn về phía hai người vừa xuất thủ:
- Sơ giai đỉnh phong?
- Hai vị bên cạnh ta đây chính là cao thủ cấp trưởng lão của Dạ Lạc thành chúng ta, trừ phi cho đám tinh anh đang co đầu rụt cổ trong Cung Phụng Các đi ra, bằng không chẳng có kẻ nào là đối thủ của bọn họ cả.
Giản Phưởng cười ha hả, dục hỏa trong mắt bốc lên bừng bừng, gắt gao nắm chặt lấy cánh tay Úc Vi:
- Úc giáo quan, bọn chúng chỉ bo bo giữ an toàn cho mình, khiến cho nàng phải ở đây chịu tội, thực sự cần gì phải khổ như vậy? Đáng tiếc cho đôi ngọc thủ này của nàng, hắc hắc!
Thấy hắn muốn cúi đầu hôn lên cánh tay mình, Úc Vi vừa giận vừa vội, phẫn nộ quát:
- Vô sỉ, buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
Thực lực hai bên quá khác biệt, vô luận nàng giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Giản Phưởng cười hắc hắc, vẻ mặt của hắn tràn ngập tham lam cùng tà dục, vươn tay ra muốn kéo Úc Vi ôm vào lòng.
- Không!
Bạch Nham khàn giọng rống lên, hoàn toàn quên mất bất cứ chiêu thức võ công nào, chẳng qua chỉ điên cuồng trừng hai mắt lao ầm ầm về phía Giản Phưởng. Hai gã trưởng lão lộ ra thần sắc khinh thường, vung tay lên như mèo vờn chuột, cự linh vũ động hung hăng đánh trúng thân thể Bạch Nham! Cơn chấn động kịch liệt truyền đến, Bạch Nham "phốc" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, bị mạnh mẽ đánh bật trở về.
Úc Vi lộ ra thần sắc tuyệt vọng, trong ánh mắt tán mát hận ý vô cùng vô tận, hàm răng cắn thật sâu vào đôi môi khiến máu tươi chảy ra ròng ròng.
Một màn trước mắt tựa hồ càng thêm kích động tà dục của Giản Phưởng, hắn cười lên ha hả như điên, dữ tợn kéo Úc Vi trong tay sát vào lòng, hung hăng cúi đầu xuống nói:
- Ta rất thích chinh phục loại người có tính cách mạnh mẽ như nàng, nhìn thấy bộ dạng mê người khi nàng phải cúi đầu khuất phục ta!
Đột nhiên!
Một cỗ lực lượng như cơn lốc lướt qua bên người Úc Vi rồi bùng lên, mạnh mẽ đánh cho mũi của Giản Phưởng lõm sâu vào trong mặt, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên rõ rệt.
Dị biến phát sinh, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều ngây ra!
Một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Úc Vi, người tới một thân trường bào màu đen, phía sau có đeo một thanh trường kiếm tỏa ra những ngân văn huyền ảo. Chính là Lăng Phong! Trông thấy vẻ mặt tà dục của Giản Phưởng, Lăng Phong nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói thản nhiên lại ẩn chứa một cỗ sát ý nồng đậm:
- Có ta ở đây, sư phụ ta không cần cúi đầu trước bất kỳ ai!