Khải Ân lạnh lùng thốt ra mấy chữ, ba mươi sáu nguyên tố Thiên Hành Giả lại chia thành hai nửa, thủy hệ Thiên Hành Giả tự động bù lại phần chân lực bị hao tổn của những đồng đội bị thương. Những hỏa hệ Thiên Hành Giả còn lại hai mắt đỏ rực, như một đám hùng sư dữ tợn, giết chết hết những tên U Sương Thiết Kỵ còn lại dưới sự hướng dẫn của Khải Ân.
U Sương Thiết Kỵ thân thể tráng kiện, khí thế hùng hồn vậy mà trước bầy lang sói này cũng không còn đủ sức chống cự. Chưa bao giờ chúng cảm thấy sợ hãi đến thế. Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chúng bây giờ không phải chống lại mà là chạy trốn!
Chạy, chạy, chạy!
Đáng tiếc, bọn chúng còn chưa kịp chạy khỏi Thần Chiến Đài thì đã bị tiêu diệt toàn bộ. Lúc này mọi người mới biết cơn giận của những Huyết Sát Vệ khi nhìn thấy đồng đội của mình bị thương đáng sợ như thế nào! Chính vì có ba mươi sáu vật chất Thiên Hành Giả đó dùng thân thể của mình chặn lại đòn công kích họ mới kết được nguyên trận. Nhìn thấy huynh đệ của mình vì mình mà bị thương, ai lại không giận chứ!
Mưới tươi thắm đẫm Thần Chiến Đài!
Thấy U Sương Thiết Kỵ kêu gào ngã xuống, Tây Ân tim nhỏ máu. Để gom được bảy mưới sáu tên Cực Bắc Hùng tộc, dạy chúng cách nắm bắt Cực Hàn Băng Vũ, U Sương công quốc không biết đã tiêu tốn bao nhiêu tinh lực vật lực. Ngay cả sư phụ Thôi Tư Đặc cũng phải bỏ ra bảo bối quý giá của mình. Vậy mà ở Thương Khung Yếu Tắc, đội ngũ này lại ngã gục ngay trước mặt hắn! Hắn kêu lên một tiếng bi thảm, quỳ mọp xuống:
- Thái tử điện hạ, cứu mạng, cứu mạng!
Nhìn thấy cảnh tượng kinh nhân vừa rồi, lưỡi của Tần Chính gần như cũng thụt vào trong. Sao lại có thể như vậy được? Đã xảy ra chuyện gì? Sao đội ngũ đó lại có thể bạo phát ra thực lực cường đại như vậy? Thánh Vực, sức mạnh của một kích vừa rồi hoàn toàn đạt tới cảnh giới Thánh Vực, thậm chí còn mạnh hơn cả toàn lực nhất kích của Thánh Vực cường giả bình thường!
Hắn không biết trước đây ở Tinh Lam thành, một kích này của Huyết Sát Vệ còn khiến Kiều Sâm Đặc bị thương, huống hồ nửa năm nay họ còn huyết chiến khổ tu? Nửa năm nay, có được ma hạch gom góp trong cả Tinh Lam để tu luyện cộng thêm những lời dạy dỗ của bọn Mạch Kha trên Nguyên Lực Tháp, tu vi của họ tiến triển rất nhiều, lực công kích thực tế mà mỗi một người bạo phát ra tuyệt đối không thua kém thất tinh cường giả bình thường!
Nhất là nguyên trận sau khi được Cảnh Vân cải thiện, cộng thêm thực lực của Khải Ân ngày càng tăng tiến, uy lực càng thêm hung mãnh! Trừ nhược điểm duy nhất là tốc độ thi triển quá chậm ra, liên thủ của bọn họ thậm chí còn có thể chống lại Thánh Vực cường giả!
Chỉ tiếc là nếu phải đối mặt với Thánh Vực cường giả thật, bọn họ vẫn có thể vì bị Vực Năng hạn chế mà không thể phát huy toàn bộ thực lực của mình. Trước đây khi đối chiến với linh thể khôi lỗi cũng vậy. May mà U Sương Thiết Kỵ không tạo ra cho họ những khó khăn kiểu đó.
Không chỉ Tần Chính mà tứ đại vương quốc, bao gồm cả Vân Tường và Phí Lộ trong đầu cũng phải xuất hiện một suy nghĩ:
- Đội ngũ này rốt cuộc được luyện ra từ gì?
Bị Tây Ân cầu cứu, Tần Chính nhất thời bối rối, một lúc sau mới hồi thần lại được, trầm giọng quát:
- Lăng tiên sinh, đội ngũ của quý quốc sát lục hữu quân với thủ đoạn huyết tinh như vậy, không lẽ ngài không định ngăn lại sao?
- Hả, cái gì?
Lăng Phong vừa tỉnh lại từ giấc mơ ngọt ngào, trước lời chất vấn của Tần Chính hắn chỉ hỏi lại với thái độ nghi hoặc:
- Thái tử điện hạ, ngài vừa nói gì?
Tần Chính cố nén cơn giận trong lòng, rít qua kẽ răng:
- U Sương công quốc và quý quốc đều là…
- À! Lăng Phong đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc, ngắt lời hắn:
- Ý của thái tử điện hạ thì ra là vậy. Vậy để ta bảo bọn họ dừng tay.
Nói đoạn Lăng Phong lại hít một hơi thật sâu, rồi đột nhiên bật cười:
- Hình như không cần ta phải ngăn lại nữa.
Tần Chính vừa quay đầu nhìn, giận đến suýt ngất. Trong lúc hắn đang mải nói chuyện, đám U Sương Thiết Kỵ còn lại đã bị hỏa hệ thiên hành giả dùng thủ đoạn thiết huyết giết chết toàn bộ! Lăng Phong vừa định lên tiếng nhận lời thì Khải Ân đã thi triển thái nhạc linh kĩ "bùm" một tiếng biến tên U Sương Thiết Kỵ cuối cùng thành huyết mạt!
- Ngươi...
Cách làm của Lăng Phong như muốn khiếu khích giới hạn chịu đựng của Tần Chính. Hắn quay sang nhìn Lăng Phong với tất cả phẫn nộ, sát khí cường liệt trên người nhất thời khiến những người xung quanh im bặt. Đọc Truyện Online mới nhất ở Truyện Full
Lăng Phong nét mặt cũng dịu xuống, thản nhiên nói:
- Lúc nãy trước khi tỷ thí, thái tử điện hạ nói chỉ cần đẩy đối phương ngã khỏi Thần Chiến Đài là chiến thắng. Nhưng U Sương Thiết Kỵ cứ không chịu xuống, để tỏ lòng kính trọng với những người hiếu chiến không chịu khuất phục như họ, Huyết Sát Vệ không thể không giở thủ đoạn. Kết quả đã như vậy, chắc thái tử điện hạ cũng không trách cứ Tinh Lam chứ?
Những lời này của Lăng Phong khiến đám đông chẳng biết nói gì. Dù là U Sương Thiết Kỵ có muốn rời khỏi Thần Chiến Đài thì đám giết người đó căn bản cũng không cho chúng đi! Trước một Huyết Sát Vệ quyết tâm báo thù cho đồng đội, U Sương Thiết Kỵ chạy thoát mạng mới là lạ.
- Giỏi! Tinh Lam công quốc các ngươi giỏi lắm!
Tần Chính nặng nề nói, ai cũng nhận ra sát ý nồng liệt trong ngữ khí của hắn.
Vương giả nhất nộ, thiên lý lưu huyết. Thân là thái tử Áo La đế quốc, quyền thế Tần Chính có trong tay vượt xa tầm tưởng tượng của mọi người. Uy thế đó ngay cả Tinh Lam quân chủ Hoàng Phủ Vân cũng không bằng.
Nếu là người thường e rằng sớm đã bị cơn giận của hắn làm hù cho quỳ rạp xuống đất. Nhưng với một người luôn truy cầu chí cao trên con đường cường giả như Lăng Phong thì khí thế này hoàn toàn không là gì!
Lăng Phong đương nhiên không phải kẻ ngốc, từ chuyện tên ngốc Tây Ân từng bị hắn dọa cho vỡ mật lại vẫn đứng ra khiêu chiến đến chuyện địa điểm tỷ thí có lợi cho đối phương hắn đều nhìn thấy bóng dáng Tần Chính phía sau! Hắn biết Tần Chính có ý chống lại Tinh Lam và hắn. Dù hắn đã nhượng bộ nhưng Tần Chính chẳng hề mảy may để ý tới, vậy thì hắn còn phải nhượng bộ làm gì nữa?
Không khí tranh phong như nham thạch sắp phun trào, khiến người ta cảm thấy nghẹt thở không chịu nổi. Đột nhiên vang lên một tiếng thét rất lớn:
- Gượm đã! Ta muốn theo nguyên tắc cũ, khiêu chiến với người lãnh đội của các ngươi!
Tiếng thét này có vài phần thảm thiết, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả hai kẻ đang định tranh phong cũng phải dừng ngay lại.
Trên Thần Chiến Đài, đối diện với Huyết Sát Vệ trùng trùng sát khí, kẻ sống sót cuối cùng Á Sắt hét lên:
- Hoàng Phủ Vân, ngươi là người thừa kế của Tinh Lam công quốc không lẽ cả chút khiêu chiến này cũng không dám nhận sao? Quả nhiên ngươi được thừa kế sự nhu nhược vô năng của Hoàng Phủ vương thất, quân chủ mà tổ tiên ta phụ trợ năm nào chỉ là một kẻ nhu nhược! Một kẻ nhu nhược mà cũng xứng đáng làm ngồi vào vị trí quân chủ sao!
Hắc Đình Tư không hề dao động vì những gì hắn nói, thần tình túc sát, hỏa quang trong tay chỉ chực bay ra bất cứ lúc nào!
Hoàng Phủ Vân đột nhiên lên tiếng nói:
- Hắc Đình Tư tướng quân gượm đã, ta nhận lời khiêu chiến của hắn.
Hắc Đình Tư nhíu mày, nhìn Hoàng Phủ Vân một cách khó hiểu. Chỉ thấy Hoàng Phủ Vân bước ra khỏi hàng ngũ Huyết Sát Vệ, hướng ánh mắt u tĩnh về phía kẻ thảm hại Á Sắt. Thân thể nàng mặc dù gầy yếu nhưng nét mặt nàng lúc này ẩn chứa một sự uy nghiêm khiến người ta không dám nhìn gần!
Nàng nói với vẻ nuối tiếc:
- Năm đó Ai Nặc thân vương trung thành dũng hãn, theo tiên tổ chiến đấu lập được không biết bao nhiêu chiến công. Tiên tổ ban cho ngài một khoảng lãnh địa lớn, thân vương từ chối mãi mới nhận. Chuyện danh lợi không hề tồn tại trong trái tim trung thành của thân vương. Không ngờ con cháu của ngài lại là hạng người vong bản!
- Phản quốc câu loạn, mục vô vương kỷ, ngươi hoàn toàn không xứng đối chiến với ta!
Ngữ khí sâm nhiên, toàn thân Hoàng Phủ Vân toát ra vương đạo uy nghiêm nhè nhẹ. Từng từ từng chữ hùng hồn nghiêm nghị, nét mặt của Á Sắt biến rồi lại biến. Cuối cùng Hoàng Phủ Vân quả quyết nói:
- Nể tình huyết mạch của lão thân vương đang chảy trong người ngươi, ta nhận lời ngươi, trận chiến này kẻ nào thiệt mạng kẻ đó phải thuận theo ý trời!