Vất vả lắm Lăng Phong mới chỉ điểm Nguyên Thận huyễn hóa ra một bộ dạng bình thường. Hắn thở phào nhẹ nhõm, thấy khuôn mặt này hình như mình đã gặp qua ở đâu, suy nghĩ một lúc mới biết thì ra là khuôn mặt của một tên mạo hiểm dong binh mà hắn từng gặp một lần khi vào Vô Tẫn Hoang Trạch. Chỉ có điều tên dong binh đó đã bỏ mạng trong chiểu trạch do Nguyên Huyễn Thận Quái tạo nên.
Lăng Phong lờ mờ hiểu ra, Nguyên Huyễn Thận Quái chỉ có thể biến thành những người mà nó đã từng gặp chứ không thể tự mình tưởng tượng ra.
Chợt, Nguyên Thận dâng một dòng dịch thể trong suốt như lòng trắng trứng gà không ngừng lưu động dâng lên cho Lăng Phong, nhãn thần có vài phần nuối tiếc, nói:
- Đây, chủ nhân.
- Đây là gì?
Lăng Phong biết dưới tác dụng của tinh thần trói buộc, Nguyên Thận sẽ không thể ám hại mình nên hiếu kì giơ tay nhận lấy, cảm nhận một chút đàn hồi khi bàn tay chạm phải dịch thể nhưng đến khi buông tay thì hình dạng của nó không hề thay đổi.
Nguyên Thận mở to mắt, mặt đỏ bừng, nhìn bộ dạng có vẻ rất muốn giải thích cho Lăng Phong nhưng không biết nên nói như thế nào nên chỉ đứng dó dậm chân.
- Cái này hình như là hóa linh dịch? Được lắm!
Thức hải vang lên giọng nói kinh hỉ của Thích Thiên Ách:
- Lăng huynh đệ, cái này tốt lắm, đệ mau nuốt nó đi!
- Thích đại ca, hóa linh dịch rốt cục có lai lịch như thế nào?
- Hắc, đệ có biết tại sao ba con ma thú vừa rồi lại muốn nuốt ma hạch Nguyên Thận không?
Thích Thiên Ách giải thích:
- Lý do rất đơn giản bởi vì bên trong ma hạch tồn tại một chút hóa linh dịch! Chỉ có ma thú đang đột phá thánh vực đỉnh phong, tự thân có cảm ngộ với thiên địa nguyên lực mới hóa thành dịch thể, trong một thời gian ngắn sẽ ngưng kết vào trong ma hạch! Tranh thủ cơ hội này nuốt đi, nó có thể đề thăng tự thân và nguyên lực bản thân khế hợp. Nếu như đợi ma thú hóa linh thành xông, nó sẽ lập tức hấp thu hết hóa linh dịch chờ cơ hội tiến thêm một bước!
Dừng lại đôi chút hắn lại nói:
- Mặc dù nó đã trở thành vật nuôi nhưng lúc ma thú hóa linh vẫn có thể nuốt hóa linh dịch theo bản năng, tuyệt đối không dâng cho chủ nhân, nên Lăng huynh đệ, đệ thật là có phúc khí!
Lăng Phong nhận lấy hóa linh dịch, ngừng lại đôi chút chăm chú nhìn Nguyên Thận. Nhãn thần đối phương mang một tia mê mang như trẻ sơ sinh, cảm giác đó gần giống như tình cảm ngưỡng mộ! Lăng Phong biết nhất định là vì lúc nãy hắn lựa chọn giúp nó đối kháng với ba đại ma thú định chế phục nó nên nó mới phát sinh tình cảm như vậy. Không suy nghĩ nhiều, Lăng Phong hất trả lại hóa linh dịch cho nó, cười nói:
- Luyện hóa nó đi!
Nguyên Thận sững người, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào. Nó ngơ ngác nhận lại, mắt long lanh như có nước!
Thích Thiên Ách cũng giật mình, đang định ngăn lại thì lại vô tình nhìn thấy phản ứng của Nguyên Thận, không khỏi âm thầm thở dài.
"Khí độ này hắn không thể nào sánh được."
Từ những lời giải thích của Thích Thiên Ách, Lăng Phong phần nào đoán được hóa linh dịch mà Nguyên Thận đưa cho mình nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới việc tấn cấp sau này của nó nên mới hành động như vậy. Đối với hắn mà nói, thân hoài kiếm kinh thôi diễn năng lực, vốn dĩ đã tu luyện nhanh hơn người thường rất nhiều lần, nếu như phối hợp thêm những tinh kĩ đặc thù khác thì chuyện tu luyện sẽ càng nhanh hơn!
Hóa linh dịch đối với hắn mà nói chỉ là dệt hoa trên gấm, tuyệt đối không cần thiết. Lăng Phong không biết, hành động vừa rồi đã hoàn toàn thu phục được trái tim Nguyên Thận!
Giữa không trung, hai đường thân ảnh nhanh nhẹn phi hành. Đó chính là Lăng Phong và Nguyên Thận!
Những dải điện quang hoặc là to như rễ cây, hoặc là nhỏ như du xà oanh lạc. Từ cảm giác chấn đãng cường liệt ban đầu đến hơi tê tê về sau Lăng Phong chỉ dùng đúng thời gian một ngày! Lúc đầu Nguyên Thận định che lôi diện oanh tạc cho Lăng Phong nhưng bị hắn ngăn lại.
Đứng bên cạnh nhìn Nguyên Thận hóa linh Lăng Phong có một cảm giác vô cùng cường liệt, hắn dần dần hiểu ra lôi điện không chỉ là một loại ma luyện mà nó còn rèn luyện thể chất rất tốt! Nếu đổi thành nơi khác, hắn tuyệt đối không dám làm bậy như vậy. Nhưng "chập long" xảy ra ở dải phân cách, trời nổi lôi điện vô cùng ảo diệu, tính công kích không mạnh nhưng lại rất có hiệu quả rèn luyện thể chất.
Y phục trên người Lăng Phong sớm đã phi tán dưới sự oanh tạc không ngừng của lôi điện. bây giờ chỉ còn lại một tấm giáp trụ hắc sắc mỏng manh. Tấm giáp trụ này được tạo thành từ chiếc roi da của một tên thợ săn có tên "Tử Chiêu".
Loại da thú này có hiệu quả cách điện nhất định, dù không trải qua xử lý chi tiết, mặc lên không được đẹp mắt cho lắm nhưng Lăng Phong cũng không quan tâm nhiều, trải qua vô số lần bị điện quang rèn luyện, bên ngoài cơ thể Lăng Phong đã bắt đầu có dấu hiệu tróc da. Những miếng da chết vừa bong ra, những miếng da mới đã lại xuất hiện. Cuối cùng ngay cả những vết sẹo chiến đấu nhiều năm cũng biến mất còn da dẻ thì ánh lên một màu vàng như ngọc.
Hơi vung cánh tay, cảm nhận hoạt lực cường đại dào dạt trong mỗi tế bào, Lăng Phong không khỏi kinh ngạc. Chỉ mới kinh qua lôi điện rèn luyện tạp chất bên ngoài mà đã có biến hóa như vậy. Nếu như sau này có thể hóa linh thực sự, hấp thu lôi điện vào trong cơ thể thì còn xảy ra biến hóa kinh thiên động địa đến như thế nào?
Nhất là sau khi nghĩ thêm một chút, điện quang ở đây trông có vẻ đáng sợ nhưng trên thực tế không bằng những nơi khác. Nếu như đổi thành bị lôi điện thực sự đánh trúng, rồi thu nạp vào trong cơ thể liệu có thể cường hãn được như vậy không?
Chuyện gì trong thiên hạ này đều có phúc họa tương y. Lăng Phong thầm cảm thán. Mặc dù hắn vượt qua dải phân cách không hề dễ dàng nhưng thu hoạch cũng rất phong phú! Dưới sự tu phục không ngừng của cơ thể, xích luyện cương khí cũng trở nên cường thịnh hơn, chỉ cần vi động, đan điền bộ sẽ truyền đến âm thanh oanh minh như trường giang đại hà, như đang có vô số con nộ long đang gào thét, cương khí ngưng tụ thành đan hoàn, sáng đến chói mắt!
- Lăng huynh đệ, phía trước đã là Vô Tẫn Hoang Nguyên rồi.
Thức hải vang lên giọng nói của Thích Thiên Ách. Lăng Phong ngước nhìn, thấy rõ một đường bích lam sắc phân chia dải phân cách và Vô Tẫn Hoang Nguyên. Xa xa là thanh sơn bích thủy, cỏ mọc trùng phi, cảnh tượng sinh động vô cùng. Phóng tầm mắt xa thêm chút nữa có một tòa thành trấn. Thành trấn trong ánh chiều tà trông chẳng khác gì một con cự long bàn cứ đại địa.
- Đó là Hắc Nguyệt Trấn?
Lăng Phong nhớ lại những thông tin lần trước lấy được từ chỗ Viên Nhạc.
Thích Thiên Ách trả lời: truyện được lấy tại Truyện Full
- Không sai, Hắc Nguyệt Trấn là tòa thành trấn đầu tiến thông giữa Pháp Thần Đế Quốc và Vô Tẫn Hoang Nguyên! Các phương thế lực trong đó ngư long hỗn tạp, tam tộc thất tông hầu như đều có người đóng quân trong đó.
Lăng Phong sửng sốt, lập tức nghĩ ngay đến thứ gì đó, hỏi:
- Thích đại ca, đệ thường xuyên nghe thấy tam tộc thất tông, huynh có thể nói cho đệ biết đó là những thế lực gì không?
- Đương nhiên rồi.
Thích Thiên Ách cười nói:
- Ta cứ tưởng đệ sớm đã biết rồi.
Dừng lại đôi chút, hắn nói:
- Cái gọi là tam tộc để chỉ Long Phượng Yêu tam tộc, trong đó Long Tộc được nhiều người biết đến nhất, nhân khẩu của họ nhiều, trong tay có rất nhiều phụ dong chủng tộc, chiếm giữ vị trí thế lực số một trong Vô Tẫn Hoang Nguyên.
Nói đến Long Tộc, khẩu khí của Thích Thiên Ách có chút sâm nhiên. Thù hận giữa hắn và Long Tộc tuyệt đối không bao giờ kết thúc! Hồi phục lại một chút tâm thần, hắn lại nói:
- Thất tông còn lại có Ngọc Lan Tông, Bức Tông, Sát Tình Tông, Huyền Nguyên Tông, Thương Linh Tông, Hải Thiên Tông thậm chí còn có thể tính thêm Thích Thiên Tông mà ta sáng tạo ra nữa.
Thích Thiên Tông?
Lăng Phong ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến Thích Thiên Ách tự thân đã là linh tôn nên chuyện có một tông phái ở Vô Tẫn Hoang Nguyên cũng là lẽ thường.
- Ngọc Lan Tông chuyên về các loại tình báo, giao dịch vật phẩm quý giá. Luận về tài phú để uẩn thì chẳng tông môn nào sánh được với họ. Nhưng xét về phương diện cường giả thì vẫn chưa là gì. Bức Tông, Lăng huynh đệ và chúng đã từng có rất nhiều thù hận, đây là tông môn đáng phải quan tâm bởi vì theo tin đồn thái thượng trưởng lão Bức vương "Vi Tiếu" của chúng là nhị dung linh tôn! Chỉ thiếu một bước nữa thôi hắn sẽ bước lên đại viên mãn cấp!
- Nhị dung linh tôn? Đó là cảnh giới gì?
- Cảnh giới này nói ra thì có chút xa xôi, nhưng Lăng huynh đệ có thể tiến nhập ngụy linh cấp khi chưa đầy hai mươi tuổi biết đâu một trăm năm nữa có cơ hội vấn đỉnh linh tôn thì sao, nên bây giờ nói cũng được.
Thích Thiên Ách trầm ngâm một lúc, nói:
- Đệ có lẽ cũng biết tất cả linh sĩ đều có hai loại tinh kĩ chứ? Kì thực vẫn còn một loại linh sĩ nữa được gọi là "dung hợp linh sĩ", so với linh sĩ bình thường thì cường đại hơn nhiều. Dù so về thực lực họ không bằng được linh tôn nhưng chắc chắn chín mươi phần trăm hơn xa so với các linh sĩ khác.
- Muốn trở thành loại linh sĩ này nhất định phải lĩnh ngộ hai loại tinh kĩ tiến hành dung hợp thành một, như vậy thực lực mới có thể đại trướng!
- A!
Lăng Phong kinh hô lên một tiếng vô thức, bỗng dưng hắn hiểu ra được rất nhiều thứ. Trước đây khi tham ngộ Long Tộc ngọc bích ở Áo La Thương Hội tổng bộ hắn đã rất hiếu kì về viên mãn linh tôn. Những kiến thức về việc hóa phân sức mạnh linh cấp mà Ôn Đình nói với hắn đã bị giản lược đi một chút bởi vì hắn nghĩ Lăng Phong mới chỉ là thánh vực nên những chi tiết đó không tiện nói rõ.
Trên thực tế, sức mạnh linh cấp được chia thành: linh giả, linh sĩ, dung hợp linh sĩ, linh tôn, nhị dung linh tôn, đại viên mãn linh tôn!
Từ những lời Thích Thiên Ách nói, Lăng Phong đoán nhị dung linh tôn là để chỉ linh tôn có thể dung hợp hai loại tinh kĩ, chỉ cần dung hợp thêm một loại nữa, họ có thể thuận lợi tấn thăng thành đại viên mãn! Như vậy xem ra Vi Tiếu của Bức Tông đúng là quá đáng sợ, sắp có thể bước vào đại viên mãn rồi.
- Dung hợp tinh kĩ so với cảm ngộ tinh kĩ khó hơn nhiều! Nhưng Lăng huynh đệ, ta góp ý sau này nếu đệ có tu luyện đến linh sĩ cấp thì đừng vội tham ngộ tinh kĩ tiếp theo mà hãy thử dung hợp trước!
- Ồ? Sao lại như vậy?
- Nếu như trở thành dung hợp linh sĩ trước, sau này tham ngộ tinh kĩ thứ ba thành công rồi có thể trở thành nhị dung linh tôn! Mặc dù thời gian bắt đầu tương đối nhiều nhưng so với người mới vào linh tôn lại phải thử từ từ dung hợp tiện hơn rất nhiều. Phải có một cơ sở vững chắc mới kết ra phong mỹ quả!
Thích Thiên Ách cảm thán nói:
- Vi Tiếu của Bức Tông được tôn sùng như vậy bởi vì năm đó khi trở thành linh sĩ, hắn có thể chịu được cô đơn.
- Vi Tiếu của Bức Tông là thiên tài hiếm có, một trăm tuổi đã vào linh giả, hai mươi năm sau vào linh sĩ! Nhưng một trăm năm sau thì không tiến thêm được một bước nào thậm chí ngay cả vãn bối của hắn là Dạ Côn Ngô cũng đã vào linh tôn hắn vẫn dừng lại ở cấp bậc linh sĩ.
Thời điểm đó có rất nhiều người nói e rằng thiên phú của Vi Tiếu đã dùng hết rồi, thành tựu chỉ có thể đến đó. Nhưng đến khi mọi người đã gần như quên mất Vi Tiếu thì hắn lại đơn thương độc mã khiêu chiến với tộc trưởng cùng với tam đại trưởng lão của Hồng Long Tộc và đánh bại cả bốn người.
Trận chiến đó kinh động cả Vô Tẫn Hoang Nguyên cho đến tận bây giờ mọi người mới biết thứ mà Vi Tiếu đang làm là dung hợp linh sĩ! Hắn có thể chịu đựng cô đơn và sự thờ ơ của mọi người, nâng tu vi của mình lên dung hợp linh sĩ!
- Ba mươi năm sau, Vi Tiếu lại khiến thế nhân chấn hám, nhất cử tham ngộ tinh kĩ thứ ba, tấn thăng thành nhị dung linh tôn! Sau này, hắn trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong Bức Tông, được phong thành "thái thượng trưởng lão" và gần như trở thành biểu tượng về tinh thần. Từ đó về sau hắn rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không có ai dám khiêu chiến với Bức Tông bởi vì sau lưng chúng có một cao thủ tuyệt đỉnh.
- Người ta đoán rằng Vi Tiếu nhất định đang bế quan. Biết đâu lần xuất hiện tiếp theo hắn sẽ trở thành đỉnh phong thực sự của Vô Tẫn Hoang Nguyên, cùng tộc trưởng Âu Mỗ Long của Long Tộc, trưởng lão Phượng Ly Thiên của Phượng Tộc và thủ lĩnh Diêm La của Yêu Tộc ngồi vào ghế cường giả.
Chịu đựng được áp lực thế nhân mới có thể giành được thành tựu hiếm có!
Lăng Phong siết chặt nắm đấm, Vi Tiếu mạnh thế nào, hắn sẽ đích thân chứng thực! Hắn biết Lăng Phong đã giết chết phân thân của Dạ Côn Ngô, lấy đi Long Tộc ngọc bích mà Bức Tông mưu đồ bao nhiêu năm nay, mối hận thù này dù có dốc hết tam giang ngũ hồ cũng không tẩy sạch nên trong lòng hắn sớm đã xác định sẽ có một ngày mình phải đối đầu với Vi Tiếu.
Sau khi giải thích xong về Bức Tông, Thích Thiên Ách nói:
- Đích hệ đệ tử của Sát Tình Tông đều tu luyện "sát tình đạo công pháp", tôn chỉ của tông môn là "sát nhân sát kỉ diệt tình vong ngã", chủ trương tuyệt diệt tất cả! Ta đã từng giao thủ với chúng, đó là một đám điên khùng và tàn nhẫn! Chúng có thể trùng phát tất cả nguyên lực đến vộ đô tình, dù là người tu luyện hỏa hệ nguyên lực thì cũng là loại u hỏa biến dị lạnh đến thấu xương!
Lăng Phong trong lòng khẽ động, hắn nghĩ đến Băng Tiêu, Băng Tiêu cũng là người của Sát Tình Tông, không lẽ hắn rời xa Tiêu Vũ cũng là vì loại công pháp này?
- Trong các tông phái còn lại, không nên đụng đến nhất còn có Huyền Nguyên Tông.
Thích Thiên Ách cười nói:
- Nếu như khích chiến với Bức Tông ta sẽ đụng phải một kẻ điên khùng đáng sợ thì khiêu chiến với Huyền Nguyên Tông ta sẽ đụng phải cả một đám điên khùng.
Không đợi Lăng Phong hỏi, hắn đã chủ động giải thích:
- Bởi vì tông chủ của Huyền Nguyên Tông là một linh tôn cấp thuật luyện sư! Không chỉ tự thân tam đại linh hồn tĩnh kĩ của hắn mạnh đến khó tin mà những luyện chương kĩ năng trong tay hắn cũng khiến không một ai trong Vô Tẫn Hoang Nguyên này dám nói sau này không phải cầu xin hắn. Bởi vậy địa vị của Huyền Nguyên Tông cũng rất ổn định.
- Bất luận là thánh vực hay linh cấp, nếu như cự linh chẳng may bị thương trong lúc kịch chiến thì chỉ có thuật luyện sư mới giải quyết nổi. Hơn nữa thuật luyện sư với thực lực bình thường không thể giúp được gì nhiều, ví dụ như một cao cấp thuật luyện sư rất khó giúp được linh cấp cường giả cự linh hồi phục nhưng Huyền Nguyên thì có thể làm được điều đó!
- Thân là linh tôn, hắn hầu như có thể giải quyết hết mọi cự linh thương tổn trên đại lục này nên sức ảnh hưởng đương nhiên cũng vô cùng lớn. Cả Vô Tẫn Hoang Nguyên chỉ có Huyền Nguyên Tông và một số ít tông môn khác là không bị các đại thế lực làm khó, ngay cả Long Tộc quen ức hiếp người ta cũng không dám động đến nó.
- Còn ba tông phái kia, pháp thiện khả xưng, nhất là Thích Thiên Tông ta, bây giờ e rằng cũng đã tan tành mây khói rồi?
Thích Thiên Ách thở dài, ngữ không giấu nổi vẻ phẫn uất.
Cẩn thận sắp xếp lại những thông tin mà Thích Thiên Ách vừa cung cấp, Lăng Phong hít một hơi thật sâu:
- Thích đại ca, nếu như có cơ hội ta nhất định sẽ giúp huynh trùng kiến Thích Thiên Tông!
- Ha ha
Thích Thiên Ách trông có vẻ đã thoải mái hơn, cười nói:
- Ta cũng không có vọng tưởng đó, chỉ có điều Lăng huynh đệ đã có ý như vậy thì ta cũng nêu ý kiến là đệ nên sáng lập tông phái cho riêng mình! Sau này bất luận làm gì, đó cũng là một bảo đảm lớn nhất cho đệ.
Lăng Phong biết hắn đang nghĩ cho mình, từ sau khi biết mối thù giữa hắn và Võ Thần Phong, Thích Thiên Ách liền nhiệt tình giúp hắn vạch định đối sách. Cảm nhận được tâm ý của hắn, Lăng Phong lắc lắc đầu nói:
- Chuyện này để sau hãy nói, trước mắt đệ chỉ muốn lấy được phượng hoàng chân tủy, cứu sống gia sư.
Thích Thiên Ách không khuyên nữa, mặc dù mới chỉ tiếp xúc qua với nhau nhưng hắn có thể nhận ra Lăng Phong là người có chủ kiến, không dễ gì bị người khác ảnh hưởng.
Bởi vậy hắn quyết định yên lặng chờ đợi, đợi một ngày Lăng Phong phát hiện ra tác dụng của thế lực. Với sức mạnh của một thuật luyện sư cùng thiên phú đáng sợ, phối hợp thêm kế hoạch của hắn, Lăng Phong chắc chắn ra tạo dựng nên được một tông phái cường đại.
Sâu trong lòng mình, Thích Thiên Ách rất thích cảm giác nhìn môn phái của mình phát triển từ không đến có. Nếu như Lăng Phong muốn, hắn cam tâm làm cái bóng sau lưng Lăng Phong.