Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 223: Cái gì vậy trời?






“Anh biết không? Hôm nay em rất sợ, chưa từng có chuyện gì khiến cho em cảm thấy sợ hãi như thế cả. Em rất sợ anh sẽ xảy ra chuyện, sợ sau này sẽ không còn được gặp anh nữa”

Giọng Tịch ly run

1g lên, khóe mắt cô ẩm ướt, suýt chút nữa thì không kìm

được mà rơi nước mắt rồi.

Lạc Anh đau lòng cảm nhận được thân thể nhỏ bé của cô đang run rẩy trong vòng tay mình, âm thanh trầm ấm của anh khẽ cất lên: “Ngốc quá. Anh làm sao có thể bỏ em đi được chứ? Anh còn chưa có được một lứa sinh ba với em mà.”

“Đã có ai từng nói với anh anh rất giỏi phá hỏng bầu không khí lãng mạn hay chưa?” Tịch ly ngước mắt lên nhìn anh. Đối diện với đôi mắt to tròn long lanh của cô, Lạc

Anh không nhịn được mà bật cười.

“Sao thế nhỉ? Anh cảm thấy anh rất lãng mạn mà, em không thấy vậy sao?” Lạc Anh vươn tay ra nhéo má cô, nhưng liền bị Tịch Ly phũ phàng phản bác lại: “Một chút cũng chẳng thấy. Em chỉ thấy anh càng ngày càng lưu manh”. “Hả? Đau lòng quá đó”. Anh vừa nói vừa cười rồi áp bàn tay to lên bụng cô, ánh mắt tràn ngập tự hào nói: “Chồng em chẳng phải lãng mạn quá còn gì? Tặng trước cho em một món quà sinh nhật to bự thế này đây. Món quà quý giá này không phải có tiền mà mua được đâu nhé!”

Anh nửa đùa nửa thật cười nhìn cô, chọc cho mặt Tịch Ly đỏ lên như trái táo, cầm lấy

gối mềm mà ném thẳng vào anh: “Không nói với anh nữa. Em xuống nhà ăn cơm đây. Anh có xuống dưới không?” “Tịnh Quyền còn ở bên dưới không?” “Có. Hôm nay cậu ta sang nhà ăn cơm mà.” “Vậy anh không muốn xuống đâu. Bây giờ gặp mặt nó là anh lại muốn đánh” Lạc Anh nói rồi lại mở laptop lên làm việc. Tịch Ly cũng hạn hán lời với anh, cô đặt chân xuống giường rồi xoay người đi ra ngoài, cũng không quên khép cửa lại cho anh.

Xem ra lần này tình hình giữa Lạc Anh và Tịnh Quyền hơi căng thẳng nhỉ? Tính chiến tranh lạnh sao? Ừm, cô thấy với tính tình cuatr Lạc Anh thì dễ mà xảy ra chuyện này lắm.

Tịch Ly vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã vào đến nhà bếp. Lúc này mọi người đều đã ngồi vào bàn hết rồi. “Chị dâu, mau qua đây, ngồi cạnh em đây này.” Tịnh Quyền vui vẻ vỗ vỗ vào chiếc ghế trống bên cạnh mình, Tịch Ly cũng chẳng từ

chối gì mà ngồi vào vị trí đó.

Lạc Lão Gia vừa nghe Tịnh Quyền nói thì cười phá lên, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn

nói:

“Thằng nhóc này càng ngày càng biết cách ăn nói rồi. Mới gặp mặt đã có thể gọi là

chị dâu”

“Còn không phải hay sao? Hiện tại con cũng sắp lên chức chú rồi còn gì nữa. Nên gọi chị dâu sớm một chút, như vậy thì sau này mới dễ dàng tiếp cận với đứa bé hơn” “Con không phải lại định dẫn cháu nội của mợ đi leo cây rồi đánh nhau đấy chứ?” Lạc Phu Nhân góp vui bằng cách chêm vào một vài câu, Tịnh Quyền gặp đúng ngay chủ đề yêu thích của mình liền bắt đầu nói không ngớt, nhiệt tình mà đáp lại:

“Thời đại này trai gái gì cũng cần biết cách tự vệ chứ. Đợi đứa bé trong bụng chị dâu được sinh ra rồi, cháu sẽ đích thân dạy cho nó mấy thế võ phòng thân” “Vậy xem ra đến lúc đó phải nhờ vào chủ quyền rồi nhỉ?” Lạc Lão Gia rất nhiệt tình đáp lại lời Tịnh Quyền, cũng đã lâu lắm rồi bữa tối của gia

đình mới xôm tụ như vậy, Tịch Ly ngồi ở một bên cũng cảm thấy vui lây.

Nhưng niềm vui của cô chưa kéo dài được bao lâu, cho tới lúc thím Cố bưng món canh cá chua lên, dạ dày cô liền quặn lên một cái. Cổ họng cảm thấy vô cùng lợm, Tịch Ly liền đưa tay lên che miệng mình rồi chân nam đá chân chiêu vội vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.

Qe! Cô vịn tay lên bồn cầu, cảm giác lúc này chỉ có thể miêu tả bằng bốn từ sau đây: cực

kì khó chịu. Rõ ràng là muốn nôn nhưng lại không nôn ra được, cổ họng giống như bị một cái nắp

chai chặn lại vậy đó.

Cái gì vậy trời?

Tịch Ly nhìn bản thân mình đang ói đến xanh xao cả gương mặt trong gương, trong lòng cô không khỏi thắc mắc.

Bây giờ đã gần sang tháng thứ ba rồi, tại sao không nghén ngay từ lúc đầu mà bây giờ mới nghén chứ? Hôm trước cô còn đang cực kì vui vẻ nói với Lạc Phu Nhân ngoài thèm ngủ ra thì cô chẳng kén món gì, vậy mà hiện tại chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây? Cái này là nói trước bước không qua đấy à?

Tịch Ly đưa tay đặt lên trên bụng mình. Bé con à, không phải bây giờ con mới hình thành khẩu vị của bản thân đấy chứ?

Lạc Phu Nhân thấy Tịch Y chạy đi, bà cũng gấp gáp chạy theo phía sau cô. Thấy Tịch ly đang vịn vào bồn rửa mặt mà nôn ói, bà nhìn mà thấy thương, liền đi tới phía sau vuốt vuốt vào lưng cô để cho cô dễ chịu hơn đôi chút. “Sao rồi con? Giờ mới trổ cơn ốm nghén à?”