Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 244: Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?






Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Đứa bé dù sao cũng đâu phải con anh, sao anh có

thể trắng trợn lừa dối bà ấy như thể chứ? Bây giờ lấy lý do là vì muốn tốt cho bà ấy, nhưng anh có nghĩ tới hậu quả khi sau này bà biết được bản thân bị lừa sẽ đau đớn thế nào không? Rõ ràng bà đã nói bây giờ có chất là mong muốn hàng đầu của bà mà, sao Quân

Thành có thể nói dối không chớp mắt như thế chứ?

“Quân Thành, anh rốt cuộc đang định làm gì vậy?”

Tịch Ly quay đầu qua nhìn anh, âm thanh nhỏ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Quân Thành hơi ghé sát vào tai cô, thanh âm nhỏ nhẹ đáp: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, em phối hợp với anh một chút đi” “Không thể được. Anh như vậy là đang nói dối trắng trợn quá rồi”

Tịch Ly dùng một đôi mắt tỏ vẻ không thể nào tin được nhìn anh. Anh khiến cho bà vui vẻ tạm thời, nhưng sau khi vở kịch này kết thúc, cô với đứa bé không bao giờ xuất

hiện tại căn nhà này nữa, như thế thì Quân Lão Phu Nhân sẽ thất vọng đến mức nào

đây?

Miệng anh thì nói quan tâm bà, nhưng những điều mà Quân Thành đang làm thì rõ ràng là hoàn toàn ngược lại.

Tịch Ly nhịn đủ rồi, cô không muốn tiếp tục cái trò chơi vô nghĩa này thêm một giây

nào nữa.

“Đủ rồi!” Tịch Ly đột nhiên thét lớn lên, khiến cho Tống Dung Lam ngồi ở một bên giật nảy cả mình. “Cháu dâu, làm sao vậy? Đứa bé trong bụng cháu quậy sao?”. Quân Lão Phu Nhân nét mặt đầy lo lắng đặt tay lên bụng cô mà xoa qua xoa lại. Hành động này của bà khiến cho Tịch Ly nhất thời lại bị lung lay. Nếu như bây giờ cô nói ra sự thật, có phải sẽ là một sự đả kích lớn đối với bà hay không?

Cô ngồi bất động một hồi lâu, sau cùng cũng ra được quyết định. Tịch Ly nắm lấy tay Tống Dung Lam, nhìn thẳng vào mắt bà mà nói: “Bà nội. Cho dù sau này có như thế nào, cháu vẫn sẽ là cháu của bà, bà có đồng ý không?” “Đứa trẻ này hôm nay làm sao vậy? Sao lại nói chuyện nghiêm trọng như thế? Cháu đương nhiên luôn là cháu dâu của bà rồi, bà sao sao có thể chối bỏ thành biên trong gia đình được chứ?”

“Thật ra cháu và Quân Thành đã ly hôn lâu rồi, trong lúc bà xảy ra tai nạn” “Tịch Ly”. Quân Thành nghe cô nói vậy liền trở nên hoảng hốt, anh rất muốn ngăn cô lại. Tại sao Tịch Ly có thể thẳng thắn nói ra như vậy chứ? Cô vội vàng muốn cắt đứt quan hệ với anh đến vậy sao? “Đủ rồi, Quận Thành, tôi không muốn diễn kịch nữa” Tịch Ly quay đầu lại nhìn anh, thở dài một hơi nói: “Anh không thấy mệt mỏi khi cứ phải sống một cách giả dối thế này sao?” “Quân Thành, chuyện này rốt cuộc là sao đây?”. Lão Phu Nhân chau chặt chân mày, đập bàn đứng dậy nhìn Quân Thành. Tại sao chỉ mới một thời gian bà không xuất hiện thôi, mà có nhiều việc xảy ra như vậy chứ? “Bà nội, thật ra.” Quân Thành ấp úng không biết nên nói như thế nào. Anh không thể nói suốt thời gian qua mình đã nói dối, nhưng hiện tại cũng không thể nào cứ như vậy mà thừa nhận anh và Tịch Ly đã chấm dứt được.

Phần là vì anh không muốn làm bà phật ý, cũng phần là vì Quận Thành không chấp nhận được việc mình thật sự cứ như vậy mà trở thành người xa lạ trong cuộc sống của cô. “Lão Phu Nhân, cháu có chuyện này muốn nói thật với bà. Thật ra cháu cũng sắp tái hôn rồi, chuyện cháu mang thai là thật. Nhưng đứa bé trong bụng không phải là của Quân Thành, nó là con của cháu cùng với người đàn ông mà cháu yêu” “Trời ơi.” Tống Dung Lam nghe xong liền thở dốc rồi đưa tay lên để trán mà ngồi xuống ghế sô pha.

Quân Thành thấy vậy liền nhanh chóng chạy tới đỡ lấy Quân Lão Phu Nhân. Bây giờ bà chỉ cảm thấy đầu mình đang ong ong, tai như ù đi chẳng tiếp nhận được thêm bất kì một thông tin nào cả. Rốt cuộc là từ bao giờ mà mọi chuyện lại thành ra như vậy? Tịch Ly bây giờ đã sắp làm mẹ, làm vợ. Nếu như bảo cô quay lại với Quân Thành, điều đó e là bất khả thi. Tịch Ly thấy Quân Lão Phu Nhân có vẻ như đang vô cùng mệt mỏi nên cô xin phép

đi về trước. Dù sao chuyện cũng đã kết thúc rồi, vở kịch bấy lâu nay để qua mắt Tổng

Dung Lam cũng đã đến lúc hạ màn. Cô cũng có thể trở về với cuộc sống bình thường, yêu đương một cách bình thường rồi.

Tịch Ly trở về nhà sớm hơn dự định. Vừa bước vào trong nhà, cô đã thấy có rất nhiều thùng đồ chưa được mở ra. Lạc Phu Nhân đang ngồi mở từng thùng đồ ra, nghe thấy tiếng mở cửa bà liền ngoài đầu nhìn về phía sau mà nói: “Tịch Ly, con về rồi đấy à? Mau qua đây, giúp mẹ kiểm tra mấy món đồ này đi.” “Mẹ, mẹ mua đồ gì mà nhiều vậy ạ?”