Tình nhân - Quân Thành - Tịch Ly

Chương 268: Hẳn anh cũng biết là vì lý do gì rồi nhỉ?






Đây là một trò đùa sao? Nếu như những điều Cố Hy nói là thật, thì chị và cháu có phải làm sao chứ? Hôn lễ sắp tới của Tịch Ly, chẳng lẽ vẫn cứ như dự liệu mà diễn ra sao?

Ban nãy gọi điện cho Tịch Ly, từ giọng nói bình thản của cô, Tịch Nhuệ liền có thể đoán ra Tịch Ly cái gì cũng chưa biết cả. Tịch Nhuệ cũng suy tính trước sau, thấy chị

mình đang mang thai, không muốn tâm trạng Tịch Ly trở nên tiêu cực vì chuyện này nên liền quyết định lấy điện thoại ra mà gọi cho Lạc Anh. Oan có đầu, nợ có chủ. Muốn giải quyết chuyện gì êm xuôi, trước tiên vẫn phải bắt

(D)

2

đầu từ chính người gây ra mọi chuyện. Ông bà ta từ xưa có đã câu: Muốn gỡ dây phải tìm người thắt dây mà. Tịch Nhuệ nói rồi liền nhanh tay nhấn nút gọi. Rất nhanh đầu dây bên kia đã vang lên thanh âm trầm thấp của Lạc Anh:

"Alô?" “Lạc Anh, là tôi, Tịch Nhuệ. Bây giờ anh có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nhau được

chứ?”

“Có chuyện gì vậy? Nếu như là tìm tôi thì cô trực tiếp tới gặp Tịch ly là được rồi” Lạc Anh vừa lật giở mấy tập tài liệu trong tay vừa nói. Nhưng Tịch Nhuệ đương nhiên là không bằng lòng, cô trực tiếp đưa ra yêu cầu: “Không được. Chuyện này tạm thời không thể nói với Tịch Ly. Anh tới một mình đi, tôi gửi anh địa chỉ.”

Tịch Nhuệ nói rồi cúp máy, cô không muốn nghe thấy Lạc Anh từ chối. Gửi địa chỉ một quán nước ở gần công ty Lạc Anh, còn đặc biệt dặn dò thêm một lần về chuyện anh không được đem theo Tịch Ly tới.

Lạc Anh có hơi khó hiểu mà cau mày nhìn vào màn hình điện thoại. Nhưng lúc anh đang ngơ ngác thì trợ lý Diệu đã thở hồng hộc từ bên ngoài chạy vào trong, tới cửa cũng không thèm gõ.

“Chủ tịch, chủ tịch.”

Diêu Tấn mặt đỏ tía tai, mồ hôi túa ra đầy trên trán. Lạc Anh cảm thấy Diêu Tân bình thường rất có phép tắc, hôm nay lại nhếch nhác giống như bị ma đuổi liền không nhịn được tò mò mà lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?” Diêu Tấn thở cũng không kịp thở, nhanh chóng đưa điện thoại của mình cho Lạc Anh xem.

Vừa mới nhìn vào màn hình, đôi đồng tử của Lạc Anh liền mở lớn. Những hình ảnh cũng âm thanh về việc nói anh lăng nhăng đang được phát trên điện thoại. Tay anh vô thức siết chặt lấy cái máy. Loại tin đồn thất thiệt này là do người nào tung ra vậy? “Chuyện này là sao đây?” Lạc Anh chau chặt chân mày nhìn Diêu Tấn. Làm sao tới tận bây giờ anh mới nghe tới chuyện này?

Diệu Tấn ấp a ấp úng một lát, sau đó liền cúi gập người nói với Lạc Anh: “Chủ tịch, thật xin lỗi. Lẽ ra tôi nên báo cho anh từ sớm hơn. Nhưng do Lạc Lão Gia có dặn dò tôi tạm thời đừng cho anh biết cho nên.” “Cho nên cậu giấu diếm tôi?” Lạc Anh trầm giọng rồi ngay sau đó trong mắt liền âm u giống như sắp nổi lên bã giông, tức giận đem tay đấm mạnh xuống bàn. “Chủ tịch, tôi xin lỗi”

Diêu Tấn vừa nhìn đã biết anh đang tức giận. Nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc ríu rít xin lỗi Lạc Anh. “Cậu nên biết cậu đang là người của anh, đang làm việc cho ai”. Lạc Anh nói rồi cầm lấy áo vest đang khoác trên ghế xoay mà đứng lên, tức giận đóng sập cửa phòng. Nếu tin tức này đã phát sóng, thì có phải Tịch Ly đã biết tới điều này không? Không, không được. Anh không thể để cô biết, không thể để cô lại suy nghĩ lung tung.

Nhưng trước mắt còn có một chuyện nữa anh cần làm. Ban nãy Tịch Nhuệ hẹn anh, chắc chắn là có chuyện gì gấp rút. Nếu không, cô ta cũng đã không hẹn anh ra trong khi anh còn chưa tan làm như vậy.

Lạc Anh nhanh chóng lái xe tới địa chỉ mà Tịch Nhuệ gửi cho mình. Lúc bước vào trong quán đã thấy Tịch Nhuệ ngồi sẵn ở bên trong. Không gian quán hiện tại khá vắng nên cũng không khó để Lạc Anh có thể tìm ra cô ấy.

Lạc Anh nhanh chóng sải bước chân đi tới ngồi trước mặt Tịch Nhuệ, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô.

Tịch Nhuệ thấy Lạc Anh đi tới ngồi đối diện với mình, cũng không chần chừ mà lên tiếng: “Tôi gọi anh ra đây, hẳn anh cũng biết là vì lý do gì rồi nhỉ?”

“Cô không nói, làm sao tôi biết được?” Tính tình Lạc Anh không thích đoán non đoán già, có chuyện gì, tốt hơn cả là cử trực tiếp nói ra.