Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 28: Đem Cái Em Cho Là Tốt Đều Cho Chị.




"Dừng xe ở đây thì được rồi." giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Hướng Nhan vang lên để cho tài xế đang chuẩn bị đem xe chạy vào nhà xe hơi sửng sốt, vội vàng đạp thắng xe. Dựa vào ghế sau, từ cửa sổ xe nhìn phía đèn của biệt thự đã tắt, trong lòng Tư Hướng Nhan đúng là có vài phần do dự nói không ra. Hôm nay cô đi ra ngoài cả một ngày, không phải vì chuyện của công ty, chỉ đơn thuần vì muốn ra ngoài mà ra ngoài.

Cả đêm ngồi ở trong quán bar, Tư Hướng Nhan khó được có nói hết *, muốn đem chuyện của mình và Ông Lẫm Nhiên gần đây xảy ra nhắc với Chung Cẩn Lan một cái, nhưng trạng thái của đối phương xem ra lại rối loạn hơn so với mình, thường xuyên đối với ly rượu mà xuất thần, ngay cả mấy mỹ nữ kia từ bên cạnh cô ấy đi qua, cô ấy cũng không hề nhận ra.

Tri giác nói cho Tư Hướng Nhan biết, Chung Cẩn Lan rất có thể gặp phải phiền phức gì đó, nhìn thời gian đã không sớm, cũng không quấy rầy nhiều, chạy xe trở về nhà. Không thể không thừa nhận, Tư Hướng Nhan sắp xếp thời gian thực sự là đang tránh Ông Lẫm Nhiên, tuy cả bản thân cô cũng không biết cô có cái gì cần phải tránh đối phương, lại vẫn là làm rồi.

Từ khi xảy ra quan hệ tiến thêm một bước đêm đó đến nay, Ông Lẫm Nhiên tuy càng thêm thích đeo theo mình, lại cũng không muốn mình cho ra một kết quả hoặc câu trả lời thuyết phục. Ông Lẫm Nhiên càng là như vậy, Tư Hướng Nhan thì càng cảm thấy có áp lực. Mỗi lần khi thấy đối phương nhìn mình bằng ánh mắt nóng bỏng mà chuyên chú, Tư Hướng Nhan luôn cảm thấy trong lòng có thẹn, vui sướng lại tiềm tàng không nên có. Cảm xúc như vậy rất nguy hiểm rất đáng sợ, để Tư Hướng Nhan sợ hãi lại chờ mong, làm ra phản ứng đầu tiên chính là trốn đi.

Suy nghĩ rất lâu, mà điếu thuốc trong tay cũng sắp tàn, Tư Hướng Nhan xuống xe đi vào trong phòng, cố ý đem bước chân thả đến cực nhẹ, giống như sợ ồn đến người ở bên trong. May mắn là, tối hôm nay Ông Lẫm Nhiên không có ngủ ở trên sofa đợi mình, chuyện này ít nhiều để cô yên tâm lại, lại nhịn không được mất mát và nghi hoặc.

Theo lý mà nói, bản thân ra ngoài cả ngày, theo tính tình của Ông Lẫm Nhiên ít nhiều sẽ làm ra một số chuyện để dính lấy mình, mà lúc này lại cả cái bóng cũng không thấy được. Vì muốn xác nhận đối phương không có chuyện gì, Tư Hướng Nhan hướng đến phòng của Ông Lẫm Nhiên đi tới, mới đi đến khúc quanh thì phát hiện trong phòng có nguồn sáng mỏng manh từ khe cửa rò rỉ ra, bên trong còn có từng tiếng thở dốc dồn dập.

Tư Hướng Nhan sức tưởng tượng không lớn, tự nhiên cũng sẽ không chuyện bình thường đều nghĩ đến phương diện kì lạ, chỉ cho rằng vết thương của Ông Lẫm Nhiên khó chịu, liền vặn động chốt cửa, chuẩn bị xem tình hình của nàng. Nhưng mà, theo khe hở mở rộng, Tư Hướng Nhan lại dừng lại động tác, thay đổi cứng ngắc ở trước cửa, phản ứng đỉnh điểm đều không cho ra.

Trong phòng không có mở đèn quá sáng, lại có đèn tường đang tản ra nguồn sáng mỏng manh. Trên sàn phân tán mấy bộ y phục, hiển nhiên là vừa vào phòng vừa cởi ra. Chiếc giường trắng toát khẽ lay động, giường gỗ và sàn nhà ma sát, phát ra tiếng vang kèn kẹt kèn kẹt. Một nữ nhân giống như xà nữ ở trên giường vặn vẹo, đang tự mình an ủi nhu cầu khát vọng của nàng.

Tuy sớm thì biết tính tình của Ông Lẫm Nhiên ở phương diện này vô cùng cởi mở, cũng đối với mình có hoang tưởng và kích động không nên có, nhưng Tư Hướng Nhan thế nào cũng không ngờ được, bản thân ôm lấy lo lắng mở cửa lại đây, thấy được sẽ là loại cảnh tượng như vậy.

Trên chiếc giường trắng toát rơi rớt các loại màu sắc của áo lót của nữ, bất luận kiểu dáng hay là hình dạng đều để Tư Hướng Nhan cảm thấy như từng biết lại quen thuộc vô cùng. Tựa hồ có thể xác định, mấy nội y đó thuộc về không phải người khác, chính xác là của mình. Ông Lẫm Nhiên nằm ở chính giữa đống nội y đó, trên người mặc lấy áo lót màu tím thẫm của mình hôm qua vừa mới thay xuống.



Vì số đo bất đồng, nội y đó thích hợp mặc ở trên người mình được trước ngực đầy đặn của Ông Lẫm Nhiên chống lên, đem hai viên tròn trịa đó hiện đến càng no tròn. Nàng tận tình nằm ở trên giường vặn vẹo, tay phải qua lại vuốt ve bộ vị tư mật nữ tính giữa chân kia, mà bên tay trái là nắm chặt một đống lớp vải the màu đen đặt ở chóp mũi, không ngừng dùng sức hô hấp.

Tư Hướng Nhan chưa bao giống nghĩ qua sống đến nay sẽ thấy được loại chuyện này, tuy ở trong hắc đạo mấy thứ giao dịch tình sắc cô cũng thấy qua không ít, nhưng Tư Hướng Nhan biết là biết, lại giao cho Long Vọng đến xử lý, đến có thấy không lòng cũng không phiền. Cô ghét cùng người xa lạ tiếp xúc quá thân mật, ở một người độc thân mấy năm nay cũng chưa từng động qua ý niệm tình sắc nào. Có thể nói, hình ảnh lúc này cơ hồ phá vỡ tam quan* của Tư Hướng Nhan trong 27 năm qua, để cô ngoài kinh ngạc thậm chí không biết nên giận hay là nên cảm thấy cao hứng.

[* Tam quan: thế giới gian, nhân sinh quan, giá trị quan]

Mà Ông Lẫm Nhiên đang chìm đắm trong vui thích hiển nhiên cũng không biết trước cửa đã nhiều thêm một người, nàng cảm thấy bản thân cực kì trống rỗng, có lẽ chỉ có loại thời điểm này, nàng mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tư Hướng Nhan. Nàng đem bảo vật mà bản thân 'lấy' từ chỗ Tư Hướng Nhan bày ra đầy giường, ở đây mỗi một bộ đều là bộ sưu tập trân quý nhất của nàng, chỉ vì Tư Hướng Nhan từng sờ qua tụi nó, mặc qua tụi nó.

Kích động và khát vọng trong lòng giống như cây giống dùng quá nhiều thức ăn mà nhanh chóng trưởng thành, Ông Lẫm Nhiên khát vọng quan hệ của nàng và Tư Hướng Nhan có thể tiến thêm một bước, nhưng hôm nay xem ra, ngược lại bản thân đem Tư Hướng Nhan đẩy đến càng xa rồi, sờ lấy mấy lớp vải này, Ông Lẫm Nhiên phát hiện cơ thể của mình đúng là có cảm giác đáng xấu hổ. Có lẽ yêu một người thật sự có thể để bản thân đến mức độ này, chỉ là sờ quần áo của Tư Hướng Nhan, nghĩ đến chuyện có liên quan đến chị ấy, bản thân liền ướt đẫm.

Tay phải vuốt ve bộ vị yếu mềm của chân tâm, Ông Lẫm Nhiên học Tư Hướng Nhan hôm đó ma sát không hề có bố cục, lúc nhanh lúc chậm xoa lấy hạch tâm cứng rắn đó. Trong đó cực kì mẫn cảm, tê dại muốn lấy mạng. Mà phần thanh hương thuộc về Tư Hướng Nhan kia theo hô hấp xâm nhập vào đại não rồi lan tràn đến toàn thân, để Ông Lẫm Nhiên phát ra kích động.

Cái quần lót này chính là Nhan Nhan tối qua mặc, bản thân còn chưa nỡ giặc, phía trên còn lưu lại mùi vị nguyên thủy nhất. Nghĩ đến đây, Ông Lẫm Nhiên không kìm chế được tốc độ trên tay phải càng nhanh, thường xuyên kết hợp ngón tay, dùng sức nắn hà châu phồng lên không chịu nổi. Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi, rõ ràng trong lòng rất khổ sở, nhưng cơ thể lại là khát vọng và khoái lạc như vậy. Nghĩ đến nụ cười khinh thường của Nhan Nhan, đối với mình lạnh nhạt lại có mấy phần ánh mắt do dự. Mà cơ thể mình lúc này đang bị quần lót của Nhan Nhan trói buột, Ông Lẫm Nhiên nhịn không được cong cơ thể lên, tăng thêm tốc độ của tay phải liều mạng xoa động hạch tâm nóng bỏng.

"Ân...Nhan Nhan...sắp đến rồi...a...a..." bụng dưới co rúc không ngừng khoấy động, giống như bị cho vào cả một hà lưu (con sông), nước sông nóng rực trong đó tuôn chảy không ngừng vọt ra hướng giữa chân. Cơ thể đã có chút vô lực, mà thắt lưng cũng vì bủn rủn đến phát đau, nhưng tất cả đều so không qua khát vọng của mình đối với Tư Hướng Nhan.

Tay trái siết chặt lớp vải đã bị mồ hôi của mình làm ướt, Ông Lẫm Nhiên đưa đầu lưỡi ra, nhẹ liếm lấy bộ vị hương nồng nhất chính giữa lớp vải, cảm thấy lúc này bản thân giống như kẹp chính giữa giữa thiên đường và địa ngục, hai mặt vui vẻ và đau khổ tột bật. Chịu không được càng nhiều, lại muốn càng nhiều.

Cuối cùng, hạch tâm nhỏ nhoi đó bị mình xoa đến cực hạn rồi, cũng đem cả cơ thể mang lên đỉnh núi. Khi đạt đến cực hạn, Ông Lẫm Nhiên chịu không nổi cắn lên lớp vải nhỏ bên khóe miệng, mặc cho nhiệt lưu nóng bỏng thuận theo cơ thể tràn ra. Nàng lật người xụi lơ nằm ở trên giường, cố sức lại thỏa mãn thở dồn dập, tay phải phủ ở giữa chân, chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve.

"Rất thoải mái...vẫn muốn thêm một lần. Nhan Nhan, chị cắm vào có được không? " qua rất lâu Ông Lẫm Nhiên mới phục hồi thể lực, Tư Hướng Nhan thậm chí còn chưa hồi phục tinh thần trong sự giật mình vừa rồi, liền thấy người trên giường nằm nữa sắp ở trong đó, trong miệng nói lời để bản thân sợ xanh mắt, tay phải vuốt ve nơi tư mật nhất của người phụ nữ.



Vì vừa rồi vấn đề tư thế và góc độ Tư Hướng Nhan không có thấy rõ, mà giờ Ông Lẫm Nhiên đổi tư thế, cô mới triệt triệt để để đem nơi không nên nhìn thu vào trong mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy được nơi đó của nữ nhân, lại không xấu xí giống như tưởng tượng, trái lại mang theo mấy phần thưởng thức, cảm thấy có chút đẹp.

Trong đó của Ông Lẫm Nhiên rất sạch, lông không nhiều không ít, màu sắc cũng là màu đen cực kì thuần túy. Dưới bóng râm đó là bạng nhục (bạng: ngọc trai nhục: thịt) phấn nộn và mềm mại, ngoại hình giống như nụ hoa e ấp chưa nở, hoàn toàn sẽ không cho người khác một loại cảm giác thấp kém. Mắt thấy Ông Lẫm Nhiên dùng tay vuốt ve nơi đó, Tư Hướng Nhan có thể rõ ràng thấy được, nơi nụ hoa đó mình vừa hình dung thành cánh hoa tràn ra rất nhiều dịch thể óng ánh trong suốt, tụi nó thuận theo chân tâm của Ông Lẫm Nhiên tràn đầy đến đùi và đầu gối, lần nữa nhuộm qua ga giường vốn thì ẩm ướt.

"Nhan Nhan...vào đi...triệt triệt để để muốn em." Ông Lẫm Nhiên ở trong lòng tưởng tượng Tư Hướng Nhan ở bên cạnh nàng, ngón giữa hướng đến trung tâm chân tâm tìm kiếm cửa động hẹp nhỏ nơi đó, nhưng đến cuối cùng lại do dự lại. Nàng quá khát vọng Tư Hướng Nhan rồi, vừa rồi loại trình độ an ủi đó sớm đã không cách thỏa mãn nàng nữa. Nhưng nếu như bản thân thật sự làm như vậy rồi, sau này phải làm sao giao phó với Tư Hướng Nhan?

Ở trong lòng Ông Lẫm Nhiên, nàng thì đem bản thân phán cho Tư Hướng Nhan, cơ thể của nàng trái tim của nàng đều là của Tư Hướng Nhan. Nếu như nàng thật sự vì thỏa mãn*của mình mà cướp đi cái cơ thể của mình nên thuộc về Tư Hướng Nhan, Ông Lẫm Nhiên là ngàn vạn lần không nguyện ý.

Cuối cùng, Ông Lẫm Nhiên lựa chọn từ bỏ, nàng nằm sấp ở trên giường, mượn tình triều vừa rồi còn chưa rút đi, xoa lấy hoa thạch còn sưng đỏ. Cơ thể vừa mới qua đỉnh rất nhạy cảm, cơ hồ là đụng một cái thì đủ để hình thần hủy diệt (thân thể và linh hồn đều bị tan biến). Ông Lẫm Nhiên vặn vẹo cái mông, cách áo ngực dùng sức nắm chặt ngực no tròn của mình, đem mặt nhẹ nhàng chôn vào trong y phục của Tư Hướng Nhan.

Tất cả cảm quam ở trong lúc này trở nên trong suốt mà rõ ràng, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy bản thân là điên rồi, nếu không cũng sẽ không dục cầu bất mãn đi đến bước này. Nàng nghĩ tay mình đã không là của mình nữa, mà là Tư Hướng Nhan đang chạm nàng sờ nàng. Suy cho cùng mùi vị của Tư Hướng Nhan thì quanh quẩn ở bên cạnh, để nàng sinh ra ảo giác gần như hoàn mỹ.

"Nhan Nhan, em yêu chị...muốn em...đừng dừng lại...a...ân a!" Ông Lẫm Nhiên thả tiếng kêu lên, dường như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết tình yêu của nàng đối với Tư Hướng Nhan. Theo cơ thể lại một lần nở rộ, nàng kẹp chặt hai chân ngã ở trên giường, dùng sức ôm lấy mấy quần áo thuộc về Tư Hướng Nhan, cái mũi chợt chua xót, bị nước mắt dễ dàng bài trí.

Thủy châu (nước mắt) mặn chua thuận theo khóe mắt trượt xuống, chảy xuôi qua bên miệng, nghịch ngợm ở trong khoang miệng lan tràn mùi vị chu xót của nó. Nhìn thấy căn phòng trống rỗng, Ông Lẫm Nhiên không ngừng đem cơ thể nhích đến chăn bông ở sau lưng, cuối cùng nhích đến phía dưới chăn bông, chỉ lộ ra cái đầu mới thôi. Nhìn đống hỗn độn trên giường kia, nàng tự giễu cười, lại không tự chủ được đem mấy y vật ôm chặt ở trong lòng

"Chị chính là ánh sáng của em, không có chị, em thì giống như kẻ mù. Cho dù chị mãi mãi cũng không thích em, em cũng muốn ỷ lại vào chị, đem cái em cho là tốt đều cho chị. Nếu như chị vì thế mà phiền chán em, cũng tính là một loại thành công đó?"

Hết chương 28: