Tình Nhân Tự Ta Tu Dưỡng

Chương 8: Đừng Phạm Sai Lầm Cấp Thấp Nữa.




Tư Hướng Nhan nói tới giao hàng, chẳng qua là một giao dịch cấp thấp đơn giản nhất của Tư gia. Nội dung của nó chẳng qua là để Ông Lẫm Nhiên đem một ít "Bột" của Tư gia độc quyền giao cho bang phái nhỏ xung quanh, vừa là lôi kéo nanh vuốt, cũng là vì cho mỗi một chi bộ một ít lợi nhuận nhỏ. Từ Tư gia rời khỏi, Ông Lẫm Nhiên trước tiên là gọi điện thoại nói cho Vọng ca chuyện này, ở trong một trận tán thưởng của đối phương thì gác máy, chạy xe phóng đi đến điểm giao dịch của tối nay.

Gần đến hơn 7 giờ tối, đúng là khoảng thời gian bộn bề nhất của trấn Đồng Hỗ, kẹt xe cũng sớm trở thành chuyện bình thường rồi. Ngón tay tới lui gõ trên vô lăng, Ông Lẫm Nhiên mấy lần nhìn hướng túi áo gió của mình, lại nhanh chóng đem đầu quay lại. Nhưng mà, mỗi lần quay qua lại còn không đến mấy giây, tầm mắt thì lại sẽ bay trở về. Mắt thấy từng chiếc xe nhét chung một chỗ, hoàn toàn không có dấu hiệu xê dịch, nàng kiềm chế không nổi đem tay đưa vào trong túi, khi ngón tay tiếp xúc được lớp vải mềm mại bên trong kia, Ông Lẫm Nhiên cố nén kích động trong lòng, đem đống màu xanh lam kia lấy ra.

 

Ở trước sáng sớm nay, Ông Lẫm Nhiên thực không ngờ được lần này đến Tư gia sẽ nhận hàng lớn như vậy. Đem mảnh vải nhỏ màu xanh lam đặt ở dưới ánh mặt trời, mặc cho ánh tà chiều xuyên qua cửa sổ của xe chiếu ở phía trên. Ông Lẫm Nhiên si mê nhìn theo, tâm can đã kinh hoàng không thôi. Màu sắc xinh đẹp như vậy, xúc cảm quá mức mỹ diệu mềm mại, nghĩ đến lớp vải này tối qua đang bao bọc lấy mông của Nhan Nhan, thời điểm cô thay xuống xẹt qua bắp đùi của cô, vị trí trung tâm kia cùng địa phương mềm nhất của Nhan Nhan chạm nhau.

 

"Ân...Nhan Nhan...Nhan Nhan...rất đẹp..." tất cả miêu tả trong đầu để Ông Lẫm Nhiên hưng phấn dị thường, nàng dùng hai tay mềm nhẹ siết lấy mảnh vải nhỏ màu xanh lam, đem đầu dựa ở trên vô lăng nhẹ nhàng ma sát, hấp thụ mùi vị thuộc về Tư Hướng Nhan. Qua rất lâu, thấy chiếc xe phía trước nước chảy không lọt đã có dấu hiệu di chuyển, Ông Lẫm Nhiên nhẹ nhàng hôn xuống màu xanh lam, cảm thấy đường cái sở dĩ thông suốt đều là công lao của Tư Hướng Nhan, liền đem đống mảnh vải nhỏ mềm mại kia lại chỉnh chỉnh tề tề gấp kỹ, không có để lại trong túi áo nữa, mà là nhét vào bên trong áo lót.

Dọc theo cao tốc một đường chạy như bay, Ông Lẫm Nhiên rất nhanh thì đến điểm giao dịch, bến cảng du lịch của trấn Đồng Hỗ, Linh loan. Nơi đó có 5 tên nam nhân đang chờ ở nơi đó, cầm đầu là một nam nhân ăn mặc áo da màu đen, đầu hói, góc trán có một đạo vết sẹo rất dài, mấy tiểu đệ đứng phía sau hút thuốc, nhìn qua liền không phải người tốt lành gì.

  

“Ô, không ngờ được hôm nay đến giao dịch không phải Vọng ca, ngược lại đổi thành một cô nàng mới. Mỹ nữ, chút nữa có hứng thú bồi mấy anh chơi hay không?" tên mặt sẹo nhìn thấy Ông Lẫm Nhiên, biểu tình trước đó khinh thường đổi thành hai mắt phát sáng. Thấy tầm mắt của hắn luôn tới lui ở trước ngực và eo mình, Ông Lẫm Nhiên không trả lời, mà là xoay người đem hàng của Tư Hướng Nhan giao cho mình từ vali sau xe lấy ra.

 

"Đã sớm nghe anh mặt sẹo làm người ngay thẳng, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế. Nếu như anh muốn tiêu khiển, tôi có thể tìm mấy em gái xinh đẹp hơn tôi bồi anh." Ông Lẫm Nhiên khách sáo nói, lại là uyển chuyển cự tuyệt thỉnh cầu của tên mặt sẹo, người sau hiểu ý, cũng không nói thêm, suy cho cùng giao dịch mới là cuối cùng. Đợi lấy hàng, rồi chơi cũng không muộn.

"Đây là hàng mới nhất của nước ngoài, hiệu quả vẫn không tệ" Ông Lẫm Nhiên đem vali xách tay để dưới đất, tên mặt sẹo lắc đầu, để mấy thủ hạ đi qua kiểm tra. Chỉ thấy họ đem mấy cái túi phía trước mở ra kiểm rồi kiểm, sắc mặt lập tức tối tăm xuống. “Lão đại, hàng có vấn đề." Mấy tên thủ hạ đến bên tai tên mặt sẹo nói cái gì, Ông Lẫm Nhiên đề phòng liếc nhìn hàng trên đất, lùi ra sau mấy bước.

 

"Đệ*t, ta nói làm sao tìm một cô nàng xinh đẹp như vậy, thì ra là muốn đưa đến cho anh ta bột mì! lên, đem cô ta dẫn về cho ta!" tên mặt sẹo nói xong, ngoại trừ mấy tiểu đệ phía sau hắn, người xung quanh cảng biển xông ra. Thấy trên tay họ cầm dao xông đến mình, Ông Lẫm Nhiên vội vàng rút ra trường đao giữa eo, ngăn cản mấy lưỡi dao kia.

 

Nếu như nàng nhớ không nhầm, Tư Hướng Nhan nói người giao dịch đêm nay là khách hàng cũ, còn đặc biệt dặn dò chính mình không cần mang theo người, phê hóa này từ khi chị ấy đưa mình đến bây giờ đều luôn ở trong tay mình, nếu như không phải tên mặt sẹo đang gây chuyện, chính là Tư Hướng Nhan nói dối. Giữa hai người này, nàng càng nguyện ý tin người trước, nhưng rất rõ ràng, sự thật có thể không như ý người.

"Nghiêm túc đánh chút! đừng xuất thần! nhiều người như vậy mấy đứa các ngươi đánh không lại một người phụ nữ! các ngươi lăn lộn uổng rồi!" thấy động tác của Ông Lẫm Nhiên nhanh nhẹn né tránh công kích, còn làm bị thương ngược lại thủ hạ của chính mình. Điếu thuốc trong miệng tên mặt sẹo ném xuống đất, hung hăng đạp một cái, móc ra súng liền vọt tới hướng Ông Lẫm Nhiên.

  



Lúc này bắt đầu, tình hình trận chiến đã từ đao chiến trở thành súng chiến. Ông Lẫm Nhiên biết tình huống đối với chính mình vô cùng bất lợi, muốn lấy lại hàng thì không thể, lập tức cũng không kịp nghĩ nhiều như vậy, tùy ý bắt được một người làm lá chắn thịt, liền bước nhanh nhảy lên trên xe, một chân đạp chân ga chạy trốn. Nghe thấy phía sau tiếng mắng và mỉa mai, Ông Lẫm Nhiên cau mày, che lấy vết thương của cánh tay trái. Hàng mất rồi, tiền cũng không lấy được, thật sự là xuất quân bất lợi.

 

Ở trên xe, Ông Lẫm Nhiên không dám về nhà, cũng không biết có nên đi Tư gia tìm Tư Hướng Nhan hay không, chỉ có thể gọi điện cho Vọng ca trước, nói chuyện của tối nay. Đối phương phân phó nàng cố gắng nghỉ ngơi trước, ngày mai rồi nói, Ông Lẫm Nhiên đáp một tiếng rồi ngắt điện thoại, chạy xe trở về căn hộ nhỏ của bản thân nàng. Chỉ là, thời khắc lúc nàng xuống xe, một chiếc xe ở cùng lúc dừng ở bên cạnh, bảng số xe và kiểu dáng của chiếc xe là nàng không thể quen thuộc hơn nữa. Không hề nghi ngờ, đúng là xe của Tư Hướng Nhan.

"Đại tỷ." thấy Tư Hướng Nhan đẩy cửa xuống xe, Ông Lẫm Nhiên do dự một chút, cười đi qua. Nhưng ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương nhìn mình thực sự quá lạnh cũng quá vô tình, để nàng bất luận thế nào cũng không có biện pháp duy trì tiếp nụ cười.

"Làm mất hàng, không có tiền." sáu chữ ngắn ngủi, lại tóm lượt sự thất bại của Ông Lẫm Nhiên đêm nay. Tốc độ lời nói của Tư Hướng Nhan rất chậm, ánh mắt cũng là xem thường. Cô dựa ở bên xe, chậm rãi hút lấy thuốc trong tay, cánh môi đỏ như lửa hôn ở trên đầu thuốc, ấn xuống dấu vết tươi đẹp.

  

"Lần này là em thất trách, khi đó tình hình quá loạn, em chỉ có thể bảo đảm chính mình trốn ra được, không cách nào kiêng kỵ nhiều hơn.”

 

"Chẳng lẽ cô cho rằng giá trị của cô sẽ cao hơn những món hàng kia.” nghe được lời của Ông Lẫm Nhiên, Tư Hướng Nhan giống như nghe được chuyện cười gì, hơi cười lên. Cho dù bởi vì nguyên nhân tư thế của cô so với Ông Lẫm Nhiên lùn rất nhiều, nhưng khí thế khinh người kia, đối với mình cảm giác xem thường vẫn để cho Ông Lẫm Nhiên cảm giác mình thì giống như con kiến nhỏ ngước nhìn chị ấy, tùy ý bị chị ấy bóp một cái thì chết.

"Thời điểm gặp nạn hôm nay em thì biết đại tỷ sẽ khinh bỉ sự bất lực của em, nhưng em cảm thấy giá trị của em muốn so với hàng và tiền của tối nay phải quý trọng rất nhiều. Hi vọng chị có thể cho em một cơ hội nữa, em sẽ trả lại gấp bội cho chị" Ông Lẫm Nhiên nói xong, hơi khom người, nhìn theo cánh tay trái còn đang chảy máu của nàng, Tư Hướng Nhan nhíu nhíu mày, đáy mắt lóe qua một tia tán thưởng. Cô đem tàn thuốc rút ra ném xuống đất, nắm lấy cổ áo của Ông Lẫm Nhiên, đem nàng kéo đến trước mặt mình.

"Đừng phạm sai lầm cấp thấp nữa." Mặc dù là lời giáo huấn, lại làm cho Ông Lẫm Nhiên bật cười. Nàng gật gật đầu, dùng cằm cọ rồi cọ tay của Tư Hướng Nhan, thấy đối phương cau mày rút ra, quay người lên xe. Ông Lẫm Nhiên đưa mắt nhìn chiếc xe chạy xa, lúc này mới thận trọng nhặt lên tàn thuốc của Tư Hướng Nhan ném xuống đất. Quả nhiên, phía trên kia còn lưu lại dấu môi son của đối phương.

"Tư Tư, ta có chút không hiểu nổi ngươi rồi, nếu ngươi đã muốn trọng dụng cô ấy, làm gì còn cho cô ấy hàng giả kia?" Trên xe, thấy tâm tình của Tư Hướng Nhan cũng không tệ lắm, Chung Cẩn Lan tò mò hỏi "Ngọc không mài, không ra hồn" thân là bạn bè chung một chỗ nhiều năm, Tư Hướng Nhan mới nói xong, Chung Cẩn Lan liền đọc hiểu thâm ý của cô. Nghĩ đến khi Ông Lẫm Nhiên mỗi một lần thấy Tư Hướng Nhan loại ánh mắt tiểu tức phụ nhìn người yêu kia, Chung Cẩn Lan suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được hỏi ra.

"Nhan Nhan? Cái Ông Lẫm Nhiên kia có phải bị ngươi bốp bốp bốp rồi ?"

"Nói tiếng người." Chung Cẩn Lan thỉnh thoảng nói ra từ ngữ để Tư Hướng Nhan không rõ, cô chưa bao giờ lên mạng, cũng không muốn hiểu rõ cái gọi là từ lưu hành, ở trong mắt của Tư đại tiểu thư, cô nghe không hiểu, đều không phải người nói.

“Chính là ngươi có phải là đem cô ấy thượng rồi a, ngươi không phải nói ngươi không thích nữ nhân sao? Tại sao lại lén ta cõng người chứ? Ánh mắt của cô ấy nhìn ngươi rõ ràng như vậy, quả thực chính là..."

"Xuống xe."

"Hả?"



"Ta nói, để ngươi xuống xe."

"Ngô..." Một tiếng nhẹ nhàng kêu rên ở trong phòng vang lên, Ông Lẫm Nhiên cố nén kích động muốn bật cười, ngồi ở trên ghế sofa băng bó vết thương của chính mình. Nhìn tàn thuốc chứa bên trong bình thủy tinh được mình đặt trên bàn, còn có cái quần màu xanh lam vừa rồi được nàng giặt xong hong khô, Ông Lẫm Nhiên cảm thấy quanh thân mình tựa hồ cũng bị khí tức của Tư Hướng Nhan tràn ngập bao bọc lấy, hạnh phúc đến muốn chết. Thì ở lúc này, chuông cửa vang lên, nàng tùy ý hỏi câu là ai, đối phương nói là người giao thức ăn, nàng liền thu lại nụ cười, đi tới mở cửa ra

"Bao nhiêu tiền?"

"38."

"Nga."

"Tình hình thế nào? cô đã ở Tư gia ẩn núp nửa năm, cảnh trưởng có mệnh lệnh, nếu không làm một chút đột phá mang tính thực chất, cô thì phải bị phái về cục cảnh sát."

"Cái gì a, chẳng qua là một người đưa thức ăn ngoài, nói nhiều như vậy. Tiền lẻ lần sau cho ngươi thì được rồi, hiện tại cho ngươi thối tiền lẻ, ta cũng là cần thời gian."

Nói đã đến nước này, người đưa thức ăn không cần phải nhiều lời nữa, mà là thả hộp cơm trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài. Nhìn tờ giấy bên cạnh hộp cơm, Ông Lẫm Nhiên nhìn cũng không nhìn, ghét bỏ liên quan với hộp cơm đồng thời ném đi, tiếp tục thưởng thức bình thủy tinh chứa tàn thuốc. Trước khi ngủ, Ông Lẫm Nhiên cố ý đem quần lót màu xanh lam đã khô rồi lấy tới, dưới ánh đèn, màu sắc của lớp vải càng sáng ngời, màu sắc cũng càng thêm cũng tươi đẹp, nhìn đến nàng từng trận sững sờ.

"Nhan Nhan... Người ta nhớ chị. Phải làm sao, nơi này đều là mùi vị của chị, hôn em, hôn em, ân ngô...." Ôm lấy lớp vải nhỏ kia, Ông Lẫm Nhiên hưng phấn ở trên giường lăn lộn, thỉnh thoảng hôn mấy lần xuống cái gối đầu, qua rất lâu mới yên tĩnh xuống. Nhìn trước sau đã chỉ về rạng sáng, nàng đem màu xanh lam ôm vào trong ngực, lúc này mới an ổn ngủ đi.

"Ân, ở trong mơ cũng là mùi vị của Nhan Nhan."

Hết chương 8:

Tiểu kịch trường:

Vệ sĩ: Ông tỷ, mấy cái rương đồ này của chị muốn dọn đi đâu? Cần giúp đỡ không?

Nhiên Nhiên: Đây là hàng mới của đại tỷ để ta hộ tống, các ngươi cẩn thận chút, đừng đem cái rương làm như!

Nhan Nhan: Tôi khi nào để cô đưa hàng?

Nhiên Nhiên: (⊙?⊙)

Má Trương: Vương cảnh trưởng, mau bắt người đó.

Nhiên Nhiên: ε=ε=ε=┏(゜ロ゜;)┛