Tinh Tế Xuyên Qua Chi Thái Tử Phi

Tinh Tế Xuyên Qua Chi Thái Tử Phi - Chương 21: Gia Phả Gia Tộc Drey




Tướng quân Drey có ba người con trai.

Con cả Hi Nhân, con thứ Hi Chiến, con út Hi Lỗi.

Mà trong đó, con thứ Hi Chiến có một người vợ, không có con, Hi Chiến cũng là một quân nhân, ông và vợ có tình cảm rất sâu đậm, sau khi bà mất cũng không có ý định đi bước nữa.

Cho nên tướng quân Drey để Liên Nặc tiến vào với danh nghĩa con nuôi của Hi Chiến cũng là rất thích hợp.

Tướng quân Drey: 285 tuổi, 4 người con, ba trai một gái.

Con cả Hi Nhân và con dâu đã qua đời, bởi vì đều là người thường.



Cháu đích tôn và cháu dâu cũng qua đời vì là người thường.



Tại đế quốc Sottile, người thường thọ nhất là 200 tuổi, nhưng tuổi thọ trung bình chỉ có 170.



Con cả còn có một cháu trai, năm nay 20 tuổi, tên là Ngự Huy.

Con thứ Hi Chiến năm nay 215 tuổi, bởi vì là beta nên vợ ông cũng là beta, qua đời do khó sinh.



Con gái Mẫn Linh, năm nay 120 tuổi, là một omega.



Omega ở đế quốc Sottile rất trân quý, cho nên cuộc của Mẫn Linh rất tốt.



Mẫn Linh có một đứa con trai, tên là Tề Thừa, năm nay 22 tuổi.

Con út Hi Lỗi, hoàng hậu đế quốc Sottile, năm nay 200 tuổi, chỉ có một đứa con duy nhất là Hoàng thái tử Hình Viêm.



“Vậy về sau cậu ấy là em họ của cháu ạ?” Mẫn Tạp lại nói.

Ông của Mẫn Tạp là em trai của tướng quân Drey, cho nên hắn gọi tướng quân Drey là ông lớn.

Gia phả gia tộc Drey rất đơn giản, mạch đầu chỉ có hai anh em tướng quân Drey.



Ông nội của Mẫn Tạp là người thường, sớm đã mất, cha hắn là alpha, ở giới dị năng và quân bộ đều có tiếng tăm lừng lẫy, tên là Hi Hoắc.

Vợ của Hi Hoắc là danh môn tiểu thư, là omega.



Hi Hoắc kết hôn tương đối muộn, Mẫn Tạp năm nay mới 20 tuổi, cũng là một alpha.

Thật ra số người trong gia tộc Drey cũng không nhiều.



Hi Chiến là beta, dị năng có sức chiến đấu không cao, điều này từng làm tướng quân Drey không dám ngẩng đầu tại quân bộ.



Cũng may sau đó có Hi Hoắc, tướng quân Drey có hi vọng rất cao vào huyết mạch duy nhất của em trai mình.



Sau đó Hi Lỗi ra đời, bởi vì ông là beta nên cũng không được tướng quân Drey coi trọng.

Nhưng gia tộc Drey đã có Hi Hoắc là một alpha có sức chiến đấu cường đậi, cho nên tướng quân Drey có coi trọng Hi Lỗi hay không đều không quan trọng.

Chỉ là ai cũng không nghĩ đến, Hi Lỗi là beta, nhưng lại có sức chiến đấu siêu việt như alpha.



Hơn nữa, ông được hoàng đế nhìn trúng, cưới làm hoàng hậu.

Vinh dự của gia tộc Drey, là thế hệ nối tiếp thế hệ đánh nhau trên chiến trường, cũng vì thế nên nền móng của gia tộc Drey ở quân bộ rất vững chắc.



Nhưng tới thế hệ tướng quân Drey này, con cả của ông là người thường, con thứ là beta, cho nên mọi người ở quân bộ đều coi gia tộc Drey là trò cười.

Nhưng sau đó, Hi Hoắc sinh ra.

Lại sau đó, Hi Lỗi lấy thân phận là một beta, có sức mạnh nghịch thiên.

Vì thế những gia tộc từng chê cười gia tộc Drey cũng không dám khua môi múa mép nữa.




Nhưng việc chân chính làm bọn họ không dám chê cười gia tộc Drey nữa, là sau khi Hoàng thái tử Hình Viêm ra đời.

Hoàng thái tử Hình Viêm, là thiên tài số một số hai giới dị năng giả, trên người chảy một phần hai dòng máu gia tộc Drey.



Hắn là chủ nhân tương lai của tinh hệ Sottile, cũng là trực tiếp đặt địa vị không thể lay động của gia tộc Drey tại quân bộ trong mấy trăm năm tại vị.

Đối với đứa cháu trai Mẫn Tạp, tướng quân Drey rất chiều chuộng, nhưng cũng rất nghiêm túc.



Sau khi ông thoái vị, người kế thừa gia tộc Drey sẽ là Hi Hoắc, mà sau khi Hi Hoắc thoái vị, gia tộc Drey sẽ dựa vào Mẫn Tạp.

Cho nên tướng quân Drey ôm kỳ vọng rất lớn vào Mẫn Tạp.

Nhưng tính cách của Mẫn Tạp lại làm tướng quân Drey đau đầu, cũng làm Hi Hoắc đau đầu.

Từ trước đến nay, gia tộc Drey chưa bao giờ xuất hiện con cháu không biết điều như vậy.

“Ngày mai Liên Nặc sẽ báo danh tại trường quân đội Đế Quốc, cậu ấy lần đầu tới Đế Đô, về sau ở trường học cháu hãy chăm sóc cậu ấy.” tướng quân Drey nói.

“Trường quân đội Đế Quốc?” Lời nói của tướng quân Drey làm Hi Hoắc ngạc nhiên, “Thưa bác, Liên Nặc là dị năng giả hệ nào?” Kể cả là cháu của thân thích, thân phận có lẽ còn không bằng chi thứ, nhưng nếu Liên Nặc là dị năng giả, vẫn là làm mọi người vui vẻ hơn.

Dị năng giả?

Khóe miệng tướng quân Drey run rẩy một chút, ông rất muốn nói, người này không phải dị năng giả, cậu ta là tội phạm.





“Cậu ấy là beta, người thường, sẽ học khoa y học trường quân đội Đế Quốc.”

Sau khi tướng quân Drey giải thích xong, đại sảnh lặng ngắt như tờ.



Ngay cả Mẫn Tạp cũng ngây ngẩn cả người.



“Trong nhà chỉ có ba đứa trẻ là con, Mẫn Tạp, Ngự Huy, Mẫn Tạp và Ngự Huy năm nay đều hai mươi, hơn con hai tuổi, Ngự Huy là cháu trai của anh cha, theo bối phận phải gọi con là chú, nhưng mấy đứa tuổi gần nhau, cha nghĩ không cần lo lắng các con sẽ chơi được với nhau.” Hi Chiến là một quân nhân, giọng nói thuần hậu và hiền từ.




Người này sau khi thê tử khó sinh mà qua đời luôn luôn đơn độc, cho nên đối với Liên Nặc, ông rất vui khi có một người con nuôi.

“Vâng.” Liên Nặc gật gật đầu, “Cảm ơn.”

Hi Chiến sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha, duỗi tay xoa đầu Liên Nặc: “Từ bây giờ trở đi, cha là cha của con, quan hệ cha con không cần nói cảm ơn.”

Liên Nặc lại nhíu mày.



Cậu là một người đã hơn 500 tuổi, bị một người hơn 200 tuổi sờ đầu, nếu không phải Hi Chiến cười quá thoải mái làm Liên Nặc nhất thời không kịp phản ứng, cậu sao có thể cho Hi Chiến sờ đầu.

“Cảm ơn, cha.” Liên Nặc nói.



Liên Nặc rối rắm tuổi tác, cảm thấy chính mình lớn hơn Hi Chiến rất nhiều, Hi Chiến không được sờ đầu cậu, lại quên mất, cậu hơn 500 tuổi mà lại gọi người hơn 200 tuổi là cha cũng không hợp lý.



Cũng quên mất, trước đó cậu còn định gọi tướng quân Drey là ông ngoại.

“Được rồi, về sau con sẽ ở phòng này.



Phòng đối diện là phòng của Mẫn Tạp, bên phải là phòng của Ngự Huy.



Đúng rồi, thằng nhóc vừa rồi trong đại sảnh là Mẫn Tạp, hôm nay Ngự Huy chắc là bận việc không tới.



Mẫn Tạp và Ngự Huy đều là học sinh trường quân đội Đế Quốc, Ngự Huy học khoa máy móc, Mẫn Tạp…”

“Bác hai, bác cho cháu được tiếp đón em họ được không ạ?” Mẫn Tạp đút tay túi quần, trong miệng ngậm một cái kẹo mút đi tới.

“Đúng đúng đúng, bác quên mất, mấy đứa trẻ tự giới thiệu với nhau là tốt nhất, bác đi đây.’ Trước khi đi, Hi Chiến lại xoa đầu Liên Nặc.

Mày Liên Nặc nhăn thành chữ xuyên 川.




Trước khi Hi Chiến sờ cũng không có gọi cậu, làm cho cậu còn chưa có thời gian né tránh.

“Đi nào em họ, chúng ta đi bồi dưỡng cảm tình nào.” Mẫn Tạp khoác vai Liên Nặc, nhưng mà vừa chạm vào vai cậu, hắn dừng một chút, “Em họ, sao người em không có tí thịt nào vậy? Có phải ở quê không được ăn ngon không? Yên tâm, ở đây muốn đồ ăn ngon gì cũng có, xem anh dưỡng béo em như thế nào.”

Liên Nặc đang chuẩn bị bỏ tay Mẫn Tạp ra thì dừng lại, cậu nghe được Mẫn Tạp nhắc đến đồ ăn ngon, ánh mắt lập tức phát sáng: “Ừm, tôi thích ăn lắm.” Liên Nặc đặt thức ăn ở vị trí cao nhất, tạm thời không so đo động tác khoác vai của Mẫn Tạp.

Liên Nặc thật ra là một người thù dai, ví dụ như sự việc Cadiz khinh thường cậu là người thường, cậu vẫn nhớ rõ.

Nghe thấy người này ngoãn ngoãn thẳng thắn thừa nhận, ý cười trong mắt Mẫn Tạp càng sâu: “Anh họ Mẫn Tạp của em học khoa cơ giáp, trong thời gian học ở trường quân đội Đế Quốc mà có ai bắt nạt em, lấy đại danh gia tộc Drey mà khoe, toàn bộ đế đô không có ai dám bắt nạt người gia tộc Drey.”

“Ừm.” Liên Nặc ngoan ngoãn gật đầu.



Ngay cả khi chính mình có thực lực, nếu có người có thể giúp cậu giải quyết phiền toái, Liên Nặc cũng không cần tự ra tay.



Ở địa cầu mạt thế, là người duy nhất nghiên cứu ra thuốc hóa giải độc tang thi, Liên Nặc được bảo vệ rất tốt.



Cho nên, Liên Nặc rất thích được bảo vệ, không thích tự ra tay.

Thành viên gia tộc Drey rất ít, mà những người cùng lứa Mẫn Tạp và Ngự Huy lại càng ít, cùng tuổi chỉ có Mẫn Tạp và Ngự Huy, cho nên trong nhà có nhiều thêm một người, hơn nữa còn là người thường, không có xung đột lợi ích với mình, Mẫn Tạp cảm thấy khá thú vị.

Tuy rằng người này hình như có chút ngốc.

Gian phòng của Liên Nặc vốn là phòng trống.



Cách bài trí trong phòng cũng giống phòng của Mẫn Tạp và Ngự Huy.



Bên trong là phòng cá nhân, thư phòng, phòng tắm, phòng để quần áo.



Bởi vì Liên Nặc tới đột ngột, trong phòng còn chưa có vật dụng cần thiết.

Cả gian phòng trước mắt đều sơn trắng.



Liên Nặc không thích màu trắng, quá quạnh quẽ.

Đầu tiên cậu đi xem phòng tắm, sau đó lại sang phòng để quần áo.



Cả hai phòng này đều trống không.



Cuối cùng vào thư phòng.



Trong thư phòng đương nhiên chưa có sách, nhưng có một cái máy tính.

Cái này là máy tính của tinh cầu tiên tiến, khác biệt rất lớn với máy tính ở địa cầu mạt thế.



May là từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Liên Nặc vẫn biết cách sử dụng chiếc máy tính này.

Cậu hưng phấn chạy qua đó, trực tiếp bật máy tính lên.

Tuy rằng là ở một tinh cầu khác, nhưng cách sử dụng máy tính cũng tương tự nhau.

Đột nhiên Liên Nặc nhớ tới một câu, không biết đã đọc được ở đâu.



Người ngoại tinh thích xâm chiếm trái đất, bởi vì từ khi bắt đầu, nền văn minh trên trái đất đã tiên tiến hơn so với các tinh cầu khác.



Nhưng sau đó, tốc độ phát triển của trái đất lại rất thong thả, mà các tinh cầu khác phát triển quá nhanh, dẫn đến không khí và hoàn cảnh sống bị ô nhiễm quá nhiều.

Chẳng lẽ nói, máy tính của người ngoại tinh cũng là sao chép từ trái đất sao?

....