Tinh Thần Châu

Chương 1255: Đã từng trải qua (Kết)




Thời gian thấm thoát đảo mắt đã là năm năm sau.
 
Ta chợp mắt trên ghế phụ cạnh tay lái, trong đầu mãi cho đến nay vẫn thỉnh thoảng nhớ tới một màn nhìn thấy được khi vừa trở lại thế giới này, một màn tên tội phạm mang án tử hình bị sét đánh chết.
 
Một màn kia quá quen thuộc, ta có chút không dám tin tưởng, sau trải qua xác nhận mới biết được nguyên lai tên tội phạm bị tử hình kia chính là ta của kiếp trước…Quách Kiến Quân.
 
Chính vì ta từ thế giới kia trở về, mới khiến cho người kia bị sét đánh chết, hai người vốn cùng là một người, tự nhiên không thể đồng thời cùng tồn tại trong một thế giới…
 
Bên tai dần dần truyền đến thanh âm người xe như nước, ta mở mắt nhìn dòng xe cộ lui tới bên ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, ánh đèn dần dần sáng lên, tiếng động lớn rầm rĩ lan truyền trong đô thị.
 
"Diệp nhi, em thích thế giới này không?" Ta nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ giọng than thở một câu.
 
Diệp nhi chính là Bách Mị Yêu Cơ, sau khi đi vào thế giới này, ta luôn luôn xưng hô nàng thân mật như vậy, nàng cũng yêu thích ta xưng hô nàng như thế. Trên thực tế bao nhiêu năm qua cũng chính là nàng luôn luôn bồi bên cạnh ta, mấy nữ nhân khác lại bị thế giới đầy màu sắc này làm hoa mắt, đều tìm được niềm sở thích riêng tư của mình.
 
Diệp nhi đeo kính râm màu đen, mái tóc vén sau tai, xõa trên lưng, vừa có vẻ điềm đạm nho nhã lại có vẻ kiều mỵ, trên người mặc một bộ quần áo nhẹ mỏng, cũng không thể che giấu được dáng người ngạo nhân của nàng.
 
Nàng đang lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ta, cười nhẹ nói:
 
- Chỗ có anh em sẽ thích.
 
Rất nhanh xe đi tới vùng ngoại ô, đi vào một sơn trang nghỉ mát, Diệp nhi dừng ổn xe, ta xuống xe châm điếu thuốc, một chiếc xe quen thuộc vừa dừng lại.
 
Khúc Bình Nhi trong bộ quần áo chức nghiệp màu đen bước xuống xe, khí chất cả người có vẻ thông minh lanh lợi tài giỏi, thư ký của nàng đi theo bước xuống, nhắc nhở nói: "Khúc tổng, chuyến bay đến Pháp sẽ cất cánh năm tiếng nữa."
 
"Đã biết, cô đi chuẩn bị trước, ba giờ sau tới đón tôi." Khúc Bình Nhi dặn dò một câu, lái xe liền chở thư ký rời đi.
 
Nhìn thấy bốn phía không người, Khúc Bình Nhi lập tức cười hì hì tiến lại gần, ôm ta hôn môi, ta tự nhiên không khách khí chiếm tiện nghi. Hiện tại cô nàng này đã là bà chủ của một công ty, vô cùng bận rộn, hai người chúng ta thật thiếu thốn cơ hội thân thiết.
 
Sờ mó một trận, ba người cùng nhau đi lên sơn trang trên đỉnh núi, trên đỉnh núi xây cất một tòa nhà gỗ như trong truyện thần thoại cổ tích, có thể ở trong nhà ngắm nhìn được toàn bộ cảnh đẹp của sơn trang.
 
Sơn trang này vốn là sản nghiệp của Khúc Bình Nhi, mà chúng ta có hẹn ước, mặc kệ bận rộn bao nhiêu, mọi người mỗi tháng ít nhất cũng phải có một lần tụ họp.
 
Ba người đang ngồi trên đỉnh núi vây quanh một bàn ăn, dưới chân núi xa xa chiếu lên ngọn đèn, truyền tới tiếng động cơ gầm rú, một chiếc moto thật tiêu sái quẹo vào bên trong sơn trang. Khúc Bình Nhi ha ha cười nói: "Là Tử Y đến đây."
 
Chỉ chốc lát sau, Tử Y trong bộ quần áo đua xe còn chưa kịp thay liền chạy tới, ôm lấy ba người chúng ta hôn mãnh liệt, chen chúc vào giữa chúng ta, oa oa giảng thuật mình làm sao lấy được giải quán quân, hưng phấn vô cùng.
 
Ta có chút không biết nói gì, nha đầu này vẫn thích điên cuồng trước sau như một, lại nảy sinh niềm đam mê đua xe như thế. Ta xem qua trận đấu của nàng, kỹ thuật của nàng chẳng ra gì, nhưng nàng có một thân tu vi, trong trận đấu giở trò người khác không biết nhưng ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, người thi đấu với nàng đúng là xui xẻo tám đời, không biết lần này nàng lấy được quán quân chỉ là chuyện dễ dàng.
 
Không bao lâu, Nhan Vũ cùng Phù Dung cùng nhau tới, Nhan Vũ mang đến quà tặng cho chúng ta, là quần áo do chính tay nàng tự thiết kế.
 
Nhan Vũ đi vào thế giới này, liền bị trang phục của thế giới này thuyết phục thật lớn, nàng có thiên phú không tồi trong phương diện này, trải qua một phen khổ tâm đào tạo, hiện giờ nàng đã là một nhà thiết kế thời trang có chút danh tiếng trên thế giới.
 
Nhưng ta đã thường xuyên cảnh cáo nàng, đừng quá gần gũi với những nam người mẫu quá điển trai, vạn nhất chọc giận ta, ta thấy một người giết một người, báo cảnh sát cũng vô dụng, Nhan Vũ nghe xong không ngừng cười khanh khách.
 
Có lẽ do Phù Dung từ nhỏ vẫn ở mãi trong Phù Tiên Đảo, dục vọng ham học hỏi tương đối mạnh, đã lâm vào biển tri thức không thể tự kiềm chế, hiện giờ còn đồng thời học thật giỏi ngôn ngữ của vài quốc gia. Đây cũng phù hợp với tính cách yên tĩnh của nàng, ta đặc biệt ủng hộ nàng, hiện giờ nhìn nàng hoàn toàn khó có thể che giấu khí tức phong độ của người trí thức.
 
Tục ngữ nói ba nữ nhân là một cái chợ, vượt quá ba nữ nhân liền có thể nghĩ, các nàng đã không ngừng líu ríu hàn huyên. Ta quét mắt nhìn, phát hiện còn thiếu một người, Võ Lập Tuyết còn chưa tới, nha đầu kia lại si mê chụp ảnh, đừng nói lại quên mất thời gian tụ họp đi!
 
Về vấn đề an toàn, ta không lo lắng chút nào, cả địa cầu đã bị ta trinh sát qua một lần, xác nhận trừ ta ra, không ai là đối thủ của mấy cô gái này.
 
Đang nhíu mày, ta chợt nghe thanh âm phá không mà đến, ta hừ lạnh một tiếng: "Lén lút làm gì?"
 
Mấy nữ nhân đang nói chuyện phiếm chợt dừng lại, quay đầu nhìn, chỉ thấy Võ Lập Tuyết cười hì hì xông ra từ sau nhà, trên người mặc quần áo ký giả, trên vai còn đeo cameras, xấu hổ nhìn mọi người thè lưỡi.
 
"Ta nói qua bao nhiêu lần, nếu đã gia nhập vào cuộc sống trong thế giới này, phải dung nhập vào đó, đừng tiếp tục làm ra chuyện phi hành trên trời kinh thiên hãi tục như vậy, vạn nhất bị người phát hiện, sẽ nhiệt náo thế giới đại loạn…"
 
Ta còn chưa nói xong, Võ Lập Tuyết liền vọt tới, đem đầu ta ôm chầm vào bộ ngực của nàng, ta lập tức cái gì cũng không thể tiếp tục nói, đây là đòn sát thủ nàng hay dùng để đối phó ta.
 
Nàng ôm đầu ta liên tục giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, em thật sự không phải cố ý như vậy! Em ở Ấn Độ chụp ảnh, không cẩn thận bỏ lỡ chuyến bay, đành phải trực tiếp bay về. Em cam đoan đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ làm nữa."
 
Mấy nữ nhân cười ha ha, Khúc Bình Nhi rời đi phân phó đầu bếp bưng thức ăn lên, mấy nàng liền kéo Võ Lập Tuyết vào cuộc nói chuyện, Võ Lập Tuyết lập tức đem thành quả chụp ảnh của nàng triển lãm cho mọi người xem, cũng giới thiệu từng chụp nơi nào nơi nào.
 
Buổi tối thật phong phú, trong bữa tiệc các nàng tán gẫu thật náo nhiệt, hoàn toàn xem thường sự tồn tại của ta, ta thật buồn bực, một mình hút thuốc uống rượu.
 
Bữa cơm ăn mấy giờ, thư ký Khúc Bình Nhi đi tới đón nàng, nàng thật xin lỗi nói cho mọi người, công ty còn có việc, trước khi đi còn liếc mắt đưa tình với ta, truyền âm nói: "Buổi tối không thể giúp anh, chờ em trở lại sẽ đền bù cho anh."
 
Chúng ta cũng tan tiệc, cùng nhau đi xe trở về chỗ ta ở, là một bộ biệt thự ở lưng chừng núi.
 
Dọc theo đường đi, Tử Y ôm chiếc moto của nàng biểu diễn tài đua xe, đánh võng ngay trước mấy chiếc xe của chúng ta. Nhìn thấy bờ mông vun cao trên xe máy, trong lòng ta cười lạnh, đêm nay phải đem nàng làm đối tượng điểm tựa đả kích.
 
Trên thực tế ta không chỉ có một địa chỉ này, nhớ rõ ban đầu ở tiên giới khi chứng kiến Cổ Lão Sâm Lâm, ta đã nghĩ sẽ có một ngày ta muốn ở lại địa phương giống như vậy, đáng tiếc trên địa cầu thật không tìm thấy được một nơi có điều kiện như Cổ Lão Sâm Lâm, vì thế ta ở trong rừng Amazon làm ra một căn nhà trên cây cho thỏa nguyện. Còn có một cái trên Hymalaya, là một băng cung…
 
Trong biệt thự lưng chừng núi mỗi người đều có phòng riêng, nhưng thiên tính bát quái của nữ nhân đã chú định các nàng sẽ không nghỉ ngơi sớm như vậy, lại tiếp tục ở trong phòng khách tán gẫu không thôi.
 
Ta cũng muốn dung nhập vào không khí náo nhiệt này, nhưng thật sự không chịu đựng được chuyện chỉ tán gẫu về một bộ quần áo nào đó suốt nửa giờ, vì thế ta trốn vào phòng sách lên mạng, xem tiểu thuyết xuyên qua trong thegioitruyen.com.
 
Trong khoảng thời gian này đã xem qua không ít bộ truyện, lại chứng kiến từng nhân vật chính trong truyện cuối cùng đều ngưu bức vô địch, ta nghĩ lại kinh nghiệm của mình, thật sự thương tâm.
 
Thỉnh thoảng ta lại ngửa đầu nhìn lên trời tự hỏi lòng, vì sao sau khi người ta xuyên qua đều có thể hỗn tới vô địch, đánh quái thăng cấp ào ào, ta lại biến thành như bây giờ?
 
Ta vốn tưởng rằng ta cũng là nhân vật chính, nhưng khi so sánh với nhân vật chính khác, ta mới phát hiện, nhiều nhất ta chỉ là diễn viên phối hợp mà thôi.
 
m thanh tiếng nói chuyện bát quái trong phòng khách đã xong, trong phòng tắm mơ hồ truyền lại thanh âm tiếng rửa mặt, ta vạch đầu ngón tay tính tính một chút, tắt máy tính nghênh ngang đi tới phòng tắm, giương nanh múa vuốt quát lên: "Sói đến đây!" Bên trong truyền ra thanh âm kinh hô đòi đánh sói, vì thế một đêm ướt át trong biệt thự lưng chừng núi lại đã bắt đầu…
 
Ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình ta, các nàng hẳn là lại vội vàng đi làm chuyện của mình.
 
Thức dậy rửa mặt xong, Diệp nhi đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi ăn xong cũng không cần ta thu thập, nàng chiếu cố cho ta luôn luôn săn sóc chu đáo như thế.
 
Ta cầm lấy quyển sách ngồi trong sân vừa đọc sách vừa phơi nắng, thỉnh thoảng lại ngắm ngắm trên ban công lầu hai, Diệp nhi đang đứng ở đó vẽ tranh, mặc dù mặc một bộ váy rộng thùng thình, đôi chân trắng chói mắt dưới ánh mặt trời, điều này làm cho ta lại ngo ngoe dục động dù tối hôm qua đã trụy lạc quá độ, dáng dấp đầy phong tình của nàng luôn có thể làm người chờ mong, hơn nữa nàng tu luyện qua Mị công, thật muốn chết người.
 
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của nàng thật sự như đang vẽ tranh, ta vẫn nhịn được xúc động, nàng đã cảnh cáo ta, không cho ta nhìn lén nàng vẽ tranh, đợi sau khi nàng vẽ xong, sẽ cho ta một sự vui mừng, ta thật chờ mong nàng sẽ cho ta nỗi vui mừng gì, đã chờ như thế hơn nửa năm.
 
Ngay khi ta bài trừ tạp niệm tập trung tinh thần xem sách không được bao lâu, nghe được nàng gọi ta. Ngẩng đầu nhìn lên, Diệp nhi khẽ cười nói: "Đến phòng vẽ của em đi, em sẽ đưa cho anh nỗi vui mừng kia." Nàng nói xong liền đi vào phòng.
 
Chẳng lẽ nữ nhân này vẽ tranh khỏa thân, ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, ánh mắt ta lập tức sáng bừng, liền thuấn di lên ban công lầu hai, đi vào phòng vẽ của nàng.
 
Trên vách tường treo hơn mười bức tranh được phủ vải trắng, ta nhìn Diệp nhi đang khoanh tay cười dài nhìn ta, liền vung tay lên, những mảnh vải trắng toàn bộ đều bị gió thổi tung lên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
Hơn mười bức tranh, hơn mười khuôn mặt quen thuộc, lập tức làm cho ta ngẩn người tại chỗ. Những gương mặt khiến cho ta hồi ức ngày đêm xuất hiện, Âm Bách Khang, Lộng Trúc, Nam Minh lão tổ, Hồng Thất, Cổ Thanh Vân, Vi Xuân Thu, Vân Bằng, Hồng Thái Long, Thận Vưu, Tất Trường Xuân còn có Bạch Tố Trinh áo trắng phiêu phiêu nhìn ta lộ ra ý cười thật dịu dàng…
 
Nháy mắt, vành mắt của ta có chút ướt át, mỗi một bức tranh đầu thật chân thật, có thể thấy được Diệp nhi đã dụng tâm bao nhiêu. Hiện tại ta rốt cục hiểu được vì sao lúc trước Diệp nhi phải đi học vẽ tranh, bởi vì những người này, cho dù kỹ thuật chụp ảnh của Võ Lập Tuyết tài giỏi thế nào, cũng không cách nào quay chụp được nữa.
 
"Thế nào? Vui mừng đi!" Diệp nhi đi tới khoát tay ta nói, đem suy nghĩ của ta kéo về trong sự thật, bộ ngực cao vút của nàng cọ mạnh vào tay ta.
 
"Uhm!" Ta gật đầu nói: "Anh cũng muốn cho em một nỗi vui mừng!" Một tay ôm lấy nàng, tay kia đã trượt vào dưới chân nàng, làm nàng liền lớn tiếng kinh hô.
 
Nhưng chống cự không có hiệu quả, ta ôm nàng đi xuống lầu, hai người trở lại phòng liền kéo dài thêm trận đại chiến.
 
Sau khi chiến sự chung kết, nàng dựa vào ngực ta nói cho ta biết: "Em còn muốn tiếp tục vẽ tranh, đem mỗi người mà em có thể nhớ đều vẽ lại kỷ niệm."
 
Ta vuốt ve mái tóc của nàng, trong đầu hiện lên một ý niệm, im lặng một hồi chậm rãi nói: "Anh muốn viết sách."
 
"Viết sách? Anh viết sách?" Nàng đứng dậy, nhìn ta tò mò hỏi: "Viết sách gì?"
 
"Anh muốn đem toàn bộ những quá khứ trải qua cùng họ viết lại, nếu không anh sợ có một ngày anh sẽ quên…" Câu kế tiếp ta còn chưa nói hết, những khuôn mặt lại bắt đầu hiện lên trong trí nhớ của ta…
 
Lộng Trúc phong lưu phóng khoáng, Hồng Thái Long ủ rũ hư hỏng, Thận Vưu nhẫn nại, Ma Thần uy chấn chư thần, còn có Tất Trường Xuân đầy ngạo khí trong áo bào xanh, còn có cô gái áo trắng làm cho ta vĩnh viễn không thể quên, nàng dịu dàng cười, một mực ghi khắc trong giấc mộng của ta…
 
Diệp nhi lẳng lặng nhìn ta trong chốc lát, dựa vào ngực ta, nhẹ nhàng hỏi: "Anh nghĩ kỹ tựa sách chưa?"
 
"Gọi là…Bại Hoại Tu Chân Giới đi!" Ta lại ôm sát nữ nhân trong lòng mình.
 
HẾT