Tinh Thần Châu

Chương 20: Phiền não của tân thủ




"Ngươi đứng nhìn ngó đông tây làm gì, mau vào trong làm việc đi!" Tên giám công canh gác ở trước cửa hầm, chỉ vào Dược Thiên Sầu không chút khách khí mắng nhiếc.
 
Tên giám công trong tay cầm theo một chiếc gương đồng, trước khi Dược Thiên Sầu tiến nhập, thì hắn dùng gương chiếu vài cái.
 
Chăng nhẽ đây là pháp bảo sao?
 
Đang trong lúc nghi hoặc thì Dược Thiên Sầu đã bị tên giám công đẩy vào mỏ quặng. "Người kế tiếp!"
 
Dược Thiên Sầu bước vào trong mỏ quặng, đánh giá xung quanh một phen, không hiểu trong hoàn cảnh tối om như thế này thì sẽ khai thác linh thạch bằng cách nào. Chậm rãi tiến sâu vào bên trong, hai mắt dần dần thích ứng với bóng tối, chưa bao lâu sau, đã nghe thấy bên cạnh có người nhặt được linh thạch rồi! Dược Thiên Sầu lắc đầu ngao ngán, đột nhiên phát hiện ra, trên vách đá trong mỏ quặng có tản mát một chút ánh sáng vụn vặt.
 
Đây là ánh sáng gì?
 
Tiến thêm vài bước, ánh sáng càng lúc càng nhiều, bốn vách tường xung quanh bừng sáng, ngay cả mặt đất dưới chân cũng giống như một con đường trải đầy ánh sáng rực rỡ. Dược Thiên Sầu tới gần mới phát hiện, không ngờ đây chính là huỳnh thạch. Bất quá, đó không phải do con người trang bị, mà là do tự nhiên tạo thành. Chuyện này cũng giải thích khúc mắc trong lòng hắn, vì cớ gì trong mỏ quặng không chiếu sáng, mà lại có thể đào bới tìm linh thạch được?
 
Đứng ở giữa ngã ba mỏ quặng, đang không biết đi theo hướng nào, thì có một thợ mỏ ở phía sau vượt qua mặt hắn, phóng vào một ngã rẽ. Tuy không biết tại sao mà tất cả mọi người đều vội vàng như vậy, nhưng nhất định là sẽ có nguyên nhân. Nghĩ đến đây, Dược Thiên Sầu không hề chần chừ, cũng nhanh chân bước vào ngã rẽ đó.
 
Càng xuống sâu bên trong mỏ quặng, thì càng phát hiện ra nhiều ngã rẽ, giống như tấm màng nhện đan xen lẫn nhau, tạo thành một mê cung ở dưới lòng đất. Dược Thiên Sầu lo lắng, nếu xuống sâu quá sẽ không tìm được lối ra. Nhưng hắn lại nhíu mày, cười thầm chính mình ngu ngốc.
 
Bởi xung quanh đó, đã mơ hồ nghe thấy tiếng người khác đào xới. Dược Thiên Sầu cũng khóng biết phải đi đâu, nên chọn một cái động khẩu phát ra thanh âm dữ dội nhất, mà chen vào.
 
"Leng keng..." Bước vào trong động khẩu, trên mặt đất đã xếp từng đống linh thạch hạ phẩm, trong đó còn có thêm vài khối trung phẩm nữa. Một gã thợ mỏ đang vung cuốc ra sức đào bới.
 
"A! Không sai, không sai, thu hoạch nhiều nhỉ?" Dược Thiên Sầu nhiệt tình cười nói. Theo sau cũng tháo chiếc sọt ở trên lưng xuống, cầm cán cuốc nhìn xung quanh, chuẩn bị tìm địa phương xuất thủ.
 
Thanh âm leng keng bỗng nhiên dừng lại, Dược Thiên Sầu ngoành mặt nhìn, thì thấy gã thợ mỏ cũng đang cảnh giác nhìn về phía mình. Hắn gật đầu mỉm cười, tuy nhiên người ta không mấy hoan nghênh lắm, nên nụ cười này có chút điểm ngượng ngùng.
 
"Đi ra ngoài! Mạch khoáng này do ta phát hiện ra trước." Gà thợ mỏ không chút khách khí nói.
 
Dược Thiên Sầu có điểm buồn bực! Tất cả mọi người đều là thợ mỏ, dựa vào cái gì ngươi đuổi ta ra ngoài chứ. Nhưng hắn không nhìn thấu tu vi người này, hiên nhiên là tu vi của người ta cũng đã vượt qua Luyện Khí ngũ cấp như hắn.
 
Trong lòng tuy mất hứng vì đại nghiệp ăn trộm linh thạch bị phá hỏng, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn quyết định nuốt trôi cơn tức này. Hắn liếc mắt, xách sọt lên, trầm mặt quay đầu bước ra bên ngoài.
 
Tình huống này xảy ra nhiều lần, trong mỗi động khẩu đều có người đang khai thác linh thạch, nhìn thấy hắn xâm nhập liền không khách khí tuyên bố, đây là địa bàn của ta, ngươi mau cút ra bên ngoài! Khiến hắn nhụt chí nhất là, cơ hồ nhìn mỗi người đều có tu vi cao hơn chính bản thân hắn, nín một bụng hỏa khí tìm người phát hỏa, đều không thấy một ai.
 
Rốt cục thì Dược Thiên Sầu đã hiểu vì sao những người đó đều vội vàng chạy xuống mỏ quặng, chính bởi vì sợ mạch khoáng bị người khác chiếm mất, nên chạy xuống trước giành lấy địa bàn.
 
Trong con tức giận, Dược Thiên Sầu đi xuống nơi sâu nhất. Cũng không biết mỏ quặng này đã khai thác bao nhiêu năm rồi, mà thông đạo rất dài, hắn phải đi mỏi chân mới tới điểm cuối cùng trong quặng mỏ.
 
"Mẹ kiếp! Chung quy thì nơi này không có ai ra đuổi lão tử!" Thầm mắng một câu, buông sọt xuống trong tay xuống. Lúc này Dược Thiên Sầu đang rất hưng phấn, tựa như ở dưới lớp đá kia, toàn bộ đều là thượng phẩm linh thạch ah!
 
Hai tay giương cao, cầm cán cuốc dùng sức đào xuống - Đinh!
 
"Ta kháo!" Dược Thiên Sầu quái dị hú lên, lưỡi cuốc đã nứt mất một góc, hai tay cầm thì khôngngừng run rẩy.
 
Giơ cuốc lên, đào thăm dò ở bốn phía xung quanh, những tiếng "đinh đương" không ngừng vang vọng. Địa chất nơi này cứng rắn như thép, chẳng trách không có ai đào bới ở đây.
 
Theo sau, Dược Thiên Sầu lại thử rót chân khí vào cán cuốc, xem công việc có tiến triển gì không?
 
Nhưng hắn mần cả nửa ngày đều không thấy thành quả. Nửa ngày thời gian trôi qua, đừng nói linh thạch, mà ngay cả một sợi lông cũng không nhìn thấy. Chân khí trong cơ thể thì không ngừng tiêu hao, dựa theo tình huống này, linh thạch chưa đào ra, chính hắn đã mệt chết tươi mất rồi.
 
Dược Thiên Sầu không phải người thích làm bừa, lúc này hắn dừng tay, quyết định suy nghĩ xem vấn đề nó nằm ở chỗ nào.
 
Cấu trúc chằng chịt xen kẽ lẫn nhau trong động khẩu, hẳn là do những người thợ mỏ làm việc lâu năm đào xới tạo thành, ở nơi này không thấy vết tích đào xới, phải chăng cũng đại biểu rằng nơi này không có linh thạch tồn tại sao?
 
"Ta kháo! Mình thật ngu ngốc." Dược Thiên Sầu chán nản ôm đầu. Chuyện đào xới hang động thì Bạch tỷ cũng là người trong nghề, tìm nàng hỏi qua một chút xem liền rõ ràng thôi.
 
Dược Thiên Sầu cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có bóng người, đột nhiên hắn liền biến mất như bong bóng xà phòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Vừa quay về địa bàn của mình, Dược Thiên Sầu đã lớn tiếng kinh hô: "Bạch tỷ, cứu mạng....!"
 
Bỗng dưng ở trước mắt xuất hiện một rừng cây xanh tươi, làm cho hắn ngây người ra. Nếu không phải trông thấy màu tím hỗn độn ở phía cuối chân trời, thì Dược Thiên Sầu thực hoài nghi, có phải mình đã đi nhầm nơi rồi hay không?
 
Nghi hoặc bước vào trong rừng cày, một tòa trúc xá mang phong cách cổ xưa hiện ra ở trước mắt Dược Thiên Sầu. Gần ngay bên cạnh, còn có một căn tiểu trúc đình. Xem kìa.., tuyệt thế giai nhân mặc áo trắng đang gảy đàn hát khúc ở trong đình, đây không phải Bạch Hồ thì còn có thể là ai?
 
Dược Thiên Sầu đánh giá khung cảnh bốn phía xung quanh, hắn không thê không bội phục ánh mắt thẩm mỹ của Bạch Hồ so với thường nhân vẫn cao hơn một bậc.
 
Vài hôm trước, nơi này còn là một mảnh hoang vu tĩnh mịch. Thế nhưng ngắn ngủi mấy ngày sau, đã được Bạch Hồ cải tạo hết thảy, làm cho người ta say mê cảnh đẹp ý vui không thôi.
 
Dược Thiên Sầu cười hì hì bước vào trong đình trúc, kêu một tiếng: "Bạch tỷ."
 
Đừng nhìn Bạch Hồ ngay cả đầu còn không ngước lên, bằng vào tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của nàng, khảng định là sớm đã biết hắn quay trở về đây rồi.
 
Nhưng Bạch Hồ chẳng thèm quản tới hắn, ngay cả đầu cùng không ngước lên. Dược Thiên Sầu trong lòng hồi hộp, không biết mình đã trêu chọc cái gì, khiến cho nàng tức giận.
 
Dược Thiên Sầu ngồi xuống bên phía đối diện, cợt nhả nói: "Uy uy.., mỹ nữ nhà nào đang gảy đàn thế nhi? Tiểu sinh xin hữu lễ!"
 
Thực ra, từ hôm Dược Thiên Sầu ném nàng vào trong này rồi mất hút ngay cà bóng dáng của hắn đều không nhìn thấy đâu, khiến nàng có cảm giác chính mình đang bị cầm tù vây khốn, làm sao không tức giận được đây?
 
Tiếng đàn ngừng lại, Bạch Hồ ngước đầu lên nhìn, tức giận nói: "Đệ còn nhớ ra tỷ tỷ này sao? Có bản lĩnh thì đừng quay về đây nữa....n, đệ đào linh thạch à?"
 
Chưa mắng xong thì trông thấy mớ dụng cụ trong tay Dược Thiên Sầu, nên Bạch Hồ không khỏi sửng sốt hỏi.
 
Dược Thiên Sầu tránh nặng tìm nhẹ, liền vội vàng giải thích: "Bạch tỷ quả nhiên mắt sáng như đuốc!"
 
Theo sau, hắn đem chuyện mình bị phạt đến mỏ quặng làm công, kể tường tận cho Bạch Hồ nghe. Bất quá vẫn che giấu chuyện tình oan khuất của Ngô Bảo Như.
 
Đại khái, hắn nói rằng, mình bởi vì đắc tội với chưởng môn của Thanh Quang Tông. Hiện giờ sư phụ đã chết, bật người liền bị chưởng môn nhân trả đũa, đưa tới quặng mỏ làm nhân công đào xới linh thạch, nếu nhiệm vụ không hoàn thành, sẽ bị xử phạt rất nghiêm khắc.
 
"Đường đường là chưởng mòn nhất phái mà lòng dạ quá mức hẹp hòi." Bạch Hồ nhăn mày, nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Đệ có Kim Châu, nếu muốn chạy trốn khỏi Thanh Quang Tông, hẳn là không gì ngăn cản được. Vậy sao còn muốn tìm ta hỗ trợ đây?"
 
"Ha ha! Bạch tỷ anh minh, ta còn chưa nói hết mà tỳ đã đoán trúng rồi!" Dược Thiên Sầu cười cười.
 
Bạch Hồ liếc mắt nhìn hắn một cái. Theo trong túi hương bên hông, lấy Xuyên Sơn Trảo rag, ném cho hắn.
 
Dược Thiên Sầu ôm Xuyên Sơn Trảo trong lòng, thần tình mỉm cười toe toét. Bỗng dưng hắn nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Ở trong mỏ quặng, ta thấy đệ tử Thanh Quang Tông cầm một chiếc gương đồng, chiếu lên người ta, Bạch tỷ đã nghe nói đến tác dụng của nó bao giờ chưa?"
 
"Đó chỉ là pháp bảo thông thường thôi, không có tác dụng gì. Các môn phái trong Tu Chân giới, đều dùng nó để kiểm tra nhân công khai thác mỏ, nếu có người trộm hút linh thạch, liền sẽ bị phát hiện ra. Đệ hỏi chuyện này để làm gi?" Bạch Hồ không khỏi kì quái nói.
 
"Không có gì đâu, Bạch tỷ, nếu ta chuyển linh thạch vào trong Kim Châu, vậy pháp bảo kia có phát hiện ra được không thế?" Dược Thiên Sầu lại hỏi.
 
Bạch Hồ khẽ lắc đầu giải thích: "Bình thường, ném linh thạch vào trong túi trữ vật, nó còn không phát hiện ra nổi. Hẳn là bên trong không gian cùa Kim Châu, sẽ càng khó phát hiện hơn ah!"
 
"Thế sao!" Dược Thiên Sầu thở phào một hơi, gật đầu nói: "Vậy ta cũng an tâm rồi. Tỷ, ta đi trước nhé!"
 
"A..., đệ...." Bạch Hồ hơi ngạc nhiên. Từ lúc quay về Dược Thiên Sầu toàn hỏi đến chuyện tình linh thạch, sợ là hắn đang muốn ăn trộm đi! Vậy chẳng phái chính mình đã nối giáo cho giặc sao? Vừa kịp phản ứng, muốn gọi hắn quay lại, nhưng lúc này thân ảnh của hắn đã không còn trông thấy đâu nữa rồi.