Tinh Thần Châu

Chương 21: Mùa bội thu




Dược Thiên Sầu hiện thân ra trong quặng mỏ, hắn nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía xung quanh. Theo sau buông dụng cụ đào khoáng xuống, đeo Xuyên Sơn Trảo vào, lập tức sáo thủ cùng bàn tay liền thành một khối, mười cái móng vuốt tản mát ra quang mang sắc bén, vung một phát lên trên vách động, nhất thời đất đá tung bay tán loạn!
 
Chiếc sáo thủ này không phái có thể cảm nhận được linh khí sao? Thử vận may xem nào!
 
Dược Thiên Sầu áp chặt hai tay lên vách động, tĩnh tâm cảm nhận, chẳng bao lâu sau hắn cảm thấy sáo thủ dường như muốn hắn dịch chuyển về phía bên trái. Tâm can của Dược Thiên Sầu không khỏi đập loạn, bởi vì quả thực hắn đã cảm thụ được nơi linh khí phát ra.
 
Khoảng cách dịch chuyển tuy không xa bao nhiêu. Nhưng ngay tại phía trước, Dược Thiên Sầu đã có thể cảm nhận được rõ ràng, dấu vết của linh thạch. Dược Thiên Sầu thầm hô may mắn, nếu không phải có đôi sáo thủ Xuyên Sơn Trảo này, thì coi như bản thân hắn may mắn hơn nữa, chỉ sợ cũng là vô dụng mà thôi.
 
"Bảo bối, ta tới đây!" Dược Thiên Sầu hưng phấn thầm kêu lên một tiếng. Mười trảo thủ sắc bén giương nanh múa vuốt phóng về phía vách đá ở đối diện...Không có một thanh âm leng keng nào, bởi vì Xuyên Sơn Trảo quá mức sắc bén, nên thạch bích không thể chịu nổi một kích.
 
Chẳng bao lâu sau, một cái hố sâu được xới tung lên, cảm ứng ở phía trước càng lúc càng thêm mãnh liệt, Dược Thiên Sầu cũng nhanh tay anh dũng thẳng tiến về phía trước.
 
Khi hắn cắm thêm một trảo xuống, thì trông thấy một vầng hào quang ẩn hiện trong lớp thạch bích, Dược Thiên Sầu nhịn không được hoan hô lên, theo sau vội vàng che miệng cười trộm, rốt cuộc thì hắn đã đào được linh thạch rồi!
 
Bỗng dưng nhớ tới cái sọt của mình vẫn còn ở bên ngoài đường hầm, Dược Thiên Sầu bật người chui ra, nhìn bốn phía xung quanh không phát hiện ra bóng người, liền nhặt dụng cụ lên, rút vào trong động.
 
Cúi người nhặt viên linh thạch lên cầm trong tay đánh giá cẩn thận, Dược Thiên Sầu lần đầu tiên phát hiện ra, linh thạch cư nhiên lại xinh đẹp đến mức như vậy. Cái màu sáng trong suốt lấp lánh của nó, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu. Đáng tiếc đây chỉ là một viên linh thạch hạ phẩm. Dược Thiên Sầu ngao ngán lắc đầu, ném viên linh thạch vào trong sọt.
 
Cố gắng thêm chút nữa, phát hiện ra linh thạch thượng phẩm. Có thu nhập Dược Thiên Sầu càng thêm hưng phấn, hai tay không ngừng đào xới. Chẳng bao lâu sau, tầng tầng lớp lớp linh thạch lần lượt hiện ra. Tất cả đều bị hắn chuyển vào trong không gian riêng của mình. Tuy đều chỉ là hạ phẩm, nhưng dù là ai cũng không muốn lãng phí thành quả lao động của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
 
"Ta kháo! Mùa thu hoạch lớn tới rồi, một, hai, ba..., chín, lại có thêm mười khối linh thạch hạ phẩm." Mười khối linh thạch hạ phẩm đồng loạt xuất hiện, theo ngón tay hắn nháy mắt biến vào trong không gian Kim Châu.
 
Đào khoảng hơn trăm khối linh thạch hạ phẩm, Dược Thiên Sầu thấy ở trước mắt xuất hiện một khối màu trắng nùng, cùng khối linh thạch trung phẩm của sư phụ giống nhau như đúc.
 
Hắn không khỏi hưng phấn, mật độ linh thạch càng ngày càng nhiều. Cứ khoảng trăm khối hạ phẩm liền xuất hiện một khối trung phẩm. Khi Dược Thiên Sầu đào được gần trăm khối linh thạch trung phẩm, thì đột nhiên phát hiện, Xuyên Sơn Trảo truyền ra cảm giác khác thường.
 
Chẳng lẽ gần đây có linh thạch thượng phẩm sao?
 
Quả nhiên phán đoán này, đã không làm cho hắn thất vọng.
 
Khi trên thạch bích xuất hiện một khối linh thạch màu vàng nhạt, thì Dược Thiên Sầu cũng cẩn thận nhặt nó lên, nắm ở trong tay tỉ mỉ xem xét. Đúng rồi, đây chính là thượng phẩm linh thạch, mặc dù lần đầu tiên nhìn thấy thượng phẩm linh thạch, nhưng ngày trước đã từng nghe sư phụ nói qua, màu sắc của nó đúng là như thế này.
 
Dược Thiên Sầu cảm thụ được linh khí nồng đậm của khối linh thạch trong tay, thiếu chút nữa hắn đã hút nó vào nội thể, may mắn là hắn kiềm chế được xúc động, nuốt khan nước bọt nói: "Thứ tốt như vậy, muốn lão tử dâng lên cấp trên sao? Hừ, đánh chết cũng không bao giờ làm!"
 
Khối linh thạch màu vàng nhạt liền biến mất ở trong tay hắn....
 
Bên trong Kim Châu.
 
Bạch Hồ quả nhiên đã xác minh suy đoán của mình là đúng. Khi Dược Thiên Sầu biến mất không lâu, trên bầu trời rớt xuống cơn mưa linh thạch, xếp thành từng đống lớn nhỏ ở một chỗ. Nàng cũng chỉ lắc đầu, mấy thứ này đối với nàng mà nói thì đã không còn sức hấp dẫn nữa rồi. Khi người ta tu luyện đến cảnh giới Độ Kiếp hậu kỳ, thì có hấp thu bao nhiêu linh thạch cũng đều không mấy tác dụng.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu cũng phát hiện ra quy luật khai thác linh thạch. Theo mỗi phương vị, trước tiên sẽ đào ra hạ phẩm, xung quanh trăm khối hạ phẩm, sẽ có một khối trung phẩm, lại xung quanh trăm khối trung phẩm, sẽ xuất hiện một khối linh thạch thượng phẩm.
 
Biết quy luật này xong, hắn đối với linh thạch hạ phẩm đã không còn bao nhiêu hứng thú. Vừa rút ngắn được thời gian, thỉnh thoảng vừa đào ra một khối linh thạch thượng phẩm, ước chừng đã có hơn ngàn khối hạ phẩm nữa rồi. Tùy tay, hắn ném một ít trung phẩm qua không gian Kim Châu.
 
Mất khoảng gần một ngày, phỏng chừng Dược Thiên Sầu cũng đào được trăm khối thượng phẩm linh thạch, vài trăm khối trung phẩm và mấy ngàn khối hạ phẩm. Theo sau đó, tâm tình của hắn bắt đầu chuyển biến từ hưng phấn tột đỉnh, sang lo lắng bất an, đây cũng là do tình trạng, đang nghèo rớt mùng tơi biến thành người giàu có trong phút chốc.
 
Liên tục ba ngày sau, Dược Thiên Sầu cơ hồ không ngừng đào xới, khai thác linh thạch. Hắn không giống mọi người nộp sản lượng theo ngày, mà hắn định giao đủ một lần duy nhất.
 
Theo quy định ba ngày sau, Dược Thiên Sầu bước ra khôi động khẩu cùng một sọt linh thạch tràn đầy trên lưng, ở bên ngoài có hơn mười tên giám công đang kiểm kê linh thạch cho thợ mỏ, hắn cũng xếp hàng chờ đến phiên mình.
 
Mới vừa đến lượt hắn, liền nghe thấy có người nói: "Ta kiểm tra hắn!"
 
Ngẩng đầu nhìn lên, thì trông thấy Cao Sĩ Bình đang âm hiểm mỉm cười nhìn mình.
 
"Dược sư đệ, ta chờ ngươi hoài mà không thấy đi ra! Thế nào, có hoàn thành xong nhiệm vụ không?" Cao Sĩ Bình ngoài cười nhưng trong lại không hề cười.
 
Thái độ của người này không quá thân thiện lắm! Dược Thiên Sầu đỡ sọt xuống bàn, cười nói: "Lần đầu còn chưa quen tay lắm, bất quá miễn cường vẫn xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ."
 
Một đống linh thạch tràn ngập ở trước bàn, trong mắt Cao Sĩ Bình cũng hiện ra một tia tham lam không hề dễ phát giác, nhưng rất nhanh liền đã biến mất. Tất cả chuyện này đều rơi vào trong mắt Dược Thiên Sầu, khóe miệng hắn khẽ mĩm cười.
 
Cao Sĩ Bình vung tay lên, rất nhanh liền có hai tên giám còng bước tới kiểm kê linh thạch.
 
"Cao sư huynh! Có việc này muốn thỉnh giáo chút." Dược Thiên Sầu uyển chuyển bước tới gần nói.
 
Cao Sĩ Bình nhăn mày, thầm nghĩ cho ngươi ba phần thể diện, cũng chỉ là khách khí bề ngoài. Thật không nghĩ ra, ngươi dám theo ta xưng huynh gọi đệ. Ngươi không biết, nơi này là cái địa phương nào sao?
 
Bất quá, nhớ tới lời giao phó của hai vị Chấp Pháp, nên hắn cũng không dám trừng phạt Dược Thiên Sầu. Chỉ trầm mặt bước tới, lạnh lùng hỏi: "Dược sư đệ, có chuyện gì?"
 
"Tiểu đệ mới tới đây làm việc, có chỗ nào không hiểu, mong sư huynh chiếu cố nhiều hơn!" Dược Thiên Sầu vươn tay hướng Cao Sĩ Bình thi lễ. Đột nhiên trong tay áo thoáng xuất hiện một khối linh thạch màu vàng nhạt. Đưa mắt nhìn bốn phía, thấy không ai ngó nghiêng, liền thuận tay đem vật nọ nhét vào trong người Cao Sĩ Bình.
 
Cái màu vàng nhạt kia, ngay khi Dược Thiên Sầu nâng tay áo, Cao Sĩ Bình đã nhận ra đó là thứ gì rồi. Còn chưa kịp phản ứng, thì vật nọ đã trôi tuột vào trong người của mình.
 
Cao Sĩ Bình cả người chấn động, theo bản năng vươn tay ôm xuống dưới bụng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thượng phẩm linh thạch quá mức hấp dẫn, hắn đang suy nghĩ xem có nên nhận nó hay không.
 
Một tu chân giả Kết Đan kỳ như hắn, mỗi tháng theo quy định chỉ được nhận hai mươi lăm khối trung phẩm linh thạch mà thôi, muốn có một khối thượng phẩm sẽ phải tích góp trên bốn tháng thời gian! Tuy hắn là quản đốc trưởng ở quặng mỏ, nhưng cho tới bây giờ đều không dám ăn bớt một khối linh thạch nào. Nếu bị người khác phát hiện, hậu quả sẽ rất khó lường, nhất là ở đây còn có ba vị trường lão Nguyên Anh kỳ đến trông nom thường xuyên.
 
Cao Sĩ Bình hạ thấp giọng nói: "Chiếu cố Dược sư đệ thì được rồi, nhưng sư đệ đang bị tông môn phạt tới đây làm nhân công, nếu không hoàn thành nhiệm vụ hoặc gây chuyện trái quấy. Ta cũng vô pháp bảo vệ, dù sao nơi này còn có ba vị trường lão, có một số việc ngay cả ta cũng không thể làm chủ được đâu."
 
Vừa nghe Cao Sĩ Bình nói, Dược Thiên Sầu liền mỉm cười: "Sư huynh an tâm, ta nhất định sẽ không làm sư huynh phải khó xử. Ta chỉ muốn trải qua những ngày tiêu diêu ở đây chút thôi, tin tưởng rằng sẽ không gây phiền toái đến cho sư huynh."
 
Cao Sĩ Bình hơi chần chừ một lúc, theo sau mới hô lớn: "Dược Thiên Sầu đã hoàn thành nhiệm vụ, vượt định mức năm trăm khối linh thạch hạ phẩm!"
 
"Cảm tạ sư huynh!" Dược Thiên Sầu khẽ nói một tiếng, theo sau đi tới trước gương đồng kiểm tra toàn thân.
 
Thấy Dược Thiên Sầu không có biểu hiện dị thường nào, lúc này Cao Sĩ Bình mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn nhìn tên quản phó nói: "Kiểm kê nhanh lên chút đi!"
 
Nói xong, hắn bước tới trước mặt Dược Thiên Sầu: "Ngày đầu tiên mà sư đệ khai thác vượt hẳn định mức năm trăm khối linh thạch hạ phẩm. Trong mấy năm qua, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy đó, thực sự rất bội phục ah!"
 
Lời này của Cao Sĩ Bình cũng không phải nói suông. Nếu tính cả một khối thượng phẩm linh thạch ở trong người hắn, thì ngày đầu tiên Dược Thiên Sầu đã thu hoạch ngoài vạn khối linh thạch hạ phẩm rồi. Điều này hắn chưa bao giờ thấy qua!
 
"Vận khí may mắn thôi!" Dược Thiên Sầu khiêm tốn cười nói.
 
Thấy Dược Thiên Sầu cùng Cao Sĩ Bình cười đùa với nhau, những người khác có điểm không dám tin. Ở trong mỏ quặng, Cao Sĩ Bình được mệnh danh là "Cao Đồ Tể", thợ mỏ vi phạm chết trên tay hắn nhiều không đếm xuể. Đã khi nào trông thấy sắc mặt của hắn tốt như hôm nay đâu nhỉ?