Ngày thứ hai thu hoạch phong phú, Dược Thiên Sầu mang theo hai con thỏ rừng nướng tìm tới Thạch Tiểu Thiên, chỉ thấy hắn cười tít mắt vui vẻ đang đào xới không ngừng. Hai cái sọt đựng đầy tràn, trên mặt đất cùng đặt một đống lớn linh thạch, Dược Thiên Sầu lấy làm kinh hãi, nhìn vị trí hắn khai thác hỏi: "Hình như mới đào được một phần ba phải không? Đã có nhiều như vậy rồi à?"
Thạch Tiểu Thiên cười đáp: "Sư thúc tìm được địa phương này thật sự là tốt quá, hiện tại đào cũng đã đủ cho chúng ta nộp lên bảy tám lần rồi, chỉ là nhiều linh thạch như vậy thực không tiện vận chuyển ra ngoài."
Dược Thiên Sầu không nghĩ tới mình tìm được chỗ nhiều linh thạch như vậy, nên trầm giọng nói: "Không thể giao ra hết một lằn, phải giấu lại thật nhiều, dùng phòng ngừa bất cứ tình huống nào. Ta đã tìm được một mạch khoáng tốt hơn rồi."
"A! Sư thúc lại tìm được một mạch khoáng nữa ư, vậy không phải sẽ đủ cho chúng ta khai thác thêm một thời gian dài nữa sao?" Thạch Tiểu Thiên cao hứng nhảy dựng lên.
"Ăn trước đã." Dược Thiên Sầu đưa qua một con thỏ rừng cho hắn, vừa ăn vừa nói: "Để cho ta tìm một chỗ, đem toàn bộ linh thạch giấu lại." Nói xong nhìn phản ứng của Thạch Tiểu Thiên. Nếu thấy gã có chút do dự, chỉ sợ hắn phải suy nghĩ lại chuyện hợp tác sau này của hai người.
Làm hắn thỏa mãn chính là, Thạch Tiểu Thiên cắn thịt thỏ, không chút do dự nói: "Tất cả do sư thúc làm chủ." Kỳ thực gã nghĩ rất đon giản, linh thạch ở đây đào móc dùng rất ít sức, sư thúc ngay cả địa phương tốt như vậy cũng chịu dẫn hắn đến, còn có gì không thể tin tường. Huống chỉ hắn còn có thể tùy thời tìm được thực vật đến, ở chỗ này xem như là có mánh khóe thông thiên lắm rồi.
"Tốt!" Dược Thiên Sầu nói: "Sau này không nên gọi là sư thúc nữa, muốn làm cho ta già lão đi hà?"
"Vậy không tốt đâu?" Thạch Tiểu Thiên nhả thịt ra, ở thời đại đẳng cấp sâm nghiêm hiện tại, không làm rõ bối phận thì sao được?
Dược Thiên Sầu vung tay lên: "Không có gì là không được cả."
"Được, vậy ta nên gọi sư thúc là gì?"
"Hắc hắc!" Khóe miệng Dược Thiên Sầu hơi nhếch lên, nụ cười trên mặt cứng ngắc, lập tức hai mắt mê man khẽ thở dài: "Gọi lão đại!"
"Lão đại..." Thạch Tiểu Thiên trầm ngâm lập lại mấy lần, lẩm bẩm nói: "Thế nào cảm giác như cách gọi trong bang hội thế tục."
"Đúng, gọi ta là lão đại." Hai mắt Dược Thiên Sầu tỏa ánh sáng, nhìn hắn nói: "Tiểu Thiên, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý theo ta, ta bảo chứng sau này ngươi ăn ngon uống ngon, còn có thể mang ngươi về nhà."
Thạch Tiểu Thiên đối với tiền đồ luôn cảm thấy một mảnh xa vời, tựa hồ không còn lựa chọn, gật đầu nói: "Ta sẽ lăn lộn với huynh, lão đại!"
"Cạc cạc! Tu chân giới chờ xem! Lão tử sắp trở về rồi!" Dược Thiên Sầu cười điên cuồng, cái tên lão đại này thật khiến cho người hắn trở nên thoải mái.
Thạch Tiểu Thiên sủng sốt: "Lão đại, Lão tử là ai?"
"Ách..." Dược Thiên Sầu cười mỉa nói: "Cũng là một vị lão đại. Ngươi ăn xong thì tiếp tục đào, ta trước tiên tìm một chỗ giấu linh thạch đã." Địa phương hắn định giấu linh thạch tự nhiên là bên trong Kim Châu.
Ba ngày sau, Cao Sĩ Bình đứng ngay cửa động thấy hai người đã sớm lộ ra khuôn mặt tươi cười đón chào, Dược Thiên Sầu thần không biết quỷ không hay nhét cho hắn một khối thượng phẩm linh thạch làm cho hắn vô cùng vui vẻ, chưởng môn Thanh Quang Tông một tháng cũng bất quá chỉ có một khối thượng phẩm linh thạch, nhưng Cao Sĩ Bình hắn cứ bốn ngày thì có một khối, theo đà này tu vi không tăng tiến mới là quái sự.
"Di! Kỳ quái." Tên giám công kiêm tra linh thạch của Dược Thiên Sầu và Thạch Tiểu Thiên nói thầm một câu.
Cao Sĩ Bình đang cười nói với Dược Thiên Sầu, nghe vậy liền chấn động, xoay người hỏi: "Làm sao thế?"
Tên giám công kia trả lời: "Hai người đào được nhiều trung phẩm và hạ phẩm linh thạch như vậy, thế nào ngay một khối thượng phẩm cũng không có? Theo đạo lý không có khả năng a! Thật là có điểm kỳ quái."
Dược Thiên Sầu trong lòng vốn đang có quỷ vốn cũng đang kinh hãi, đợi nghe được nguyên lai là vấn đề này, thở phào nhẹ nhõm, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Cao Sĩ Bình.
Cao Sĩ Bình thiếu chút nữa té xỉu, thầm nghĩ: "Ta còn tưởng chuyện gì, thượng phẩm linh thạch người ta đã cho ta, sao ngươi còn nhìn thấy được chứ. Người này quá nhiều chuyện, xem ra cần phải được điều chỉnh thôi." Hắn lập tức quát to: "Đào được linh thạch thế nào phải xem vấn đề vận khí, nếu ngươi có ý kiến, ta có thể cho ngươi nếm thử tư vị đi đào thạch quáng ah! Hiện tại ta chỉ hỏi ngươi, hai người họ có hoàn thành nhiệm vụ hay không mà thôi?"
Tên giám công kia nghe được muốn cho mình đi đào khoáng, nhất thời sợ đến run rẩy, nhanh miệng trả lời: "Hoàn thành, đã hoàn thành, hai người đều hoàn thành vượt mức."
Cao Sĩ Bình hừ lạnh, đợi việc kiểm tra của Dược Thiên Sầu và Thạch Tiểu Thiên không còn vấn đề, ngay tại chỗ kéo hai người đi uống rượu. Tên giám công kia cũng bị dọa đến mức tinh thần hoảng hốt trong khoảng thời gian dài.
Trong một gian nhà gỗ, thức ăn và rượu đã được dọn xong từ lâu, Cao Sĩ Bình cười nói: "Nơi sư đệ ở quá mức âm u ẩm ướt, chỗ này cấp cho sư đệ tạm thời ở lại. Nào, uống rượu thôi!"
Dược Thiên Sầu cũng không khách khí, thoáng tạ ơn, cùng Cao Sĩ Bình chè chén. Thạch Tiểu Thiên vừa ăn vừa uống, thầm nghĩ thật sự là đi theo đúng người, nhiều thức ăn ngon và rượu ngon như vậy trước đây có nghĩ cũng không dám nghĩ tới, thỉnh thoảng cũng châm rượu cho hai người.
Ăn uống no nê xong xuôi, Cao Sĩ Bình rời đi, Dược Thiên Sầu lưu lại Thạch Tiểu Thiên cùng ở chung, không cho hắn quay về huyệt động kia nữa, làm Thạch Tiểu Thiên cảm động đến nước mắt lưng tròng. Một câu nói của Dược Thiên Sầu: "Theo ta làm việc, tương lai tươi sáng còn đang ở phía sau", nói xong lại thay bộ y phục sạch sẽ do Cao Sĩ Bình lưu lại, hái nhành hoa dại, nằm bên ngoài phơi nắng, ngửi mùi hoa, không bao lâu đã tiến nhập mộng đẹp.
Ngô Bảo Như tỉnh dậy, nhưng đã để lại di chứng bệnh căn, phải biết rằng người tu chân không dễ dàng sinh bệnh, người có tu vi càng cao lại càng không có khả năng sinh bệnh, hắn rõ ràng bị tức giận đến mức sinh bệnh, dù là các sư huynh đệ cũng hiểu được chân tướng sự tình, đều phái dở khóc dở cười thầm mắng Dược Thiên Sầu đúng là một tên vô lại. Ngay lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Nguyên lai Ngô Bảo Như vốn mang theo bệnh căn nên không thể bị tức giận, nhưng vừa xuống giường liền nghe được rất nhiều đệ tử đang nghị luận hành vi đê tiện vô sỉ của hắn, đều nói hắn làm sao ức hiếp Dược Thiên Sầu, truyền ra vô cùng kỳ diệu, Ngô Bảo Như tức giận đến ói máu ngay tại chỗ, lại lần thứ hai hôn mê bất tỉnh. Sau khi tinh dậy la ó muốn giết Dược Thiên Sầu, nhưng mọi người sẽ không cho hắn làm như vậy, bởi vì Lưu Trường Thanh đã sớm có an bài.
Linh thạch quáng là địa phương nào? Lưu Trường Thanh làm chưởng môn Thanh Quang Tông thế nào khòng hiểu, hắn đày Dược Thiên Sầu tới đây mục đích đơn giản là muốn cho Dược Thiên Sầu nếm chút vị đắng, chờ khi Dược Thiên Sầu chịu không nổi, tự nhiên sẽ phải nói ra cái bí mật kia.
Lục Vạn Thiên là một trong những trưởng lão của Thanh Quang Tông, hôm nay được chưởng môn ủy thác đến linh thạch quáng tìm Dược Thiên Sầu. Trước khi đi mang theo mấy đồ tử đồ tôn kiệt xuất cùng theo tới, mục đích là vì muốn mọi người có được thêm kiến thức. Trong đó có cả thần tiên tỷ tỷ Khúc Bình Nhi của Dược Thiên Sầu.
Cao Sĩ Bình nghe tin vội vàng vận công xua tan mùi rượu, cuống quýt nghênh tiếp. Lục Vạn Thiên cũng không tiết lộ mục đích chuyến đi này, chỉ nói với hắn là đưa đệ tử tới học thêm kiến thức. Vốn tưởng rằng trưởng lão chỉ tới kiểm tra công tác, Cao Sĩ Bình thở phào nhẹ nhõm, lúc này cúi đầu khom lưng dẫn đường làm hướng đạo sinh cho mọi người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Khi nhìn thấy mấy bộ hình cụ bên trong quáng trường, tất cả mọi người hít sâu một hơi, nhất là nhìn thấy Lang Nha Tiên trong truyền thuyết của linh thạch quáng, những gai nhọn dữ tợn trên roi làm người thấy kinh hài, ai cũng nhìn ra vết đỏ sậm trên roi là do vết máu tạo thành.
Khúc Bình Nhi nhịn không được hỏi: "Cao sư thúc, người mới tới cũng sẽ bị đánh roi sao?"
Cao Sĩ Bình chẳng hiểu vì sao nàng hỏi vậy, ha ha cười nói: "Người mới tới rất ít hoàn thành nhiệm vụ, đại khái đều trốn không thoát kiếp nạn này." Nói xong lại dẫn mọi người đi đến địa phương thợ mỏ ở lại.
Bên trong huyệt động u ám ẩm ướt, mấy người thợ mỏ đang chen chúc cùng nhau, nằm trên mặt đất mê man, Cao Sĩ Bình mỗi khi đi tới một huyệt động đều rống một tiếng: "Đứng lên cho ta."
Thợ mỏ đang ngủ say nhất thời như phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, nơm nớp lo sợ đứng chung một chỗ không dám hé răng. Nhìn đám thợ mỏ gầy trơ xương, y phục rách mướp bẩn thiu, mọi người thổn thức khòng ngớt, ở đây so sánh với trên Thanh Quang Tông đúng là nhân gian địa ngục, cũng là đệ tử Thanh Quang Tông thật không nghĩ ra có chênh lệch lớn như vậy, thầm nghĩ: "Sau này ngàn vạn lần không thể rơi vào hạ tràng như vậy."
Mục đích đến của Lục Vạn Thiên chính vì tìm Dược Thiên Sầu, cho nên nhẫn nại đi theo mọi người từng bước đến mỗi huyệt động quan sát, kết quả nhìn hết toàn bộ huyệt động một lần, cũng nhìn thấy rất nhiều gương mặt giống như đã từng quen biết. Tuy rằng đều là hậu bối đệ tử, nhưng đều từng cung kính đối với hắn, hôm nay trở thành dạng này làm hắn cũng tránh không được có chút cảm khái.
Khúc Bình Nhi cũng ôm chung một mục đích, thật muốn nhìn xem vị tài tử kia đã thế nào, lại sợ nhìn thấy tình cảnh thê thảm khó coi, lại không thể nào nói rõ được tâm tình hiện tại. Kết quả không nhìn thấy được hắn, không khỏi càng thêm lo lắng, thầm nghĩ: "Đều nói trong linh thạch quáng chuyện người chết đều rất bình thường, chăng lẽ hắn cũng..."
"Cao sư diệt, toàn bộ thợ mỏ đều ở chỗ này sao?" Trong lòng Lục Vạn Thiên nghi hoặc, nhíu mày hỏi.
Cao Sĩ Bình cung kính nói: "Bẩm, có một số đệ tử được trưởng lão trong tông môn dặn dò chiếu cố, tự nhiên là không thể để ở đây. Nếu sư thúc muốn nhìn, thì mời đi theo đệ tử." Thấy Lục Vạn Thiên gật đầu đồng ý, Cao Sĩ Bình dẫn theo mọi người hướng một loạt nhà ở trên sườn núi đi tới.
Mới vừa đi lên sườn núi, mọi người liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Lục Vạn Thiên quay đầu nhìn lại, thấy một đệ tử trẻ tuổi đang phơi nắng ngủ ngon lành, không khỏi nhíu mày hỏi: "Đây là có chuyện gi?"
Kỳ thực Cao Sĩ Bình vừa đi lên sườn núi liền phát hiện Dược Thiên Sầu đang phơi nắng, liền hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ: "Tổ tông của ta, đổi cho ngươi địa phương tốt không phải cho ngươi ngủ cho yên sao, ngươi ở đâu không ngủ, lại ngủ ở đây, lần này bị ngươi hại chết rồi."
Nghe được Lục Vạn Thiên nói, hắn cuống quýt chạy tới kêu lên: "Dược sư đệ, Dược sư đệ, mau tỉnh lại, trưởng lão tông môn tới."
Dược Thiên Sầu đang ngủ ngon lành, xoay người không muốn đứng lên, bỗng nhiên nghe được có người nói trưởng lão tông môn tới, trong đầu trong nháy mắt hiện lên Ngô Bảo Như, lúc này có xung động muốn chụp lấy một cây gậy sắt, đáng tiếc cái gì cũng không mò được, lập tức mở đôi mắt đang buồn ngủ mông lung quát: "Mẹ nó! âm hồn không tiêu tan, ở nơi nào? Ở nơi nào?"
"Tổ tông của ta, miệng ngươi hãy lưu tình!" Cao Sĩ Bình thiếu chút nữa muốn hô đi ra, nhanh tay lôi kéo hắn nói: "Sư đệ đừng mơ hồ nữa, ngay ở đây nè."