Tinh Thần Châu

Chương 25: Ma đạo tập kích




Chuyện hắn muốn nói tự nhiên có liên quan tới bí mật, nên hai người đứng rất xa. Mọi người không rõ hai người đang nói gì, chi nhìn thấy Lục Vạn Thiên chỉ vào mặt Dược Thiên Sầu mắng, chờ hai người một trước một sau quay trở về, thì sắc mặt Lục Vạn Thiên cũng xám đen, hiên nhiên là đang tức giận. Mà Dược Thiên Sầu cũng ủ rũ, dáng dấp phảng phất như bị ủy khuất rất lớn. Làm cho người ta không thể hiểu nổi, rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
 
Kỳ thực cũng không có gì, Lục Vạn Thiên đã nói rõ, trực tiếp tìm hắn hỏi bí mật. Dược Thiên Sầu thề thốt phủ nhận, kiên trì nói không có bí mật gì, chỉ nói trước đây sư phụ bình thường cho hắn ăn đan dược gì đó, trong đó có bí mật gì không thì hắn thực sự không biết, hắn đã quyết định chủ ý, các ngươi đã nói có bí mật, ta sẽ đem mọi chuyện đổ hết lên người sư phụ đã chết, muôn biết? Ngươi đi tìm sư phụ ta mà hỏi.
 
Từ sau khi từ trong miệng Ngô Bảo Như biết rõ chân tướng sự tình hôm đó, Lục Vạn Thiên đã sớm xem Dược Thiên Sầu là tên lưu manh vô lại, đối với lời hắn nói tự nhiên không tin, hỏi nửa ngày cũng không ra nguyên cớ, làm Lục Vạn Thiên tức giận đến mức kêu oa oa, cuối cùng ngay cả câu uy hiếp cũng dùng tới, Dược Thiên Sầu vẫn một mực nói không biết.
 
Lục Vạn Thiên ném lại một câu, ngươi không nói phải không? Sẽ có lúc ngươi phải nói ra thỏi. Thế là hai người tan rã không vui.
 
Sau đó Lục Vạn Thiên lại bình tĩnh gọi Cao Sĩ Bình vào nói chuyện. Tất cả mọi người nhìn ra bầu không khi có điểm không thích hợp.
 
Cháu gái của hắn tên Lục Hà Nhi, thì vô ưu vô lự trừng đôi mắt to, quấn quýt lấy Dược Thiên Sầu đòi hắn sáng tác một ca khúc tặng nàng.
 
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn vóc người đã bắt đầu liên quan của Lục Hà Nhi, thầm mắng lão già kia giở trò, ngày nào đó chọc lão tử phát hỏa, đem cháu gái của hắn lộng cho mang thai, ta xem người còn dám ngưu nữa hay không. Nhưng hắn vẫn biểu hiện ra hình dạng thất hồn lạc phách, thê thảm không gì sánh được cười khổ nói: "Còn sáng tác ca khúc gì, ta còn có thể sống qua năm nay hay không cũng chưa biệt được à."
 
Đám người Khúc Bình Nhi nghe xong lời này thì lấy làm kinh hãi, Lục Hà Nhi a
 
một tiếng, hỏi: "Sư thúc, làm sao vậy?"
 
"Làm sao vậy? Cũng là chuyện giữa ta và Ngô trưởng lão đó." Cười khổ, Dược Thiên Sầu thê lương nói: "Đáng tiếc sư phụ ta chết quá sớm, không có ai bảo hộ. Đắc tội Ngô trưởng lão, trưởng lão tông môn sợ rằng đều muốn đưa ta vào chỗ chết. Ngày hôm nay gia gia cô tới đây là nhận ủy thác của chưởng môn muốn cho ta nhận tội."
 
Mọi người nhìn nhau, thầm nghĩ trách không được ngày hôm nay Lục trường lão muốn đưa bọn họ đến nơi này làm gì, còn tưởng rằng thật sự muốn cho mọi người tăng trưởng kiến thức!"
 
"Ngươi nói bậy, gia gia ta không phải là người như thế!" Lục Hà Nhi biện giải cho gia gla.
 
"Ai! Nói bậy cũng được, nói thật cũng được. Với ta mà nói có ý nghĩa sao? Lừa ngươi có chỗ tốt gì?" Khuôn mặt Dược Thiên Sầu hiu quạnh, vẻ mặt khổ sở khó nói nên lời, làm mọi người nhìn thấy cũng lặng lẽ.
 
Bỗng thấy hai mắt hắn tỏa ánh sáng, tâm tình kích động nói: "Nếu thật sự Dược Thiên Sầu này có tội, nam tử hán đại trượng phu, một người làm việc một người gánh chịu, không cần gia gia cô mở miệng, ta sẽ lập tức chết tại đây, đề tạ tội với thiên hạ. Nhưng ta vô tội, muốn ta nhận tội, sư phụ của Dược Thiên Sầu này dù đã chết, nhưng muốn ép ta làm ra chuyện trái đạo nghĩa, ta trăm triệu lần làm không được, ta tình nguyện chết đứng, mà còn hơn lá phải sông quỳ!"
 
Một phen nói thiết cốt bong bong, khí thế càng hiên ngang lẫm liệt, nghe được mọi người cảm thấy tôn kính, dù Lục Hà Nhi cũng đã tin hắn nói, khổ sở cúi đầu.
 
Lục Vạn Thiên và Cao Sĩ Bình trở về, người trước liếc mắt nhìn Dược Thiên Sầu cười nhạt, người sau nhìn hắn bất đắc dĩ hơi lắc đầu.
 
Dược Thiên Sầu nhìn Cao Sĩ Bình thản nhiên cười nói: "Cao sư huynh không cần phải làm khó, nói vậy sư bá muốn người gia tăng thêm trọng trách cho ta chứ gì? Không quan hệ, sư huynh nghe theo là được."
 
Cao Sĩ Bình giật mình, khuôn mặt xấu hổ, lập tức ngượng ngùng đưa mắt nhìn Lục Vạn Thiên. Lục Vạn Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Rượu mời không uống, uống rượu phạt!"
 
Kết hợp với tình cảnh nhìn thấy trước mắt, mọi người càng tin lời Dược Thiên Sầu là thật, xem ra Lục trường lão đang muốn chỉnh vị Dược sư thúc này.
 
Lại có người nóng nảy, đúng là Lục Hà Nhi giậm chân, nhìn Lục Vạn Thiên kêu lên: "Gia gia, sao các người có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
 
Lục Vạn Thiên trừng mắt nhìn nàng, quát: "Chuyện của người lớn, tiểu hài tử chen miệng vào làm gì. Chúng ta trở về." Lục Hà Nhi không chịu nghe theo hét lên, kết quả bị gia gia cô ta bắt đi, một đám đệ tử cũng hóa thành lưu quang đi theo.
 
"Lão già kia, dám uy hiếp lão tử! Ngày hôm nay lão tử cho ngươi nếm mùi, cho ngươi trở lại bên tai luôn náo nhiệt, miễn cho đi một chuyến tay không." Dược Thiên Sầu nhìn mọi người bay đi lẩm bẩm nói. Thanh âm của hắn tuy rằng nhỏ, nhưng cũng không thể thoát khỏi tai hai người bên cạnh.
 
Thạch Tiểu Thiên cũng không phải ngu ngốc, kết hợp lời lão đại nói trước đó, lại nghe một chút ở hiện tại, nguyên bản ánh mắt nhìn lão đại có vẻ bi tráng, trong nháy mắt đã trợn mắt há mồm nhìn.
 
Cao Sĩ Bình tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, tự' nhiên cũng hiểu được Dược Thiên Sầu đang mắng Lục Vạn Thiên, trong ngực bội phục hắn cường hãn, dù là trưởng lão tông môn cũng dám mắng, ngẫm lại thấy thỏa mãn, Dược Thiên Sầu dám mắng ngay ở trước mặt mình, hiển nhiên đã không hề xem mình là người ngoài.
 
"Cao sư huynh, chỉ nói vậy thôi, Lục đại trường lão muốn ngươi làm sao dằn vặt ta?" Dược Thiên Sầu cười khẩy nói.
 
Cao Sĩ Bình lắc đầu cười khổ: "Sư đệ a! Xem ra ngươi xác thực đắc tội lớn với chưởng môn, Lục trưởng lão đến truyền pháp chỉ của chưởng môn cho ngươi. Chuyện gì cũng chưa nói, chỉ nói cho ta biết kể từ hôm nay trở đi, chuyện lấy quặng của ngươi tăng lên gâp đôi. Ai! Ngươi cũng biết, chuyện khác ta có thế che chở, thế nhưng chuyện khai thác linh thạch đều có đệ tử dò xét lẫn nhau, ta cũng không dám làm việc riêng tư, chỉ sợ sư đệ không hoàn thành nhiệm vụ, hình phạt ta phải. . ."
 
Dược Thiên Sầu phất tay ngắt lời: "Sư huynh không cần phải nói nữa, ta đã hiểu rồi. Nên làm thế nào sư huynh cứ nghe theo, chút việc nhỏ ấy đã nghĩ làm khó được ta, quả thực là quá ấu trĩ."
 
Cao Sĩ Bình thầm nghĩ đáng tiếc, cứ như vậy phần thu nhập của mình chỉ sợ sẽ ngâm nước nóng, đó là thượng phẩm linh thạch a!
 
Dược Thiên Sầu tựa hồ nhìn ra ý nghĩ của Cao Sĩ Bình, cười nói: "Sư huynh không cần lo lắng, một hai khối tảng đá còn chưa làm khó được ta, ngươi cứ làm theo lẽ thường là được. Chỉ là có chuyện còn phải phiền phức sư huynh."
 
Lời này của hắn đã âm thầm chỉ ra một sự tình, tâm trạng Cao Sĩ Bình liền sáng tỏ, Dược Thiên Sầu rõ ràng nói sẽ không thiếu phần thượng phẩm linh thạch cho mình, nên lúc nãy ánh mắt Cao Sĩ Bình sáng rực, vỗ ngực nói: "Sư đệ không thành vấn đề, ta tự nhiên không thành vấn đề, có chuyện gì thì cứ nói."
 
Dược Thiên Sầu cười cười, đối với người cầm tiền liển sảng khoái, hắn phi thường yêu thích, người như thế không sợ ngươi đưa tay lấy, chỉ sợ ngươi không chịu lấy thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
 
Theo sau Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Còn mong sư huynh đưa thêm chút rượu và thức ăn vào động, dù sao lượng đào móc gia tăng, nếu ăn không no sẽ xảy ra vấn đề lớn."
 
"Ta còn tưởng chuyện gì, sư đệ yên tâm được rồi, việc này bao trên người ta." Cao Sĩ Bình bảo chứng
 
Dược Thiên Sầu lại nói với Thạch Tiểu Thiên: "Tiều Thiên, hiện tại ngươi mau đi nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai khởi công."
 
Cao Sĩ Bình cũng phụ họa: "Ngươi gọi là Thạch Tiểu Thiên phải không? Hảo hảo theo Dược sư đệ, đến lúc đó ta sẽ không bạc đãi ngươi." Nói giỡn! Giúp Dược Thiên Sầu làm việc chẳng khác nào là giúp hắn, hắn đương nhiên mới nói như vậy.
 
Thạch Tiểu Thiên gật đầu, không nói hai lời quay về phòng. Kỳ thực hắn không hề lo lắng, địa phương lão đại tìm được đừng nói phải nộp gấp đôi, dù muốn ba bốn lần cũng có thể đào cho ngươi.
 
Ba người tản ra, Dược Thiên Sầu lại lười biếng nằm lên ghế tiếp tục phơi nắng. Hiện tại hắn đang suy nghĩ vấn đề, mâu thuẫn với Thanh Quang Tông đã tới loại tình trạng này, xem ra muốn lâu dài ở lại cũng không còn khả năng. Cần phải ép hắn nói ra bí mật lại càng không khả năng, ở tu chân giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, thế nhưng con bài chưa lật là dùng để bảo mệnh, không thể nói với bất luận kẻ nào. Hiện nay biện pháp hay nhất, chỉ cần ở thêm linh thạch quáng một ngày đêm, liều mạng đào móc nhiều hơn một chút, tìm đủ linh thạch sẽ vỗ mông rời đi. Nơi này không lưu ta, còn có nơi khác giữ ta, sợ cái rắm gì!
 
Ngày kế, vào linh thạch quáng, Thạch Tiểu Thiên phát hiện sắc mặt lão đại nghiêm túc hơn rất nhiều, tiến vào trong quáng cũng không còn chậm rì rì tiêu sái, trực tiếp đến thẳng địa phương đào móc, hắn âm thầm kỳ quái, lão đại đang lo lắng điều gì? Có nhiều linh thạch như vậy còn sợ không hoàn thành nhiệm vụ sao?
 
Trước khi đào, Dược Thiên Sầu thận trọng giao phó: "Tiểu Thiên, từ hôm nay trở đi
 
đem hết toàn lực đào móc trung phầm linh thạch, mặc kệ hạ phầm linh thạch, sau đó
 
hãy tính. Nhớ kỹ hay không?"
 
Hai ngày nay Thạch Tiểu Thiên đố0i với lão đại bội phục muốn chết, nghe lão đại trịnh trọng dặn dò như vậy, hiểu được hắn khẳng định có đạo lý, cũng không hỏi nhiều, trùng trùng gật đầu.
 
Dược Thiên Sầu thưởng thức nhìn hắn gật đầu, hai người lập tức phân công nhau hành động, bắt đầu đại nghiệp khai thác linh thạch với một khí thế ngát trời.
 
Trong vòng ba ngày, Dược Thiên Sầu trở về trong Kim Châu, thấy đống linh thạch chất cao cao trong rừng cây, nhưng tựa hồ còn chưa quá mãn ý. Đạo lý dùng tiền không bao giờ chê nhiều hắn hiểu rõ, nếu đã đi lên con đường tu chân, thì phải tận lực tạo tốt cơ sở.
 
Nguyên địa phương ưu nhã đều chất đầy linh thạch, trong lòng Bạch Hồ còn có điểm không hài lòng, nhìn thấy Dược Thiên Sầu khó khăn lắm mới hiện thân còn muốn nói hắn hai câu, thì đã thấy trên mặt hắn có vẻ nghiêm túc khó có được, biết đã xảy ra chuyện, vừa định hỏi thì tên ghê tởm kia đã biến mất.
 
Cao Sĩ Bình vẫn được như nguyện, được chia một khối thượng phầm linh thạch, hai người Dược Thiên Sầu cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, điều này làm Cao Sĩ Bình bội phục không thôi, hắn luôn lo lắng an bài đầy đủ rượu và thức ăn ngon.
 
Uống rượu phân nữa, Cao Sĩ Bình cũng không dám uống tiếp nữa, mà để hai người kia tiếp tục. Dược Thiên Sầu kỳ quái nói: "Cao sư huynh còn chưa tận hứng vì sao không uông nữa?"
 
"Tại tông môn phái người đến vận chuyền linh thạch, ta còn có chút việc muốn an bài, nguyên bản toàn bộ thợ mỏ đều phải đến làm việc, nhưng hai người sư đệ thì miễn, cứ việc ăn uống thôi." Cao Sĩ Bình nói.
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, tiễn hắn ra ngoài. Vừa ăn xong không bao lâu, Cao Sĩ Bình đã khóc tang nghiêm mặt trở về, vừa thấy mặt lại cười khổ nói: "Sư đệ, ta phải nuốt lời rồi, lần này trưởng lão dẫn đội là Lục Vạn Thiên, hắn thấy trong nhóm thợ mỏ không có ngươi, mắng ta một trận, điềm đanh muốn ngươi đi làm chung với thợ mỏ khác. Sư đệ, xin lỗi."
 
"Mẹ nó! Lão bất tử, không chịu buông tha lão tử mà." Dược Thiên Sầu đứng lên mắng. Nhưng cũng không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cùng Thạch Tiểu Thiên đi theo Cao Sĩ Bình.
 
Hang động chứa linh thạch, Lục Vạn Thiên đang đứng trước một đám thợ mỏ nhìn thấy Dược Thiên Sầu tới, hừ lạnh một tiếng, vì tiểu tử này mấy ngày nay đứa cháu gái đã liên tục tranh cãi với hắn không chịu để yên. Hơn mười trưởng lão đứng bên cạnh hắn cũng đông thời nhìn lại, đối với Dược Thiên Sầu thì không một ai xa lạ…
 
Thấy người đã đến động đủ, Lục Vạn Thiên móc ra một con tiều kim long bên hông, chỉ thấy hắn kháp bí quyết hướng tiểu kim long phun ra vài đạo bạch quang, chợt ném tiểu kim long lên không trung. Kim long phát sinh quang mang chói mắt đón gió dài ra, trong nháy mặt đã lớn không gì sánh được, biến thành cự long trông rất sống động rơi xuống ờ trước mặt mọi người. Lục Vạn Thiên bắn ra một đạo chỉ quyết, vảy rồng trên bụng cự long hạ xuống, lộ ra một chiếc động khẩu lớn.
 
Dược Thiên Sầu nhìn thấy kinh ngạc không ngừng, tuy rằng pháp khí vận tải hắn sớm đã nghe qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Một đám thợ mỏ tiếp thu xong kiểm tra, đều bị lùa vào động khẩu. Bên trong sơn động chứa đầy những túi linh thạch, nhìn thấy khiến Dược Thiên Sầu chảy ròng nước bọt, nhưng theo sau đã bị nhóm giám công ra lệnh khiêng một bao linh thạch đưa vào trong bụng cự long.
 
Thạch Tiều Thiên đã có quyết tâm đi theo sát lão đại, lão đại khiêng một túi thì hắn khiêng một túi, nói chung Dược Thiên Sầu cũng không còn nhớ rõ ràng lắm.
 
Khiêng đã gần xong hai người vào động trong động đã hoàn toàn vắng vẻ, vừa vặn
 
còn lại hai túi. Dược Thiên Sầu lười khiêng tiêp, thuận lợi kéo lại Thạch Tiểu Thiên
 
đứng một bên, phía sau sẽ tự nhiên có người vào khiêng. Quá nhiên, có hai gã thợ mỏ
 
trực tiếp đi tới khiêng lên vai.
 
"Các ngươi buông." Thanh âm quen thuộc phía sau truyền đến, Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn lại, Lục Vạn Thiên đang lạnh lùng theo dõi hắn, chậm rãi nói: "Hai người các ngươi khiêng đi ra ngoài."
 
Dược Thiên Sầu không nói gì, ngực hận không lập tức cắn chết Lục Vạn Thiên, hai người bất đắc dĩ khiêng hai bao linh thạch cuối cùng ra ngoài, bên trong Lục Vạn Thiên quát to: "Mọi người đi ra ngoài, tiếp thu kiểm tra."
 
Trong bụng cự long, hai người vừa buông hai túi linh thạch xuống, vừa chuyển thân đi tới cửa, bỗng nhiên một đạo quang mang màu đỏ trực tiếp từ trên trời giáng xuống, bám ngay vào giữa đám thợ mỏ, trong nháy mắt bạo nổ, khí lãng cường đại pha trộn mảnh vỡ thân thể bắn ra tứ phía. Hai người đứng ngay cửa bụng kim long trợn tròn mắt há hốc, còn chưa kịp phản ứng, liền bị khí lãng chân bay ngược vào trong.
 
"Ma đạo tập kích, đệ tử Thanh Quang Tông theo ta nghênh chiến." Bên ngoài truyền đến tiếng rống như bệnh tâm thần của Lục Vạn Thiên, hai gã trưởng lão cạnh giữ bên trong bụng cự long, tức thì phóng vọt ra bên ngoài.