Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 22: Hạnh phúc và đau khổ




Ai đang cười? Ai đang nói? Là ai viết nên khúc nhạc vận mệnh hợp lý này?

Đã gần đến canh ba, mưa càng lúc càng lớn, giống như trời bị thủng vậy.

Sau một tiếng nổ, tia chớp chói mắt hiện ra trên bầu trời đêm, soi sáng một người cao quý tao nhã trong phòng. Trên giường có hai người, một người phát ra ánh sáng đỏ như Hỏa Phượng, một người phát ra ánh sáng trắng mị hoặc chúng sinh.

Cả đêm mưa to đến gần canh năm mới ngừng. Vạn vật được gột rửa, tản ra làn khí tươi mát. Có điều không biết có thể gột rửa được người có lòng xấu xa trở nên thuần khiết như ban đầu hay không.

Mưa bụi mịt mờ vào sáng sớm. Trong phủ Ngạch Khanh, hậu hoa viên, Thương Phượng Vũ đứng giữa muôn hồng nghìn tía, áo trắng bồng bềnh, tóc dài đến eo, môi không son mà đỏ, lông mày không tô mà đen, mắt sáng như sao mai, nhìn về phương xa.

“Vũ Nhi, về nhà với ta, được không?” Giọng nói trầm thấp khàn khàn, vẻ mặt tiều tụy.

Xoay người quay đầu, Thương Phượng Vũ bước hai bước, vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói: “Bạch Mặc, chàng đã đến rồi.”

Bạch Mặc ôm nàng vào lòng, dịu dàng nói: “Ừ, ta tới đón nàng về nhà.” Mặt hắn không tự giác được đã buông lỏng, thỏa mãn như tìm lại được vật yêu thích mất đã lâu.

“Vì sao bảy năm trước đột nhiên chàng lại dẫn ta rời đi?” Vấn đề này, Thương Phượng Vũ đã hỏi hai lần, đều bị hắn nói nhăng nói cuội giấu đi. Hôm nay, nàng mở miệng hỏi lần nữa, mang theo hai tâm tư rất khác nhau.

“Đồ ngốc, không phải nàng cảm thấy cả ngày chỉ ở vương phủ rất buồn bực sao?” Giọng Bạch Mặc mang theo tình yêu say đắm trả lời, nhưng không nói ra trọng điểm.

“Ừ, rất buồn bực. Đúng rồi, phụ thân phái người bảo vệ chúng ta, chàng có biết không?” Thương Phượng Vũ vùi vào lòng hắn, hỏi tiếp.

“Biết.” Bạch Mặc đáp vô cùng lưu loát.

“A, ta còn tưởng chàng không biết.” Giọng nói có chút khó chịu.

“Sao? Có phải nàng giận ta không nói cho nàng biết?” Bạch Mặc cười hỏi, sắc mặt đã tốt hơn, không tiều tụy như vừa nãy.

“Không…” Nhưng giọng nói lại không như vậy.

“Vũ Nhi ngốc, ta chỉ muốn nàng vui vẻ, hiểu chưa?” Bạch Mặc ôm chặt nàng, đặt cằm lêntóc nàng.

“Ừ.” Thấy hắn không muốn nhiều lời, Thương Phượng Vũ nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, trong lòng càng rối rắm hơn.

“Hiểu là tốt rồi. Chúng ta về nhà thôi.” Nói xong, Bạch Mặc liền kéo nàng ra khỏi ngực mình, cầm lấy tay ngọc, chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Thương Phượng Vũ đột nhiên kêu lên.

“Chuyện gì?” Mắt Bạch Mặc chứa nghi ngờ, hỏi.

“Ta còn chưa từ biệt ngoại công.” Thương Phượng Vũ cười cười.

“Cùng đi.”

“Được.”

Vai kề vai, tay trong tay rời đi, lưu lại tiếng cười như chuông bạc.

Trong mật thất của thư phòng.

“Chủ tử, thật xin lỗi, Ánh Nguyệt vô dụng, xin ngài trách phạt.” Ánh Nguyệt mặc áo đen, quỳ dưới đất, trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa tràn ngập vẻ áy náy.

“Ngươi biết lỗi của mình ở đâu không?” Ngạch Thiên Dương chắp tay, đứng trước một bức họa, hờ hững hỏi một câu.

“Ánh Nguyệt không bảo vệ Vũ chủ tử thật tốt.” Đầu cúi thấp hơn, cơ hồ sắp sát xuống mặt đất.

“Ánh Nguyệt, ngươi theo ta bao lâu rồi?” Ngạch Thiên Dương chưa hề quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói.

“Ba trăm năm có dư…” Đôi vai bắt đầu run lên, tay ngọc nắm chặt.

“Đã ba trăm năm rồi…” Ngạch Thiên Dương nhẹ nhàng thở dài…

Thân thể Ánh Nguyệt run mạnh hơn, giọng cũng run rẩy: “Chủ tử, xin ngài tha thứ cho Ánh Nguyệt một lần. Ánh Nguyệt không dám tái phạm.”

“Rõ ràng là người thông tuệ, sao lại phạm phải lỗi ngu ngốc như vậy. Ánh Nguyệt, cho ta lý do để ta giữ ngươi lại.” Giọng Ngạch Thiên Dương vẫn không hề bận tâm, không để lộ tâm trạng.

“Thật xin lỗi chủ tử, Ánh Nguyệt không thể nói.” Không phải là không thể nói…Mà là không dám nói…

Yên lặng trong chốc lát.

“Chỉ một lần này thôi, không có lần sau. Đi xuống đi.”

“Vâng”, Ánh Nguyệt không nói thêm một chữ nào, lui lại ba bước, xoay người, biến mất không thấy bóng dáng.

Ngạch Thiên Dương xoay người lại, như cười như không: “Là ta rất ngốc, rất si. Vậy thì ngươi phạm vào ý niệm ngu xuẩn?” Không ai trả lời, chỉ có dư âm quanh quẩn.

Trong phòng Ngạch Thiên Dương, Thương Phượng Vũ và Bạch Mặc ngồi trên ghế, yên lặng chờ ông xuất hiện.

Vốn họ muốn trực tiếp đi tìm nhưng người hầu báo là Ngạch Thiên Dương có chuyện quan trọng phải xử lý nên đành ngồi chờ.

“Vũ Nhi, mặt ta rất đau.” Thời gian chờ đợi rất nhàm chán, Bạch Mặc đột nhiên tiến tới trước mặt nàng, ôm lấy nàng, khuôn mặt đầy ủy khuất.

“Đáng đời.” Thương Phượng Vũ nhìn hắn, hơi cáu, nhưng tay không tự chủ được khẽ xoa lên ba vết thương hơi đỏ.

Cảm xúc mềm mại tinh tế khiến Bạch Mặc hạnh phúc, khẽ nheo mắt lại, khóe môi nhếch lên: “Ưmh, Vũ Nhi xoa một lúc nữa, sẽ tốt hơn.” Mặt mang theo sự say mê.

Vẻ mặt như trẻ con, lời nói hơi nũng nịu, Bạch Mặc như vậy khiến sâu trong linh hồn Thương Phượng Vũ căng lên, giống như thấy được bóng dáng một người…

Trong mắt đầy tình cảm dịu dàng, lâm vào suy tư, giọng nói mềm mại tinh tế chứa đầy tình cảm: “Xem chàng sau này có còn dám đánh lén người ta không.” Nói xong, mặt nàng liền ửng đỏ, đôi môi ghé lại gần vết thương, run run hôn mấy cái…Cuối cùng, vẻ mặt dịu dàng hơn: “Còn đau không?”

Vẻ mặt yêu kiều hàm xuân, mặt mày ẩn tình, ánh mắt khiến lòng người quấn quýt. Bạch Mặc sợ run, rơi vào đôi mắt của đối phương.

“Còn đau không?” Thương Phượng Vũ hỏi lại.

Lắc đầu, im lặng, ý cười đầy mặt.

“Hiên…” Nói ra một chữ, Thương Phượng Vũ ngẩn người, nói tiếp: “Đi bôi thuốc đi.” Mạch suy nghĩ trở về, đè nén lại đau đớn trong lòng. Vốn tưởng đã lãng quên toàn bộ nhưng không ngờ rằng cho dù ngươi giấu sâu hơn nữa, nó vẫn còn tồn tại. Dù sao, những chuyện kia đã từng trải qua, nàng từng bỏ tất cả chân tình vào đó, sao có thể không còn cảm giác gì?

“Nhưng ta không quen nơi này. Phải tìm thuốc ở đâu đây? Tìm được thuốc nhưng không có gương, sao ta bôi được?” Bạch Mặc nhìn Thương Phượng Vũ một cách kỳ lạ, quanh co lòng vòng mà nói.

Bạch Mặc này, rõ ràng muốn mình thoa thuốc cho hắn lại không nói thẳng, khẳng định lại có ý nghĩ xấu xa gì đây. Nghĩ vậy, Thương Phượng Vũ cười: “Dễ lắm, ngoại công có rất nhiều thị nữ.”

Hồn Bạch Mặc còn ở trong khoảnh khắc ngọt tình mật ý vừa rồi, chỉ có một ý nghĩ trong lòng là tìm nơi không người, hung hăng hôn nữ nhân trước mắt này một phen. Nhưng giờ phút này nghe nàng nói như vậy, đáy mắt Bạch Mặc tối sầm lại, mở miệng nói với hai thị nữ bên cạnh: “Các ngươi lui xuống đi. Ta muốn nói chuyện riêng với Vũ công chúa.” 

Hai thị nữ đều là người thông minh lanh lợi, không dám chậm trễ, khom người hành lễ rồi từ từ lui ra khỏi khòng, không quên đóng cửa phòng lại.

Bên trong phòng chỉ còn hai người họ.

“Có chuyện gì? Lại đuổi các nàng đi.” Tuy trong lòng đã hiểu nhưng mắt vẫn mang nghi ngờ mà hỏi.

“Vũ Nhi, đến đây, ta nói cho nàng biết.” Giữa hai người chỉ cách một khay trà nho nhỏ, vẻ mặt Bạch Mặc như sói đội lốt cừu vậy.

“Ừ.” Thương Phượng Vũ đáp, rời khỏi ghế. Nàng chưa kịp cất bước đã bị Bạch Mặc kéo vào lòng.

Tay trái ôm cổ của nàng, tay phải ôm eo nàng, Bạch Mặc cúi đầu hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át, giống như đang đói khát mà được uống nước cam lộ vậy.

Giơ tay lên vòng quanh cổ hắn, Thương Phượng Vũ hơi híp mắt, môi lưỡi quấn quýt, để mặc cho mình trầm luân trong nụ hôn nhiệt tình mãnh liệt của hắn.

Bạch Mặc càng hôn càng sâu, giống như muốn nuốt hết hô hấp của người trong ngực. Thân thể hắn cũng nổi lên phản ứng nhưng không thể buông được cánh môi và cái lưỡi thơm tho của nàng ra.

Chuyện Vũ tỷ có sự tham gia của nhiều người lắm. Ngạch Thiên Dương là người thực hiện lời chú cuối cùng của Vũ tỷ khi tỷ ấy còn là nữ đế. 

_________________