Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1017




Vừa nãy Hà Vân nhắn tin cho Kiều Phương Hạ, muốn để cô trực tiếp chọn Ty Hoàng Nam, ai mà biết Kiều Phương Hạ lần lữa không trả lời, phát hiện Kiều Phương Hạ đã tắt máy nên mới đích thân đến thu thẻ.



“?” Biểu cảm của Kiều Phương Hạ trở nên khó hiểu.



“Là sắp xếp tạm thời của cấp trên” Hà Vận lại lặng lẽ nói với cô.





Vốn dĩ Kiều Phương Hạ cảm thấy các quy tắc của chương trình này khá thú vị, bởi vì bản thân cô cũng không biết rốt cuộc kịch bản sẽ đi về đâu.



Nhưng nếu như bây giờ kết cục đã được sắp xếp một cách cứng nhắc thì lại không còn gì thú vị nữa.



Bây giờ Hà Vận đang thông báo với cô, chắc chắn là muốn nhắc nhở cô ngày mai nên ít tương tác với Từ Đình Vinh một chút.



“Chị có muốn vào uống một tách trà không?” Kiều Phương Hạ bình.



thản ung dung nói với Hà Vận.




“Thôi, cả ngày nay các em cũng đã mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm đi” Hà Vận vừa trả lời vừa chỉ vào tên của Ty Hoàng Nam một lần nữa.



Kiều Phương Hạ im lặng trong vài giây, thì thầm đáp lại: “Được rồi, chị Vận, chị cũng đã vất vả rồi”

Lúc đóng cửa phòng lại, cô vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu nổi, tại sao tổ chương trình lại đột nhiên sắp xếp cho cô cứng nhắc thế này.





Hay nguyên do tại bên hậu trường của Ty Hoàng Nam hoặc Chu Thoại My?

Bởi vì Ty Hoàng Nam rõ ràng là muốn trở thành một cặp đôi cố định với cô, ý tứ của Chu Thoại My với Từ Đình Vinh cũng rất rõ ràng.




Nơi hội họp.



Lệ Đình Tuấn hoàn tất hợp đồng cuối cùng với bên đối tác, lại nói chuyện phiếm với đối phương một lúc, rồi đứng dậy rời khỏi phòng riêng.



Khi đi qua đại sảnh tầng một, anh liếc nhìn về phía ghế ngồi cách đó không xa.




Người đàn ông đang bên trái ôm bên phải ấp, ăn chơi không biết trời đất, chơi game thua, cởi mất gần hết chỉ còn lại hai mảnh quần áo lót thân.



Ở khoảng cách không xa lắm, hai người đối mặt nhìn nhau, Trạm Khánh Minh đã say ngà ngà, uống cạn ly rượu trong một hớp, buông người phụ nữ trong lòng ra, ngoan ngoãn mặc áo khoác, thắt cà vạt rồi đeo chiếc đồng hồ Rolex, chuẩn bị đứng dậy đi theo Lệ Đình Tuấn.





Người đàn ông ở bên cạnh đang chơi với anh ta không phát hiện ra Lệ Đình Tuấn, mà nói với Trạm Khánh Minh: “Ông chủ nhỏ sao vậy? Sao không chơi nữa?”

“Lát nữa ông đây còn có chuyện quan trọng phải xử lý: Trạm Khánh Minh lờ đờ liếc nhìn đối phương, nói tiếp: “Lần sau lại nói tiếp.”

Đối phương tình cờ tới đây làm việc, gặp được Trạm Khánh Minh thì ở lại chơi với anh ta một lúc, bọn họ không dám không nể mặt Trạm Khánh Minh.



Đối phương lập tức cười với anh ta: “Chắc không phải vội về để ở bên gái sao? Chỉ một con diễn viên thôi mà, nếu ông chủ nhỏ muốn loại cao cấp hơn, ở chỗ này của chúng ta nhiều như vậy, đừng chỉ để ý đến một người chứ!”.



Động tác dừng lại của Trạm Khánh Minh bỗng dừng lại, quay đầu, rồi lại liếc nhìn đối phương.



Nhìn thấy Trạm Khánh Minh dừng động tác lại, đối phương tưởng là đã nói trúng tâm tư của anh ta, liền nói với anh ta: “Cô Phó Kiều này có cái gì mà thanh cao chứ? Không phải chỉ là một ngôi nhỏ không có tiếng tăm gì sao? Ông chủ nhỏ hà tất gì phải lãng phí tâm trí lên người cô ta chứ?”.