Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 1152




Chỉ e rằng cô ấy muốn trả đồ là giả, muốn gặp Vô Nhật Huy mới là thật.



Kiều Phương Hạ bĩu môi về phía cửa sổ, nói: “Có thể là ở dưới lầu”

“Ồ” Thẩm Minh Hân gật gật đầu.



Dứt lời, cô ấy lại cười ngọt ngào với Kiều Phương Hạ: “Cảm ơn chị dâu”

Kiều Phương Hạ nghe thấy hai từ chị dâu, liền nhịn không được khẽ cong khóe miệng, thoạt nhìn đã biết Thẩm Minh Hân là một cô gái tinh ranh lanh lợi, không những hiểu chuyện lại còn thông minh, chẳng trách Vô Nhật Huy cũng thích cô ấy.





“Vậy em đi xuống dưới trước nhé” Thẩm Minh Hân nói một tiếng với Kiều Phương Hạ, sau đó liền cầm lấy cái túi xách ở bên cạnh mình, dường như quả thật có thứ gì đó muốn đưa cho Vô Nhật Huy.



Thẩm Minh Hân chân trước mới vừa bước ra khỏi gian phòng, Hoắc Thanh Phong vốn đang ngồi tán gẫu với mọi người liếc mắt nhìn

theo bóng lưng cô ấy một cái, liền đứng dậy đi theo sau.



“Minh Hân” Hoắc Thanh Phong theo ra ngoài gọi Thẩm Minh Hân một tiếng.



Thẩm Minh Hân nghe tiếng anh ta gọi mình, quay đầu lại nhìn anh, ta.



“Em muốn ra ngoài sao?” Hoắc Thanh Phong chậm rãi đi đến.



trước mặt Thẩm Minh Hân, dịu dàng hỏi cô ấy.



“Ừ, em đi ra ngoài một lát, rồi trở về ngay” Thẩm Minh Hân do dự một chút, rồi gật đầu đáp lại.





Cô ấy sợ Hoắc Thanh Phong sẽ đi theo mình.



Hoắc Thanh Phong thấy cô ấy nói chuyện một cách qua loa, âm thầm thở dài một tiếng, rồi cởi áo khoác của mình khoác lên vai Thẩm Minh Hân: “Em lơ đãng như vậy, cứ ra ngoài như thế này mà không bị cảm mới là lạ”

Bên ngoài rất lạnh, Thẩm Minh Hân mặc một chiếc váy voan mỏng.



“Không cần đâu, em sẽ quay lại ngay thôi” Thẩm Minh Hân vừa định từ chối, Hoắc Thanh Phong lại kiên quyết vươn tay cài cúc áo cho cô ấy.



Vào thời điểm anh ta thu tay lại, liền dịu dàng cười với Thẩm Minh Hân và nói: “Được rồi, đi đi, nhớ mau chóng trở về”

Tuy rằng Hoắc Thanh Phong không nói gì, nhưng Thẩm Minh Hân cảm nhận được rằng chắc hẳn anh ta đã hiểu ra được cái gì đó.



Những lời anh ta căn dặn giống như đang nói với cô ấy rằng: Anh biết em đi gặp ai, nhưng sớm muộn gì em cũng sẽ quay trở lại bên anh, anh sẽ đợi em trở về.



Thẩm Minh Hân lẳng lặng đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hoắc Thanh Phong, cho đến khi anh ta trở về trong gian phòng.





Áo khoác vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoắc Thanh Phong.



Thẩm Minh Hân bất giác âm thầm thở dài một tiếng, xoay người đi về phía thang máy.



Khi cô ấy đi ngang qua một gian phòng, vừa lúc có người đẩy cửa bước ra, suýt nữa đụng phải Thẩm Minh Hân.



Thẩm Minh Hân theo bản năng lùi lại về sau một bước, nhưng người đi ra dường như không hề có ý định xin lỗi, mà chỉ liếc nhìn cô ấy một cái, rồi vội vã rời đi.



“Đúng là con người kỳ lạ” Thẩm Minh Hân khẽ cau mày, nói thầm một câu.



Tuy nhiên, khi cô ấy bước đến lối vào thang máy, Thẩm Minh Hân lại bất chợt nhớ ra điều gì đó, người phụ nữ suýt đụng phải cô ấy vừa rồi hình như là Tô Minh Nguyệt?.