*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ dời mắt, cô nhìn Đường Minh Kỷ.
Đáy mắt Đường Minh Kỷ hơi phức tạp xen lãn chút thất vọng.
“Chỉ cần cô muốn, toàn bộ mọi thứ của anh ta đều là của cô, nhưng cô.
.
”
Kiều Phương Hạ không biết tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, từ sau khi King thổ lộ tình cảm với cô thì mọi thứ đã khác trước.
Thật ra, cô không có lòng tham, cô chỉ muốn mình, King và Ninh Nguyệt mãi mãi là người một nhà.
Hiện giờ, ngay cả King cũng không cần cô.
“Tôi đi toilet” Cô im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng nói với Đường Minh Kỷ.
Cô đứng dậy, đẩy cửa ra, đi về phía nhà vệ sinh ở chỗ rẽ.
Trước cửa thang máy, Lệ Đình Tuấn mới đi ra từ trong tháng máy, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc vội vã đi qua trước mặt mình.
Anh lập tức dừng bước, nhìn về hướng căn phòng Kiều Phương Hạ vừa mới bước ra.
Nhìn từ góc độ của anh có thể dễ dàng nhìn thấy người đàn ông đứng trước cửa sổ đưa lưng về phía cửa phòng đang khép hờ, người đó là Đường Minh Kỷ.
Chỉ có một mình Đường Minh Kỷ.
Kiều Phương Hạ đứng trước bồn rửa mắt, cô bình tĩnh khoảng nửa phút, sau đó mới mở vòi sen rửa mặt.
Khi cô ngẩng đầu lên, cô nhác thấy một đoạn gấu quần tây.
Trong lòng cô sửng sốt, chợt quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Lệ Đình Tuấn đang đứng trước bồn rửa mặt gần chỗ cô, anh rũ mắt xuống và chậm rãi rửa tay.
Mặc dù Kiều Phương Hạ nghe có tiếng người vào nhà vệ sinh nữ, cô cũng chẳng quan tâm lắm, nào ngờ người đó lại là Lệ Đình Tuấn.
“Buổi tối em ăn gì?” Rửa tay xong, Lệ Đình Tuấn rút tờ khăn giấy cẩn thận lau đầu ngón tay vừa nhẹ giọng hỏi cô.
Anh đã nhìn thấy Đường Minh Kỷ.
Trái tìm Kiều Phương Hạ trở nên khẩn trương, mím chặt môi nhìn mặt bên như điêu khắc của Lệ Đình Tuấn, cô không lên tiếng.
“Chẳng phải em nói không có quan hệ gì với Đường Minh Kỷ sao?”
Lệ Đình Tuấn hơi nghiêng đầu, dời mắt nhìn cô, anh nói với giọng bình tĩnh.
“Em và anh ta chỉ là bạn” Kiều Phương Hạ thấp giọng đáp.
“Bạn bè? Tự đặt phòng riêng rồi cùng nhau ăn cơm” Lệ Đình Tuấn không khỏi rướn môi lên, trong mắt đầy lạnh lùng: “Em tưởng rắng anh ta coi em như bạn ư?”
“Hoặc em cũng có thể giải thích thử, trước khi anh ta đưa cho em hai tỷ bảy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Phương Hạ không thể thú nhận với Lệ Đình Tuấn rẵng mình là Chu Tước, nhà họ Đường muốn bày tỏ lòng biết ơn nên mới cho cô cổ phần.
“Nếu như giải thích hợp lý, anh có thể suy xét bỏ qua cho nhà họ Đường” Lệ Đình Tuấn dừng một lúc rồi nói tiếp.
“Vốn dĩ Đường Nguyên Khiết Đan muốn đến đây với em nữa, em chỉ bàn việc ký tên lại vào hợp đồng với anh ta, bây giờ hợp đồng trong tay của Kiều Phương Hạ âm thầm siết chặt.
“Vì em từng cứu Đường Tiêu, bọn họ trả tiền công nhưng em không lấy, bây giờ em thiếu tiền nên đành hỏi mượn họ”
“Hơn nữa, em và anh ta chỉ là bạn…”
Mảnh vỡ thủy tỉnh bay tung tóe, một miếng thủy tinh lớn nhanh chóng văng qua và cứa vào mu bàn tay của Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ đau đớn đến run rẩy.
“Kiều Phương Hạ, em không biết khi mình nói dối, tốc độ nói chuyện sẽ nhanh hơn à?” Lệ Đình Tuấn năm cằm cô, nhìn cô đăm đăm hỏi.
.