*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ nhìn chăm chằm vào Lệ Đình Tuấn, mãi một lúc lâu sau, những giọt nước mắt rưng rưng từ trong khóe mắt mới từ từ rơi xuống.
“Em vẫn còn tí Lệ Đình Tuấn có vẻ bất đắc dĩ, anh hôn cô rồi hạ giọng dỗ dành: “Trước giờ chưa có tiền lệ trả lại vật đã mua.
Có hối hận cũng đã muộn rồi”
“Vậy chúng ta sẽ cố gắng lý luận với nguyên chủ, cũng không được sao?” Kiều Phương Hạ rơm rớm nước mắt hỏi.
“Không được” Lệ Đình Tuấn đáp lại một cách nghiêm túc.
“Không phải ai cũng có đủ kiên nhãn như anh để nói lý lẽ với em”
Lệ Đình Tuấn hy vọng rằng Kiều Phương Hạ chỉ có thể đeo quả trứng chim bồ câu này và tham dự đám cưới của họ một cách vinh quang và tự hào nhất.
Gia đình Kiều Phương Hạ không thể cho cô sức mạnh ấy, vậy thì hãy để Lệ Đình Tuấn trao nó cho cô.
Cuối cùng Lệ Đình Tuấn đã dỗ được Kiều Phương Hạ và kéo cô ra ngoài.
Mặc Hàn Bảo đứng sau ban công lầu hai của tòa nhà nhỏ nơi anh ta ở, lặng lẽ nhìn hai người họ rời đi xa dần.
Anh ta vừa nhìn đã biết Kiều Phương Hạ thực sự rất thích Lệ Đình Tuấn.
Mặc Hàn Bảo chưa bao giờ thấy Kiều Phương Hạ tỏ ra ỷ lại trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, kể cả trước mặt King, cô vẫn rất độc lập, cô chưa bao giờ yêu cầu King bất cứ điều gì.
Nhưng tối nay anh ta đã nhìn thấy Kiều Phương Hạ hơi khác với ngày thường, Loại tình cảm của phụ nữ đối với đàn ông như này thì không thể che giấu được.
Trong mắt anh ta lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng nếu là Kiều Phương Hạ thích thì không còn cách nào khác.
“Haiz..” Anh ta thở dài một hơi, sau đó gọi điện thoại cho King và nói với anh ta rằng cuộc đấu giá này vào ngày mai sẽ gây chấn động toàn cầu.
Nửa đêm, Lệ Đình Tuấn nhìn thấy Kiều Phương Hạ đã ngủ say ở trên giường, anh lặng lẽ bước xuống giường và mặc quần áo vào.
Ở dưới lầu, Lam Minh Hạc đang ở trong xe, báo cáo sự việc hôm nay cho Lệ Kiến Đình: ”… Đúng vậy, cậu hai biết rằng Kiều Phương Hạ chỉ thích viên Golconda đó.
Bây giờ Kiều Phương Hạ đang ở trong đoàn phim”
Mới nói được một nửa, bỗng nhiên anh ta cảm nhận được có gì đó khác thường.
Thì ra đang có người đứng ở trước chiếc xe.
Anh ta lập tức cúp máy và ngẩng đầu nhìn lên thì đã quá muộn.
Bên ngoài chiếc xe, sắc mặt của Lệ Đình Tuấn không hề thay đổi.
Anh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, hiển nhiên đã biết nội dung cuộc gọi vừa rồi của anh ta.
Khi Kiều Phương Hạ tỉnh dậy thì cô đã thấy mình nằm trên giường của đoàn phim, cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua mà vẫn cảm thấy đau lòng.
Lệ Đình Tuấn đang mặc quần áo, quay đầu lại nhìn Kiều Phương Hạ đang ngồi trên giường thì thản nhiên nói: “Anh đã liên hệ với đội thiết kế hàng đầu thế giới đế thiết kế bản vẽ của chiếc nhãn.
Bản thảo đầu tiên sẽ gửi đến sau khoảng mười ngày nữa”
“Dự định sẽ thiết kế hình giọt nước nên khi đeo trên tay sẽ trông không to lắm”
Kiều Phương Hạ nhìn anh một lúc lâu rồi gật đầu.
Lệ Đình Tuấn quay trở lại bên cạnh giường, cúi xuống hôn Kiều Phương Hạ: “Chuyện này em chạy không thoát được đâu, đừng có viện cớ nữa”
Kiều Phương Hạ không nói là sẽ bỏ chạy, cô đã bị chiếc nhẫn kim cương khống lồ giá trên nghìn tỷ của Lệ Đình Tuấn kẹp chặt rồi.
“Anh sẽ đi công tác hai ngày.
Vài ngày nữa là sinh nhật của em, vào buổi sáng hôm sinh nhật ấy, anh sẽ nhờ Vô Nhật Huy đón em đến cục dân chính và đến chín giờ sẽ làm xong giấy chứng nhận kết hôn”
Lệ Đình Tuấn đã sắp xếp thời gian của cô một cách rõ ràng.
xong việc thì tự nhiên sẽ quay về thôi”
“Vậy… Lam Minh Hạc đâu?” Kiều Phương Hạ lại hỏi.
“Quan tâm nhiều như thế để làm gì?” Lệ Đình Tuấn vừa đáp vừa thong thả cài cúc áo lại..