Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận

Chương 867




Chương 867

Cô bé cúi đầu cắn thêm một miếng, phát hiện cậu bé vẫn đang nhìn chằm chằm mình. Cô bé cảm thấy khó hiểu liền nhìn sang người lớn đứng bên cạnh cậu bé. Lúc này mới phát hiện người đó là Vô Nhật Huy.

Sau đó, An Dương nhẹ nhàng kéo tay Mặc Hàn Bảo: “Thầy…”

Mặc Hàn Bảo cúi đầu nhìn cô bé một cái, nhìn theo tầm mắt của An Dương, phát hiện hai người Vô Nhật Huy và Đình Trung.

Thang máy đến rồi, Mặc Hàn Bảo do dự một lúc, duỗi tay bế cô bé vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn đợi bọn họ không?”

Trong lòng An Dương hiểu rõ, cậu bé mà Vô Nhật Huy đang dắt chính là con trai của Lê Đình Tuấn, là cháu trai của cô bé.

Nhưng cậu bé này là con riêng của Lê Đình Tuấn và người phụ nữ khác, không phải con trai của Kiều Phương Hạ. Nghĩ đến đây, chẳng hiểu sao trong lòng cô bé cảm thấy hơi tức giận, sắc mặt hơi tối sầm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc trả lời: “Không cần”



Đình Trung nhìn thấy An Dương và Mặc Hàn Bảo sắp vào thang máy, hơi sốt ruột, dùng lực kéo tay của Vô Nhật Huy, nói: “Em gái!”

Vô Nhật Huy suy nghĩ một chút, bế Đình Trung lên sải bước đuổi theo, trước khi cửa thang máy đóng lại thì đã kịp giờ một tay ra chặn lại.


Trong thang máy, An Dương nhìn thấy cháu trai mình đuổi tới rồi, không nhìn được nhíu mày.

“Em gái!” Đình Trung lại khẩn thiết gọi cô bé một tiếng.

An Dương hơi ghét bỏ, sửa lại: “Tôi không phải em gái cậu. Tôi là cô của cậu”

“Cô?” Trong đôi mắt nhỏ nhắn của Đình Trung có một thắc mắc to đùng, cậu bé quay đầu nhìn Vô Nhật Huy: “Cô em gái?”


“Quá ngốc…” An Dương càng lúc càng ghét bỏ, không nhịn được cau mày, nói thầm câu này.

Cô là cô, em gái là em gái, sao lại trộn hai vai vế này lại với nhau được chứ? Đầu óc cậu ta không phát triển sao?

Trông cũng khá đẹp trai đấy. Đáng tiếc cái đầu chỉ để trang trí mà thôi.

Hai người Mặc Hàn Bảo và Vô Nhật Huy mặt đối mặt, Mặc Hàn Bảo khựng lại vài giây, thản nhiên nói với Vô Nhật Huy: “Đúng lúc tôi có vài thứ muốn đưa cho Phương Hạ, để anh mang về đi”


Mặc dù Đình Trung vừa bị mắng xong, nhưng cậu bé vẫn nhìn chằm chằm An Dương. Vô Nhật Huy nhìn cậu bé, nhìn thấu tâm tư của cậu bé, anh ta không lên tiếng mà bể cậu bé đi vào thang máy.

“Cô em gái” Đình Trung lại kêu lên một tiếng, nhưng An Dương không thèm để ý đến cậu bé, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như cũ.


An Dương cụp mắt xuống ăn kem ly, coi như không nghe thấy gì.

Đình Trung nhìn một lượt trên người mình và Vô Nhật Huy, lại sờ sờ túi tiền rỗng tuếch của mình. Cậu bé nghĩ, hay là mình dùng một thứ gì đó để lấy lòng cô em gái, có lẽ cô bé sẽ bằng lòng nói chuyện với mình.

Vừa hay trước khi đi ăn cơm, Vô Nhật Huy đã mua cho cậu bé chiến hạm mới nhất của Lego.

Sau đó cậu bé cúi người xuống, xách cái hộp lớn trên tay Vô Nhật Huy, hào phóng đưa đến trước mặt An Dương.