Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 129






Ba ngày sau Cẩm Tú lại đến tìm Thiếu Khanh. Nhìn qua khe cửa thấy cậu chàng chống nạng đi tới đi lui trong phòng.

“Đi bước nào là chật vật bước đó lại cứ muốn đi tới đi lui, tên tiểu tử này đang nghĩ gì vậy không biết!”

Cô bé đưa tay gõ cửa rồi mới đẩy cửa bước vào. Thiếu Khanh dường như hơi ngẩn người khi nhìn thấy cô bé, một chút vui, một chút kinh ngạc nhưng mọi thứ chỉ lướt nhẹ qua rồi tan biến không đọng lại chút gì trên gương mặt đó cả. Cẩm Tú nở nụ cười tươi hỏi:

- Ngươi đang định ra ngoài à?

- Không, chỉ là đi tới đi lui trong phòng thôi.

- Đi tới đi lui… ngươi không thấy mệt sao?

- Mệt, nhưng mẹ ta nói ta cứ nằm yên một chỗ hoài thân thể sẽ chàng ngày càng yếu, bà ấy bắt ta phải vận động.

- Cái mặt sao bí xị vậy, không vui khi thấy ta đến thăm sao?

Thiếu Khanh cười nhẹ.

- Ta vui chứ, cứ tưởng cô nương sẽ không bao giờ đến nữa, sau này cũng không thèm nhìn mặt ta.

Cẩm Tú cười khúc khích:

- Ta chỉ đùa thôi, làm gì có chuyện đó chứ, ngươi ngốc quá “hảo bằng hữu” của ta à…

- Hôm nay đến thăm ta hay lại có chuyện gì?

Thiếu Khanh tuy nói chuyện nhưng vẫn không ngừng bước đi, anh rất nghe lời mẹ, nếu chưa đi được mười vòng quanh phòng thì chưa dừng lại. Cẩm Tú bước chầm chậm theo anh, thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi thì lấy khăn tay của mình ra chậm cho anh. Một cảm giác dịu mát ùa qua, chỉ có gương mặt là cảm thấy nóng bừng. Thiếu Khanh cúi mặt giấu đi nét cười vui vẻ. Cẩm Tú cười khúc khích nói:

- Hôm nay ta đến chỉ để thăm ngươi thôi, chẳng có việc gì cả. À, có một việc, chính là ta muốn cảm ơn ngươi.

Thiếu Khanh kinh ngạc quay nhìn Cẩm Tú. Cô bé vừa cười vừa nói, giải đáp thắc mắc của anh.

- Mẹ ngươi đã đến nói với cha ta hôm đó bà ấy chỉ nói như vậy để lay động lòng cha ta, như là nói đùa vậy, không thật sự cầu thân ta cho ngươi. Khanh ca, cảm ơn nhé, cuối cùng ta cũng không cần phải gả đi rồi…

Cô bé cười vui hớn hở. Thiếu Khanh cũng cười chia vui cùng cô bé, chỉ là miệng cười trong lòng lại chỉ có duy nhất cảm giác là xót xa. Cẩm Tú đưa tay vỗ nhẹ vào má anh dịu giọng:

- Thôi ngươi đừng có cười nữa, ngươi cười nhìn khó coi chết đi được, có phải đã mệt rồi không, ngồi nghỉ một lúc cho khỏe đi rồi hãy tiếp tục.

- Không được, mẹ ta nói chưa đi hết mười vòng quanh căn phòng này thì không được dừng lại.

- Ngươi ngốc quá, mười vòng chứ gì, ngươi cứ đi quanh cái bàn ở giữa mười vòng rồi ngồi xuống nghỉ, cần gì đi vòng lớn như thế này cho mệt.

Thiếu Khanh không nói gì chỉ cố lê bước chân đi, thật ra anh đang muốn mình mệt đến mụ mị người đi để không cần phải suy nghĩ nữa. Cẩm Tú vẫn đi bên anh nói chuyện này chuyện kia với anh như ngày trước, chỉ có điều cuộc nói chuyện này cô bé gần như độc thoại, anh bắt đầu cảm thấy mệt rồi không đủ sức tiếp chuyện cô bé nữa. Chỉ chốc chốc gật đầu và cười với cô bé một cái tỏ ra mình vẫn đang lắng nghe…

Cẩm Tú thấy gương mặt Thiếu Khanh mỗi lúc một nhợt nhạt thì lo lắng:

- Ngươi còn ổn không vậy? Ta thấy ngươi đã mệt lắm rồi, ngồi nghỉ một lúc đi.

Thiếu Khanh mím môi, đôi chân cứ bước, không phải anh không muốn dừng lại chỉ là mọi thứ chừng như tê dại, anh không thể tự điều khiển bản thân mình dừng lại được nữa. Cẩm Tú lo lắng nhìn anh, ngập ngừng đưa tay lau mồ hôi đang ướt đẫm trán anh. Chỉ là ngay sau đó “huỵch” một tiếng, Thiếu Khanh té nhào xuống, cũng may Cẩm Tú đưa tay ra đỡ kịp nếu không thì chính là úp mặt xuống đất. Cô bé vực anh dậy hốt hoảng hỏi:

- Ngươi làm sao rồi, đừng làm ta sợ nha, có phải lại phát bệnh rồi không? Thuốc ở đâu?

Thiếu Khanh nhắm mắt thở dốc vẫn cảm nhận được đôi tay cô bé đang sờ soạng trước ngực mình. Giọng cô bé run rẩy:

- Lúc trước chẳng phải ngươi luôn mang thuốc bên mình sao, hôm nay để ở đâu rồi?

Thiếu Khanh thu hết chút sức lực cuối cùng nói:

- Trên giường… dưới gối.

Cô bé đặt anh nằm ngửa ra đất chạy đi lấy thuốc. Cho Thiếu Khanh uống thuốc xong, cô bé vực anh ngồi dậy rồi cứ thế giữ chặt hai bên vai cho anh ngồi vững. Thiếu Khanh thở gấp từng cơn, chỉ cảm thấy thân thể rả rời chỉ muốn ngã ra lịm đi. Cẩm Tú kêu lên:

- Ngươi sao rồi? Mở mắt ra nhìn ta này, nhanh lên.

Thiếu Khanh mở mắt ra nhìn cô bé, chỉ có điều người trước mặt bây giờ cũng trở nên mờ ảo.

- Ngươi sao rồi? Vẫn không đỡ hơn sao, để ta đi gọi người.

Thiếu Khanh ráng sức vươn tay giữ lấy cánh tay Cẩm Tú, thấp giọng nói:

- Đừng, ta ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe lại thôi.

Cơn đau từ từ dịu lại, cơn mệt cũng tan dần, hình ảnh trước mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Cẩm Tú quả thật đang rất lo lắng cho anh, mặt mày cô bé cũng tái mét đi vì sợ. Thiếu Khanh cười nhẹ:

- Ta không sao, chuyện này cô nương đừng nói lại cho mẹ ta biết nhé, bà sẽ lại lo lắng.

- Ngươi cũng biết sợ bà ấy lo lắng sao, vậy khi nãy sao còn làm cái chuyện điên khùng đó. Mẹ ngươi bảo ngươi vận động là muốn ngươi khỏe mạnh hơn chứ có phải muốn ngươi để mình mệt đến phát bệnh thế này đâu. Nếu khi nãy không có ta ở đây thì ngưỡi sẽ thế nào đây?

- Ta biết rồi, sau này ta sẽ chú ý hơn. Hứa với ta đừng nói chuyện này cho mẹ ta biết.

- Được.

- Cẩm Tú.

- Hả?

- Ta có thể cầu xin cô nương một việc không?

- Ngươi nói đi.

- Ta có thể ôm cô nương một lần không? Chỉ lần này thôi sau này ta sẽ không làm phiền cô như vậy nữa…

Cẩm Tú do dự một lúc mới hỏi:

- Ngươi thật sự thích ta sao?

Thiếu Khanh vội lắc đầu:

- Không, ta chỉ xem cô nương như em gái của mình thôi.

- Được.

Cô bé nhích lại gần để Thiếu Khanh có thể choàng tay qua là ôm được thân thể của mình. Thiếu Khanh dang tay ôm người con gái bé nhỏ kia vào lòng, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa. Thiếu Khanh mơ hồ nghĩ "nếu được thế này mãi thì tốt biết mấy", chỉ có điều anh là người rõ hơn ai hết, cô bé này sẽ không chấp nhận mình. Nên anh lựa chọn buông tay.

Thấy Thiếu Khanh buông mình ra, Cẩm Tú dịu giọng:

- Để ta đưa ngươi lại giường nằm nghỉ.

Thiếu Khanh nhẹ gật đầu, vừa với tay lấy đôi nạng gỗ thì bàn tay ấm áp của Cẩm Tú cũng vừa lúc nắm lấy bàn tay anh, cô lạnh giọng:

- Dừng lại.

Thiếu Khanh kinh ngạc chưa hiểu.

- Sao vậy?

Cẩm Tú nắm chặt bàn tay anh lật ngửa lên, nhìn vào đó cô bé thoáng im lặng, lúc sau mới dịu giọng:

- Tay ngươi đã đỏ cả lên rồi, đừng cố nữa, lên lưng ta cõng ngươi lại đó.

- Cô nương cõng ta sao?

- Ngươi sợ ta cõng ngươi không nổi sao, ngươi thì nặng bao nhiêu…

Thiếu Khanh không phải sợ cô bé không cõng nổi mình chỉ là ám ảnh lần gặp đầu tiên, khi trên lưng cô gái này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra… nhưng rốt lại anh vẫn ngoan ngoãn để cô bé cõng mình đặt lên giường.

- Cảm ơn.


Cô bé cười hì hì nói.

- Giữa ta với ngươi cũng cần cảm ơn sao. Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi. Sau này đừng có cố làm cái việc mà thân thể ngươi không chịu nổi đó nữa.

- Ta biết rồi.

- Ngươi đã không sao rồi, ta về đây, hôm khác sẽ lại đến thăm ngươi.

- Ừm.



Cẩm Tú ra đến cửa quán thì gặp Huỳnh Hoa, cô bé do dự một lúc mới bước đến dịu giọng gọi:

- Sư thúc.

Huỳnh Hoa thấy thái độ có chút khác lạ của cô bé thì ngạc nhiên hỏi:

- Sao vậy?

- Sau này người đừng bắt Khanh ca phải đi mười vòng trong phòng nữa có được không? Khi nãy anh ấy mệt đến mức bệnh cũ tái phát, nếu không có con ở đó thì không biết thế nào rồi nữa…

Huỳnh Hoa lo lắng:

- Thằng bé sao rồi, để ta vào xem sao.

Cẩm Tú vội giữ sư thúc lại.

- Sư thúc yên tâm, anh ấy uống thuốc nên đã không sao rồi. Anh ấy không muốn con nói chuyện đó cho sư thúc biết sợ người lo lắng nhưng con thấy con nên cho người biết. Anh ấy yếu như vậy phải đi liên tục mười vòng anh ấy sẽ không chịu nổi đâu. Sư thúc biết rồi đừng nói cho anh ấy là con đã nói nha…

Huỳnh Hoa dừng bước, bà nhìn cô bé một lúc lâu mới nhẹ gật đầu.

- Vậy con xin phép.

Huỳnh Hoa gật đầu, cô bé như trút được gánh nặng chạy ù ra cửa. Huỳnh Hoa đứng nhìn theo một lúc mới đến phòng của Thiếu Khanh. Khi bà đến nơi Thiếu Khanh vẫn còn đang ngồi dựa vào đầu giường mắt hướng thẳng về phía cửa như muốn lưu giữ một bóng hình nào đó. Thấy mẫu thân vào anh mới cụp mắt xuống không nhìn nữa.

Huỳnh Hoa bước đến nắm lấy đôi bàn tay của Thiếu Khanh lật ngửa lên, bà khẽ thở dài rồi dịu giọng:

- Tự hành hạ mình như vậy con cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn sao?

Thiếu Khanh đưa mắt nhìn mẫu thân, rốt cuộc cũng chỉ cụp mắt xuống chẳng thể nói gì. Huỳnh Hoa lấy lọ thuốc trong người ra xoa vào đôi bàn tay của Thiếu Khanh, giọng bà ấm áp cất lên:

- Đừng như vậy nữa, chính con là người rõ hơn ai hết, tự làm đau mình chẳng thay đổi được gì, như vậy thì hà tất. Con nên biết một điều, chỉ cần con đau mẹ cũng thấy đau, vậy nên đừng làm đau lòng của mẹ nữa, đứa con ngốc nghếch của mẹ!

Huỳnh Hoa dịu dàng đưa tay vuốt má con trai. Thiếu Khanh đưa tay giữ lấy tay của mẹ, mãi lúc lâu sau anh mới thấp giọng hỏi:

- Mẹ, trên đời này có cách gì để một người có thể quên một người hay một chuyện nào đó hay không?

Huỳnh Hoa ân cần hỏi lại:

- Sao vậy, con muốn quên cô bé đó sao?

Thiếu Khanh thấp giọng nói:

- Hình ảnh người con gái đó cứ mỗi lần hiện lên trong trí óc là nơi này của con lại đau…

Thiếu Khanh đưa tay bấu lấy bờ ngực của mình.

- Mẹ, con cảm thấy càng lúc càng đau, càng lúc càng thấy mệt mỏi rã rời. Xin hãy giúp con quên cô ấy, quên đi những chuyện giữa con và cô ấy. Con không muốn nhớ tất cả những chuyện xảy ra giữa con và cô ấy nữa, từ khi bắt đầu cho tới tận bây giờ… mẹ, mẹ có cách gì không hả mẹ?

Huỳnh Hoa nhẹ lắc đầu:

- Quên đi chưa hẳn là một cách tốt, khi trong kí ức của con mất đi một khoảng nào đó theo bản năng con sẽ lại đi tìm kiếm nó, khi nhớ lại, những cảm xúc kia sẽ mạnh mẽ hơn trước gấp bội lần. Quên đi một việc… không phải là không có cách nhưng chúng chỉ là tạm thời, tiềm thức về ký ức đó bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, sẽ lại dày vò làm con đau. Cách tốt nhất chính là chấp nhận và sống cùng sự thật, chỉ cần con kiên cường thì chuyện gì cũng có thể vượt qua.

- Con chỉ sợ con không đủ kiên cường. Mẹ, nếu mẹ có cách xin hãy giúp con.

- Mẹ không có cách, nhưng mẹ có thể tìm người có cách giúp con quên đi con bé. Nhưng trước hết con hãy tự hỏi lòng mình, con thật sự muốn quên mọi thứ về cô bé đó sao?

- Con…

Sau ngày hôm đó cứ cách một hai ngày Cẩm Tú lại đến thăm Thiếu Khanh, chỉ có điều cứ ba lần đến thì hai lần thấy anh phát bệnh vật vã như sắp thăng thiên đến nơi, có khi đang được mẫu thân chăm sóc có khi cô bé phải hét toáng lên gọi người đến giúp. Có lần thì đang lúc nói chuyện anh trở bệnh. Dù Cẩm Tú có vô tâm đến đâu cũng phải nhận ra sức khỏe của Thiếu Khanh càng lúc càng trở nên trầm trọng.

***

Hơn một tháng sau đó, Trọng Nhân cùng với vợ và con cũng đến Bình An trấn.

Hai ngày sau khi Trọng Nhân đến Bình An trấn, Huỳnh Hoa cùng chồng và tất cả những đứa con của mình lần nữa đến Hồ Kỳ tiêu cục bái phỏng. Lần này đến là để cho Trọng Nhân và Tiểu Tình nhận ngoại và nội tổ. Dương Long định dùng dịp này để cầu thân Tiểu Thu cho Trọng Tín. Chỉ có điều lần đến Hồ Kỳ tiêu cục này sức khỏe Thiếu Khanh càng tệ hại hơn những lần trước nên vẫn không thể đi cùng. Huỳnh Hoa đành giao Thiếu Khanh cho A Phúc canh chừng.

Khi Trọng Nhân ra mắt ngoại nội hai bên và giới thiệu vợ là Tiểu Tình cùng với con trai đầu lòng Trần Trọng Điền. Hồ Kỳ hơi ngẩn người hỏi:

- Cái tên đứa nhỏ nghe có vẻ quen quen, là ai đặt cho thằng bé vậy?

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Là con. Có phải cha cũng có chút hoài niệm về người bằng hữu đó của con hay không?

Hồ Kỳ gật đầu:

- Đúng, thật hoài niệm.

Trọng Nhân nghe vậy thì có chút kinh ngạc hỏi:

- Đây là tên của bằng hữu của mẹ sao?

- Ừm, chỉ tiếc là người đó đi sớm một chút…

Sau phần chào hỏi nhận mặt người thân, Huỳnh Hoa và Dương Long lên tiếng cầu thân Tiểu Thu cho Trọng Tín. Phương Nhi nhất thời chưa có ý kiến gì, Trọng Nghĩa lại cười hỏi:

- Đại ca, ngày trước đại ca không thể tròn nguyện ước nên muốn để bọn nhỏ thành toàn cho mối lương duyên của hai người sao?

Phương Nhi hừ giọng:

- Vô duyên, già thế này rồi còn lôi những chuyện xưa cũ ấy ra làm gì không biết.

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Nghĩ kỹ hình như cũng không sai, vậy hai người định gả hay không gả?

Phương Nhi cười nói:

- Hôn nhân là chuyện của bọn trẻ, gả hay không cũng không hẳn do người lớn chúng ta quyết định, để muội hỏi lại Thu nhi xem, ưng hay không ưng thằng bé.

Phương Nhi dứt tiếng, Trọng Nghĩa quay sang con gái hỏi:

- Mấy tháng qua hai đứa như hình với bóng, bây giờ người ta chính thức cầu thân rồi đấy, con chịu gả hay không chịu gả cho thằng nhỏ Trọng Tín kia?

Tiểu Thu nghe hỏi xong mặt đỏ bừng vội vàng cúi xuống, hai bàn tay mân mê vạt áo không nói nên lời. Phương Nhi lại hừ giọng:

- Chàng thật là, con bé dù sao cũng là con gái, chàng hỏi như vậy trước mặt nhiều người thế này sao con bé có thể trả lời kia chứ?

Ai nấy nghe xong bật cười. Sau đó đôi bên đều nhận được cái gật đầu của đôi trai gái. Nhân tiện vợ chồng Dương Long cùng với vợ chồng Trọng Nghĩa bàn bạc ngày tổ chức lễ hỏi và lễ cưới…

***

Cha mẹ đi rồi, Thiếu Khanh ngồi lặng lẽ trong phòng, âm thầm hồi ức về những chuyện đã qua. Anh và Cẩm Tú tình cờ gặp gỡ rồi trở thành bằng hữu, ngày ngày cận kề trò chuyện, tình cảm theo ngày tháng cứ nảy nở dần giữa tim anh, một tình yêu đơn phương câm lặng.

Nếu mẫu thân anh không bốc đồng tìm đến cha Cẩm Tú nói lời cầu thân thì hiện tại anh vẫn có thể nuôi giữ tình yêu đơn phương đó trong im lặng, âm thầm hy vọng. Nhưng mọi thứ hiện tại đã đổi thay, cô bé biết được chuyện mẹ anh đến cầu thân liền quyết liệt cự tuyệt buộc anh rút lại lời hỏi cưới. Khoảnh khắc cô bé ấy đến cảm ơn anh về việc thu hồi lại lời cầu thân trước đó anh biết bản thân mình chẳng còn chút hy vọng gì với mối tình oan trái này. Từ đó đến nay đã hơn một tháng, Thiếu Khanh cảm nhận được sức khỏe của mình cứ ngày một giảm sút đi, ăn uống không trôi, nơi vùng tim cứ thường xuyên đau nhói, có lúc anh gần như không thể gượng dậy được.

Sau ngay đó, Cẩm Tú tuy vẫn thường xuyên đến thăm anh, nhưng chính điều đó khiến anh càng cảm thấy xót xa, cảm giác duy nhất hiện hữu giữa tâm trí anh mỗi lần chạm mặt Cẩm Tú chính là bất lực, người con gái đó gần trong gang tấc mà anh vĩnh viễn không với tới được, cơn đau nơi vùng ngực hết lần này đến lần khác đánh gục anh…

Hôm nay cha mẹ, đại ca, đại tẩu và những anh chị em khác đều đến Hồ Kỳ tiêu cục, trước là để đại ca ra mắt ngoại tổ sau là cầu thân cô gái tên Tiểu Thu cho nhị ca. Chuyện vui như vậy nhưng anh lại không thể góp mặt được, trong lòng có chút buồn man mác. Nhưng vì sức khỏe của anh hiện tại không đủ để anh lê thân từ đây đến Hồ Kỳ tiêu cục nên đành vậy. Trước khi đi Huỳnh Hoa căn dặn A Phúc trông chừng ngũ thiếu gia cho cẩn thận, có chuyện gì phải lập tức đến báo cho bà biết.

Thiếu Khanh ngồi mân mê chiếc tách bằng sứ trên tay. Bên trên có vài nét vẽ nghệch ngoạc như là cành lá gì đó. Từ một tháng qua thứ này luôn sát cánh bên anh! Lý do ư, đơn giản lắm, chính là khi nào anh phát bệnh mệt đến mức không thể tự mình uống thuốc thì việc anh cần làm sao đẩy chiếc tách rơi xuống vỡ ra tạo âm thanh, sau đó phụ thân hoặc mẫu thân sẽ chạy vào. Một tháng trôi qua không biết bao nhiêu lần chiếc tách bị vỡ. Thiếu Khanh cảm thấy buồn cười, từ khi nào sinh mệnh của mình lại phụ thuộc vào chiếc tách bằng sành sứ thế này.

Hôm nay theo lệ thường Cẩm Tú sẽ không đến thăm anh nên anh chẳng có gì phải chờ đợi. Thiếu Khanh với tay lấy đôi nạng gỗ, vừa chống người đứng dậy chưa kịp làm gì thì vùng ngực bất ngờ đau nhói sau đó trời đất quay cuồng, huỵch một tiếng cả người anh nằm sóng xoài trên đất. Ngực trái đau như muốn vỡ ra từng mảnh, lúc này đây anh dù muốn đập chiếc tách cũng không được vì nó vẫn nằm ở đầu giường, nhưng dù nó ở ngay trước mặt thì đôi tay anh cũng không còn đủ sức để nhấc nó lên. Thân thể đau đớn từng hồi, một cảm giác vô vọng trào dâng, Thiếu Khanh chỉ còn biết co gập người chịu đựng và miên man nghĩ…

"Lẽ nào mình cứ thế này mà chết đi sao? Có lẽ như vậy cũng tốt, nghe nói chết đi rồi sẽ không còn cảm thấy đau đớn nữa… Chỉ tiếc là đến phút giây này mình lại không thể nhìn mặt cô ấy lần sau cuối… Cẩm Tú, sau khi ta chết cô nương liệu còn nhớ đến ta hay sẽ nhanh chóng quên đi? Tốt nhất là hãy quên ta đi…"

Ý thức anh cứ lịm dần đi, khoảnh khắc cuối cùng anh nghe tiếng cửa bị người ta đẩy bật ra, nơi đó hiện ra một bóng dáng mơ hồ, anh vô thức đưa tay về phía đó, anh nghe dường như có tiếng ai đó gọi tên mình nhưng thân thể anh cứ vô lực buông xuôi, chỉ còn lại chút cảm giác mơ hồ hình như người đó xốc anh lên, dòng nước ấm chảy vào miệng. Sau đó, chút cảm giác mơ hồ kia cũng lịm tắt đi.

Không biết qua bao lâu, Thiếu Khanh mơ hồ tỉnh lại. Trước mặt có đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn mình, là Cẩm Tú. Cô bé ứa nước mắt nhưng môi lại nở nụ cười tươi.

- Tỉnh rồi, khi nãy ta cứ tưởng ngươi thăng thiên luôn rồi. Tên ngốc này, mấy ngày nay ngươi cứ trở bệnh lên trở bệnh xuống lại còn muốn đi đâu?

Thiếu Khanh gượng cười.

- Ở trong này ngột ngạt, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút… không ngờ hiện tại, chỉ nhấc chân nhấc tay mấy cái lại mệt đến như vậy…

- Nè, sức khỏe của ngươi lúc trước cũng không tệ lắm, sao thời gian gần đây lại trở nên yếu như vậy? Cha ta nói bệnh của ngươi là bệnh tương tư, là thật sao?

Thiếu Khanh cụp mắt không dám nhìn cô bé, anh chỉ nhẹ lắc đầu.

- Không phải. Mẹ ta nói nơi này ít cây xanh nên khí không đủ cho ta thở, có lẽ vài hôm nữa ta sẽ theo đại ca về Nam Sơn, nơi đó nhiều núi nhiều cây, không khí trong lành, mẹ nói đến đó sẽ tốt cho ta.

- Ờ, ra là vậy. Nhưng đi xa như vậy ngươi chịu nổi không?

- Có mẹ đi cùng, ta nhất định sẽ không sao, cô nương không cần quá lo. Chỉ là sau này có lẽ chúng ta sẽ không còn được gặp mặt nhau nữa… cô nương sẽ nhớ đến ta chứ?

- Ta đương nhiên sẽ nhớ đến ngươi, một tên ngốc, một người bạn chân chính của ta.

- Ta cũng rất nhớ đến cô, nhớ một người từng là bạn của ta.

Cẩm Tú cười khúc khích:

- Đừng bí xị cái mặt như vậy, sau này ta nhớ ngươi nhất định đến Nam Sơn tìm ngươi nên đừng lo sẽ không thể gặp mặt nữa.

- Chỉ e là không thể…

- Sao không thể?

- Cha cô nương sẽ không để cô nương thân gái một mình đi xa như vậy.

- Không cho thì ta trốn.

- Đại ca và mẹ ta đều nói Nam Sơn rất nguy hiểm.

Cẩm Tú cười cợt.

- Biết nguy hiểm sao ngươi vẫn đi lại không cho ta đi.

- Vì khi đến đó ta có đại ca bảo vệ còn cô nương đi một mình. Tốt nhất cô nương đừng đến.

Cẩm Tú cúi mặt xuống cười hỏi:

- Là lo lắng cho sự an nguy của ta sao? Chẳng phải trong lòng ngươi ta lúc nào cũng là cô nàng dữ dằn đanh đá, chết đi cho khuất mắt cũng không sao hay sao?

Thiếu Khanh cười nhẹ.

- Ừ.

- Ngươi…

- Nếu trên đường đến Nam Sơn ta không chịu nổi mà chết đi, cô nương sẽ buồn, sẽ nhớ đến ta không?

Cẩm Tú đưa tay che miệng Thiếu Khanh, kêu lên:

- Đừng nói xui mà, ta sẽ buồn sẽ khóc đó.

Thiếu Khanh đưa tay nắm lấy bàn tay đang che miệng mình của Cẩm Tú, anh nhẹ mỉm cười nói:

- Chỉ cần như vậy cũng đủ rồi.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Không có gì. Mẹ ta nói nơi bọn ta sắp đến có chút nguy hiểm, nên dẫu có nhớ ta cũng đừng đến tìm ta, hứa với ta.

Cẩm Tú phụng phịu hỏi:

- Nếu là cha ta đưa đến, ngươi đồng ý để cho ta tìm ngươi không?

- Ừm.

- Ngươi thấy trong mình khỏe hẳn chưa?

- Đã không sao rồi.

- Vậy ta về nhé, hôm khác sẽ lại đến thăm ngươi.

- Ừm.

Cẩm Tú đi rồi Thiếu Khanh mới chống tay ngồi dậy. Một câu nói kia của Cẩm Tú đủ để anh mãn nguyện rồi, có lẽ cũng nên kết thúc mọi chuyện ở đây. Cứ đợi đến khi không thể nhấc tay nhấc chân thì càng làm khổ những người thân thuộc. Thiếu Khanh với tay xuống phía đầu giường lấy ra cuộn dây dài, cột một đầu vào quai của chiếc tách. Anh chống nạng đứng lên. Ngước mắt nhìn lên trần nhà, trên đó có mấy cây xà, Thiếu Khanh dùng hết sức bình sinh ném chiếc tách qua một cây xà thấp nhất. Thân người anh chao đi, cũng may anh kịp với tay nắm lấy miếng rèm nơi đầu giường mới chững lại được.

Chiếc tách đã bay qua khỏi thanh xà ngang và kéo theo sợi dây buông nhanh xuống. Đầu còn lại của sợi dây bị Thiếu Khanh nắm chặt khiến cho chiếc tách không thể rơi xuống nên không hề gây tiếng động. Gỡ chiếc tách đặt lên bàn rồi anh bắt đầu nối hai đầu dây lại với nhau, tuy mối nối của sợi dây chỉ tầm ngang ngực nhưng Thiếu Khanh biết đối với mình để kết thúc cuộc đời chỉ cần bao nhiêu đó là đủ, chỉ cần đưa cổ vào vòng dây và buông tay...

"Cha mẹ, con xin lỗi, ân nợ của hai người xin hẹn kiếp sau con sẽ trả. Cẩm Tú, xin cô bé hãy nhanh chóng quên người bạn này đi! Đời này kiếp này được quen biết cô ta chết đi cũng không còn gì hối tiếc! Vĩnh biệt tất cả!"

Thiếu Khanh chậm chạp đưa dây vòng qua cổ, mãi một lúc sau đó anh mới can đảm buông tay, thân thể anh lập tức rủ xuống, sợi dây làm hơi thở anh tắt nghẽn. Chết là như thế này sao, khó chịu quá, Thiếu Khanh giẫy giụa nhưng đôi chân vô lực đôi tay cũng dần mất sức, ý thức cứ lịm dần đi…



Khi nãy từ giã Thiếu Khanh để ra về Cẩm Tú cứ miên man nhớ những lời Thiếu Khanh vừa nói.

"Tên tiểu tử ngốc nghếch kia vừa nói cái gì thế nhỉ. Đang yên đang lành lại nhắc đến cái chết, còn cái vẻ mặt kia nữa… không phải hắn đang định làm điều gì ngốc nghếch hay sao?"

Dự cảm bất an thôi thúc cô bé ba chân bốn cẳng chạy trở lại quán trọ Long Hoa. Tông cửa vào liền nhìn thấy cả người Thiếu Khanh rủ ra. Cẩm Tú nhào lại đỡ thân người anh lên, thân thể Thiếu Khanh liền ngã ập vào người cô bé. Cô bé đặt anh ngồi xuống đất, vội vàng lay gọi.

- Tiểu tử tỉnh lại, mau tỉnh lại, có nghe thấy ta nói gì không? Mau tỉnh lại, ngươi vừa làm cái chuyện ngốc nghếch gì thế này? Có ai không? Có ai không?

Nghe giọng gọi thất thanh của Cẩm Tú, A Phúc vội vàng chạy vào, nhìn thoáng qua ông liền biết cớ sự. Cẩm Tú gào lên:

- Mau đi gọi cha ta hay bà chủ của ông cũng được, nhanh đi. Ta chỉ có thể vận công giữ tâm mạch cho hắn một lúc thôi…

A Phúc nhìn cảnh này cũng phát hoảng nghe vậy thì vội gật đầu.

- Được ta đi gọi người, tất cả trông cậy vào cô nương.

A Phúc chạy đi rồi, Cẩm Tú mới bật khóc:

- Tên tiểu tử này, sao ngươi ngốc vậy, có uất ức gì thì cứ nói ra sao cứ phải thế này kia chứ?

***

Huỳnh Hoa và Dương Long đang bàn chuyện hôn sự cho Trọng Tín và Tiểu Thu thì A Phúc chạy vào báo.

- Phu nhân… ngũ thiếu gia… ngũ thiếu gia…


A Phúc mệt cũng sắp đứt hơi nên nhất thời không thể nói rõ ràng. Huỳnh Hoa nghe vậy biết có chuyện liền đứng bật dậy hỏi nhanh:

- Nói ngắn gọn.

- Cậu ấy treo cổ tự vận may là Cẩm Tú phát hiện kịp, con bé nói sẽ vận công giữa tâm mạch kêu tôi gọi cha cô ta tới nhưng Hoàng đại phu sáng nay ra ngoài nên tôi vội tìm phu nhân.

Huỳnh Hoa quay sang Dương Long nói nhanh:

- Chuyện của Tín nhi chàng ở lại bàn cho xong. Linh nhi, An nhi, Tuyết nhi, lập tức đi tìm cho bằng được Hoàng sư bá, nói với ông ta lập tức đến quán trọ của ta, ta có chuyện cần thương lượng, nếu không đến sau này đừng nhìn mặt người sư muội này nữa.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa sải chân bước ra cửa. Dương Long bất ngờ lạnh giọng:

- Đợi đã, nàng muốn làm gì, chẳng phải ép duyên ép nợ là chuyện nàng không thích nhất sao? Nhưng nàng xem mấy tháng qua mình đã làm những gì, thằng nhỏ có ngày hôm nay cũng do nàng, nàng còn muốn làm gì nữa?

Huỳnh Hoa quay người nhìn lại, giọng bà thản nhiên:

- Thiếp biết rõ mình đang làm gì, chàng không cần phải lo. Thiếp là người buộc chuông nên cũng sẽ gở chuông.

Dương Long không nói gì Huỳnh Hoa quay lưng đi thẳng. Đợi Huỳnh Hoa nhanh chóng khuất mình sau những tầng cửa, Dương Long mới quay sang Trọng Nhân nói:

- Nhân nhi, theo bảo vệ mẹ con.

- Dạ.

***

Quán trọ Long Hoa.

Thiếu Khanh nằm trong vòng tay Huỳnh Hoa, hơi thở đều đều chứng tỏ tính mạng không còn gì đáng ngại. Cẩm Tú lí nhí kể lại những lời Thiếu Khanh đã nói với mình khi nãy cho sư thúc. Nghe xong, đôi mày liễu của Huỳnh Hoa chau tít lại.

- Sư thúc, anh ấy như vậy là do con hại sao?

Huỳnh Hoa cười nhẹ an ủi:

- Không liên quan đến con, có lẽ thẳng bé thấy cuộc sống thế này quá mệt mỏi nên muốn giải thoát sớm một chút. Con cũng không cần quá lo, bây giờ Khanh nhi đã không sao rồi.

Thêm một lúc nữa Thiếu Khanh tỉnh lại, sau khi tỉnh lại anh nhìn thấy gương mặt lo âu của mẹ thì hối lỗi.

- Mẹ, con xin lỗi…

Huỳnh Hoa chỉ nhẹ nhàng vuốt ve bên má của con, bà cười nhẹ:

- Đứa trẻ ngốc nghếch này, có biết mẹ nuôi con hai mươi năm qua cực khổ thế nào không? Lại muốn cứ thế mà ra đi sao?

- Con xin lỗi.

Cẩm Tú khóc òa, kêu lên:

- Ngươi đó, chỉ biết xin lỗi mẹ ngươi, chẳng nói lời nào với ta. Ban nãy ngươi có biết ngươi làm ta suýt chết khiếp hay không, hả?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Ban nãy con bé kịp thời quay trở lại mới có thể giữ mạng cho con đó. Vừa rồi, đúng là đã dọa con bé một phen.

Thiếu Khanh nhìn sang Cẩm Tú nói lí nhí:

- Xin lỗi.

Cô bé phụng phịu:

- Ta không cần lời xin lỗi của ngươi, chỉ cần sau này ngươi đừng làm cái việc dọa người đó nữa. Hứa với ta, có được không?

- Ta…

Anh không thể nói nên lời. Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đặt con trai nằm xuống đang định ra ngoài để hai đứa nhỏ tâm sự với nhau thì cùng lúc đó Dương Long và Trọng Tín cũng trở về, vừa bước vào ông đã lo lắng hỏi:

- Khanh nhi thế nào rồi?

Huỳnh Hoa dịu giọng đáp:

- Đã không sao rồi.

Khi nhìn thấy Thiếu Khanh vẫn bình an vô sự. Dương Long mới thở hắt ra một hơi, cảm thán:

- Đứa trẻ ngốc nghếch này!

- Con xin lỗi đã làm mọi người lo lắng.

Theo sau Dương Long còn có vợ chồng Phương Nhi, Hải Bằng, Kiệt và vợ chồng của Hồ Kỳ. Vừa vào Hồ Kỳ đã lên tiếng hỏi:

- Cháu ngoại của ta đâu, đứa nhỏ nào là Thiếu Khanh?

Huỳnh Hoa đứng lên, cười nhẹ nói:

- Về đã lâu như vậy thằng bé lại chưa từng ra mắt cha, bữa nay lại phải khiến cha đích thân đến nhận cháu, vợ chồng con thật có lỗi. Khanh nhi, người này là ngoại tổ phụ, chào ngoại tổ đi con!

- Con chào ngoại tổ phụ.

Thiếu Khanh vừa nói vừa chỏi tay định ngồi dậy thì bị Hồ Kỳ bước đến ngăn lại.

- Không khỏe thì cứ nằm nói chuyện với ông ngoại được rồi. Con đấy, về lâu như vậy chẳng đến ra mắt ta lần nào, lần nào cha mẹ con đến cũng về giữa chừng vì có người báo con phát bệnh, hôm nay lại nghe báo là muốn tự tử, khiến ta phải vội vàng chạy đến xem mặt đứa cháu này, nếu không e rằng sau này không còn cơ hội gặp mặt. Thật là, đứa trẻ ngốc nghếch này…

Thiếu Khanh chỉ còn biết lí lí nói:

- Con xin lỗi.

Huỳnh Hoa dịu giọng giới thiệu tiếp.

- Người này là ngoại tổ mẫu, người này là nội tổ phụ, hai người này là cô và dượng của con, tương lai là nhạc phụ nhạc mẫu của nhị ca con đấy.

- Con chào nội tổ phụ, ngoại tổ mẫu, con chào cô cô và cô phụ…

Ngay sau đó Tứ Bình và mấy đứa con Huỳnh Hoa sai đi tìm ông cũng vừa lúc trở về. Vừa vào, Tứ Bình hơi khựng người khi nhìn thấy Hồ Kỳ, giây sau anh mới cười nói:

- Có mặt đông đủ như vậy à? Sư muội, nghe nói muội có chuyện muốn thương lượng với ta, nếu là chuyện đã nói trước đó thì ta xin kiếu, ta không có cách…

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Muội biết huynh có cách nên mới nhờ vã, còn giúp hay không là quyền của huynh.

- Mẹ con các người cũng thật lạ đời. Cứ gặp chuyện là tìm ta kêu ta giúp. Ta nói với muội bao nhiêu lần rồi, tâm bệnh chỉ có tâm dược, dược thì ta không có, nhà muội cũng đừng có ý gì với Cẩm Tú nhà ta. Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

- Chuyện muội muốn nhờ cậy là chuyện khác, không liên quan con bé nhà huynh.

Tứ Bình hừ giọng:

- Ta hỏi một câu, ngày trước sư muội thất tình có thể dùng một từ quên để quên mọi chuyện hay không? Lúc trước ta có khả năng giúp sư muội hay không? Ta cơ bản không thể làm gì trước những thứ tâm bệnh thế này. Vượt qua thế nào, sư muội là người rõ hơn ai hết, sao không tự mình giúp thằng bé mà lại lôi cả ta vào chuyện này?

- Bởi vì em biết sư huynh làm được. Quên đối với sư huynh bây giờ không phải từ để nói mà là cách để làm.

- Hửm?

Tứ Bình có vẻ kinh ngạc. Huỳnh Hoa thản nhiên nói.

- Chúng ta ra ngoài nói chuyện.

Tứ Bình không thèm nhìn những người còn lại trong phòng cứ thế bước trở ra. Huỳnh Hoa quay nhìn Dương Long nhưng cũng chẳng nói gì, sau đó bà cũng rảo chân bước ra ngoài.

Hồ Kỳ nghe cuộc đối thoại không đầu không đuôi ấy cũng ngẩn ra một lúc mới cười nhẹ buông lời kết.

- Ra là thất tình nên muốn tự tử, đứa nhỏ nào dám làm cháu ngoại của ta buồn lòng thế này. Khanh nhi, con nói đi, ông ngoại sẽ đứng ra làm chủ cho con, ta sẽ cưới cho bằng được con bé về cho con…

Hồ Kỳ nói xong phản ứng của mọi người là đồng thời im lặng làm ông ngẩn người.

- Sao im lặng hết vậy?

Kiệt đến kề tai phụ thân nói nhỏ chỉ đủ để ông nghe:

- Đứa nhỏ đó là đứa nhỏ suýt chút nữa gả về làm cháu nội dâu của Hồ gia chúng ta, nó là con gái lớn của Tứ Bình. Nhưng cha cũng biết đó, dù là cháu ngoại hay cháu nội, chỉ cần liên quan với chúng ta, Tứ Bình có lẽ sẽ không chấp nhận gả con… Chúng ta tốt nhất không nên làm căng, cả hai bên đều sẽ không có lợi.

Hồ Kỳ nghe xong ngẩn người. Sau đó ông cười nói:

- Chuyện của bọn trẻ bây giờ còn muốn rối rắm hơn chuyện của ta ngày xưa, thôi thì mấy đứa tự mình giải quyết với nhau. Ta già rồi, mệt rồi, cửu phụ của con kêu ta đừng quản nữa nên ta không quản nữa…

***

Tầng thượng của quán trọ Long Hoa.

Tứ Bình đứng khoanh tay chờ sư muội mở lời. Huỳnh Hoa đứng nhìn về phía xa xa một lúc lâu mới dịu giọng.

- Cũng đã lâu rồi chúng ta mới có dịp ở chung một chỗ mà chỉ có hai người thế này nhỉ?

Tứ Bình buông tay bước đến đứng cạnh nhìn về phía chân trời đang nhuốm màu tím đỏ của hoàng hôn.

- Sư muội có vẻ không lo lắng lắm cho thằng nhỏ.

- Xảy ra nhiều chuyện như vậy, thằng bé gần như sắp tới giới hạn rồi, có cố gắng mấy cũng không duy trì được bao lâu nữa. Điều em muốn nhờ anh cũng chỉ để thằng bé cảm thấy nhẹ lòng một chút trước lúc rời bỏ thế giới này mà đi. Nhưng anh đã không muốn giúp thì đành chịu vậy…

- Là chuyện lần trước khi đến gặp ta để thu lại lời cầu thân em đã nói sao?

- Đúng vậy, hãy giúp thằng bé quên đi con gái của anh.

- Ta cũng nói rồi, ta không giúp gì được đâu.

- Em biết anh có cách.

- Ta không có cách.

- Hạ Vũ không hề quên những ký ức trước kia, cô ta chỉ ngoan hiền vì bị chính người mình tin tưởng nhất cướp mất những ký ức kinh hoàng trước đó. Điều này nếu Hạ Vũ biết thì sao?

Tứ Bình quay nhìn Huỳnh Hoa. Cô cười nhẹ.

- Sư huynh dường như đã quên có lần đã nói với vợ chồng em những chuyện ấy rồi sao?

Tứ Bình gải đầu, thở dài:

- Có lẽ… ta quá tin phu thê hai người, bây giờ em muốn thế nào?

- Hãy dùng phương pháp đó giúp Khanh nhi quên đi những ký ức có liên quan đến con gái của anh. Chỉ đơn giản vậy thôi.

- Nói thì dễ nhưng em có biết một khi sử dụng cách ấy tinh thần của thằng bé sẽ vĩnh viễn bị tổn thương. Thằng bé đã yếu như vậy rồi thì hà tất…

- Bởi vì thời gian còn lại của thằng bé không dài nữa nên em mới cầu xin anh giúp nó, chí ít những phút cuối đời nó sẽ cảm thấy tinh thần thư thái hơn.

- Ta không chắc mình có thể làm đứa nhỏ đó quên được Tú nhi. Thằng bé khác với Dạ Vũ, thứ đang mang nặng trong lòng là tình yêu, là thứ thiêng liêng và day dứt nhất, nếu ý chí muốn lưu giữ những ký ức đó của thằng bé quá mạnh mẽ thì thuật thôi miên của ta cũng vô dụng mà thôi.

- Chính thằng bé nói muốn quên đi.

- Được, ta sẽ thử. Xem như ta nợ mẹ con các người nên bây giờ phải trả.

Câu chuyện của họ vẫn tiếp diễn cho đến khi mặt trời khuất hẳn xuống đường chân trời mới dừng lại. Tứ Bình cùng Huỳnh Hoa trở lại phòng Thiếu Khanh. Người của Hồ Kỳ tiêu cục đã về hết rồi thì phải, không gian tứ bề yên ắng. Cẩm Tú đứng dựa lưng vào bức vách cạnh cửa phòng của Thiếu Khanh. Thấy cô bé đứng đó Huỳnh Hoa hơi kinh ngạc hỏi:

- Tú nhi, sao con lại đứng đây, Khanh nhi sao rồi?

- Anh ấy ngủ rồi. Trần bá phụ nói để cho anh ấy ngủ nên mọi người đều rời khỏi. Bá phụ tiễn những người kia, con không yên tâm nên đứng ở đây canh.

Huỳnh Hoa đưa mắt nhìn Tứ Bình. Cẩm Tú có vẻ ngập ngừng một lúc mới nhỏ giọng:

- Cha, có chuyện này con không biết có nên hỏi hay không?

Tứ Bình gật đầu:

- Con cứ nói.

Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ lại:

- Có phải Khanh ca vì con mới đau khổ như vậy hay không? Anh ấy thích con thật sao?

Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Phải hay không ta nghĩ con hẳn là người rõ hơn ai hết.

- Nhưng vì sao anh ấy không thừa nhận?

- Thằng bé không muốn con gái phải chịu khổ đấy.

- Vậy nếu con gả cho anh ấy có phải anh ấy sẽ không khổ sở như vậy nữa hay không?

Tứ Bình trầm giọng:

- Tú nhi, chuyện này không thể nói đùa. Con quên những gì ta đã nói với con hôm trước rồi sao?

- Con không quên nhưng mà…

Huỳnh Hoa vươn tay đặt lên vai Cẩm Tú, giọng bà nhẹ như ru:

- Tú nhi, có chuyện này ta nghĩ con chưa biết, một gia đình hạnh phúc chỉ khi nào đôi phu thê ấy thật lòng yêu nhau hướng về nhau, nếu cuộc hôn nhân gượng ép hay đến với nhau chỉ vì thương cảm kết cuộc chỉ là để khổ cho nhau. Tú nhi, con đã xác định cảm giác mình dành cho Khanh nhi nhà ta là gì hay chưa? Con có thật sự thích thằng bé hay không?

- Con…

Cẩm Tú khựng người, mãi lúc lâu sau cô bé mới dịu giọng:

- Con không biết con có thích anh ấy hay không, nhưng nhìn thấy anh ấy đau khổ như vậy con không chịu được. Cha, con xin người đấy, hãy để con được gả cho anh ấy, có được không?

Tứ Bình còn chưa nói gì thì cửa phòng của Thiếu Khanh bật mở. Anh đứng gần như dựa cả thân người vào mép cửa còn lại, giọng Thiếu Khanh phút chốc cao vút lên:

- Tôi không cần sự thương hại cô, cô đi đi, cô nương hãy về đi… tôi không muốn nhìn thấy mặt cô lần nào nữa.

Cẩm Tú nghe vậy thì tức giận hét lên:

- Tôi cũng chỉ muốn tốt cho anh, chẳng phải anh thương tôi nên mới trở thành kẻ sống dở chết dở như thế này sao?

Tứ Bình nghe vậy thì giật mình gằn giọng:

- Tú nhi!

Chỉ có điều ngay sau đó Thiếu Khanh vừa thở dốc vừa dồn sức hét trả:

- Tôi không cần sự thương hại đó của cô, tôi không yêu thích gì cô hết, một chút cũng không. Cô đi đi!

- Được, ta đi.

Cẩm Tú vừa quay người đi, Thiếu Khanh cũng kiệt sức buông người ngã xuống, cũng may Tứ Bình đứng gần cửa nhất đưa tay bế thốc lên nên anh mới không đến nỗi té sấp. Đôi bàn tay Thiếu Khanh vô lực bám víu vào ngực áo của Tứ Bình hơi thở anh trở nên vô cùng gấp rút. Tứ Bình vội mang Thiếu Khanh đặt lên giường rồi dùng nội công giúp Thiếu Khanh điều hòa hơi thở. Huỳnh Hoa vào sau nhẹ khép cửa phòng.

Đến khi Thiếu Khanh thật sự bình ổn hơi thở lại Tứ Bình mới dịu giọng:

- Khanh nhi, mẹ con đã nói cho ta biết mọi chuyện, bà ấy nói con muốn quên đi Cẩm Tú.


Thiếu Khanh đưa mắt nhìn mẹ, Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Hiện giờ ông ấy là người duy nhất có thể giúp được con đấy. Trước đây mẹ có nói, mẹ không thể giúp con nhưng có thể tìm được người giúp con.

Tứ Bình tiếp lời:

- Có phải con thật sự muốn quên Cẩm Tú hay không?

- Hoàng bá phụ có thể giúp con sao?

- Ta không nói mình có thể giúp con quên được mọi chuyện nhưng nếu con thật sự muốn quên Cẩm Tú, ta có cách giúp con.

- Vậy xin người hãy giúp con.

- Nhưng trước hết, ta cần con xác định rằng con thật sự muốn quên con bé, tất cả những ký ức có liên quan, vui vẻ lẫn đau buồn. Sau khi ta bắt đầu thi triển phương thức đó là không thể quay lại, con sẽ quên tất cả mọi thứ về Cẩm Tú vĩnh viễn, con thật sự muốn như vậy sao?

Thiếu Khanh dường như do dự nhưng sau đó anh vẫn gật đầu.

- Bá phụ xin hãy giúp con.

Tứ Bình mỉm cười đáp ứng.

- Được. Sư muội, bây giờ muội có thể ra ngoài, sư muội ở lại ta e cả muội cũng bị ảnh hưởng.

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Không sao, anh cứ mặc kệ tôi, những thứ như vậy anh cho rằng có khả năng ảnh hưởng đến tôi sao?

- Sư muội chắc chứ?

Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Tuy rằng chưa lĩnh hội được cách thi triển nhưng cách để không bị khống chế tôi đã học được từ lâu rồi. Anh không phải lo.

- Là sư muội lo thì đúng hơn, lo thằng bé ở một chỗ với ta, ta sẽ gây điều bất lợi cho nó, đúng không?

Huỳnh Hoa cười nhẹ:

- Tôi biết sau khi học được phương thức đó anh đọc tâm tư người khác rất dễ dàng, nhưng bất cứ ai đứng trong tầm mắt anh đều ngứa nghề mà đọc tâm tư của họ như vậy không phải là chuyện tốt đâu. Người chịu nhiều phiền não nhất sẽ là anh đó.

Tứ Bình hơi cau mày, sau đó ông bật cười.

- Còn sư muội thì không cần phương thức gì cả vẫn hiểu rõ tâm tư người khác, mấy mươi năm qua có cảm thấy phiền não hay không?

- Tôi không hề thấy phiền bởi vì từ lâu tôi chẳng để tâm người khác nghĩ gì rồi.

- Thật vậy sao?

- Hình như anh định trị liệu cho con trai của tôi cả đêm phải không? Anh biết rõ hơn ai hết, bắt đầu càng muộn kết thúc càng không thể sớm được. Còn một điều nữa chắc anh cũng biết, vắt kiệt sức thằng bé đêm nay ngày mai sẽ có hậu quả gì...

- Dọa ta sao?

- Không.

- Thật sự muốn mạng ta sao? Thôi được rồi ta lập tức bắt đầu đây. Khanh nhi, con đã sẵn sàng chưa?

- Vâng.

Sau đó giọng của Tứ Bình cất lên đều đều như ru ngủ, Thiếu Khanh từ từ chìm đắm trong cảm giác mơ hồ, tiềm thức từng đợt hiện về. Tứ Bình nói muốn nghe anh kể về chuyện của mình và Cẩm Tú, liền sau đó những chuyện đó hiện lên và anh kể lại chúng. Sau đó theo từng lời nói như ru của Tứ Bình bóng dáng Cẩm Tú cứ nhạt dần rồi khuất nhanh giữa màn sương mù dày đặc. Thiếu Khanh có tìm cũng không tìm được.

Huỳnh Hoa đứng tựa người bên cửa sổ ngẩng mặt nhìn vầng trăng non treo chênh chếch nơi đỉnh đồi phía xa.

Khoảnh khắc Tứ Bình búng tay trước mặt Thiếu Khanh phát ra tiếng tách và giọng ông ra lệnh:

- Ngủ!

Thiếu Khanh gục xuống, có lẽ đã chìm sâu vào giấc ngủ. Cùng lúc đó bên ngoài cửa có tiếng thân thể người ngã xuống đánh huỵch một tiếng. Huỳnh Hoa bước nhanh ra mở cửa. Sau đó bà quay lại nhìn Tứ Bình dịu giọng:

- Là Cẩm Tú.

- Giúp ta đưa con bé đến căn phòng khác. Em yên tâm anh đã hứa giúp thì sẽ giúp cho bằng được không làm hại thằng bé đâu.

Huỳnh Hoa gật đầu. Bà rời phòng, cẩn thận khép cửa sau đó cúi người bế cô bé Cẩm Tú đang ngủ say sưa dưới đất lên tay đi thẳng đến phòng mình. Có lẽ khi nãy cô bé đi rồi vẫn cảm thấy lo lắng nên quay lại. Đúng lúc Tứ Bình đang thi triển thuật thôi miên, vì quá tập trung nên cô bé không tránh khỏi ảnh hưởng. Lúc Thiếu Khanh gục xuống cô bé cũng đồng thời gục ngã…

***

Sáng ngày hôm sau.

Khi Huỳnh Hoa, Dương Long và anh em của Thiếu Khanh đều có mặt trong phòng, Tứ Bình mới búng tay ra lệnh cho anh tỉnh dậy. Thiếu Khanh mở mắt tỉnh dậy, như vừa trải qua một giấc ngủ dài đầy mộng mị, anh nghe tinh thần vô cùng khoan khoái. Chỉ có điều sao mọi người lại tập trung trong phòng mình đông như vậy? Thiếu Khanh còn đang ngơ ngác, Huỳnh Hoa cười nhẹ hỏi:

- Cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi, con thấy trong người thế nào?

- Con không sao… nhìn mọi người lo lắng như vậy, chẳng lẽ con lại vừa phát bệnh sao ạ?

- Ừm, mọi người ai cũng lo lắng cho con cả.

- Thế ạ, sao con không nhớ chút gì về chuyện trước đó nhỉ. Còn người này là ai vậy mẹ?

Thiếu Khanh nhìn Tứ Bình. Huỳnh Hoa cười hiền nói:

- Ông ấy tên Hoàng Tứ Bình, là sư huynh đồng môn của mẹ, y thuật của mẹ và ông ấy là cùng một nguồn gốc mà ra. Con chào sư bá đi con.

- Con chào sư bá.

Tứ Bình cười hiền đáp:

- Ừm ngoan.

Sau đó Thiếu Khanh chợt hỏi:

- Con nghe mẹ nói sư bá hiện đang sống ở Bình An trấn, nơi này là Bình An trấn sao ạ?

Tứ Bình đưa mắt đầy ý vị nhìn Huỳnh Hoa và khẽ gật đầu, bà cũng nhẹ gật đầu. Họ xác nhận Thiếu Khanh đã quên những chuyện có liên quan Cẩm Tú, nói một cách chính xác là quên mất thời gian mình cùng mọi người đặt chân đến Bình An trấn này.

Huỳnh Hoa cười nhẹ trả lời:

- Đúng vậy, chúng ta đã dời nhà về Bình An trấn. Đến nay cũng được mấy tháng rồi, chỉ có điều sau khi về đây con cứ bệnh liên miên nên mẹ thêm ít thuốc an thần vào thuốc trị liệu của con, suốt mấy tháng qua con đã có giấc ngủ dài nên không nhận ra chúng ta đã thay đổi chỗ ở đấy thôi.

- Ra là vậy, hèn gì con chẳng nhớ tí gì về những chuyện sau khi mình đến nơi này.

- Thấy sức khỏe của con không ổn nên mẹ nhờ sư bá con cùng ra tay trợ giúp. Bây giờ con cảm thấy thế nào rồi, nếu vẫn còn mệt thì ngủ thêm giấc nữa cho thật khỏe nhé…

- Con không sao, con thấy trong người đang rất khỏe.

- Vậy con trò chuyện với phụ thân và anh chị, mẹ ra ngoài nấu chút gì đó cho con ăn, có được không?

- Vâng ạ, con cảm ơn mẹ.

Tứ Bình cười hiền nói:

- Con thật sự khỏe lại thì tốt rồi. Thôi ta phải về, đi lâu như vậy y quán không ai lo.

Thiếu Khanh ngoan ngoãn đáp:

- Sư bá về ạ.

Tứ Bình đến xoa đầu cậu bé, cười nói:

- Con trai cứ ngoan ngoãn tịnh dưỡng cho mau khỏe, hôm khác ta lại ghé thăm.

- Vâng ạ.

Tứ Bình cùng Huỳnh Hoa rảo bước ra bên ngoài, ra đến cửa cả hai cùng khựng người khi thấy Cẩm Tú đang ngồi bó gối bên cạnh cửa phòng của Thiếu Khanh. Thấy cha và sư thúc bước ra cô bé đứng bật dậy, lí nhí hỏi:

- Cha, như vậy có phải từ nay Khanh ca không còn nhớ chút gì về con hay không?

Tứ Bình gật đầu, thản nhiên nói:

- Chúng ta về.

Cẩm Tú theo cha bước dần ra cửa, Huỳnh Hoa cũng theo tiễn chân hai người bọn họ. Ra đến cửa bà mới nhẹ giọng:

- Bình ca, em thay Khanh nhi cảm ơn anh.

Tứ Bình chỉ khẽ thở dài không nói nhận hay không nhận lời cảm ơn đó. Cẩm Tú lại buộc miệng hỏi.

- Vậy sau này con còn có thể đến thăm Khanh ca nữa hay không vậy cha?

Tứ Bình lạnh giọng:

- Tốt nhất là con đừng tới. Thằng bé có lẽ chỉ tạm thời quên đi. Trước đây, cảm xúc nó dành cho con mạnh mẽ như vậy nếu gặp mặt chỉ e gợi lại những ký ức đó. Nên tốt nhất sau này con đừng để thằng bé nhìn thấy mình, con có làm được không?

Cẩm Tú gật đầu, gương mặt đượm nét u buồn. Tứ Bình xoa đầu con gái rồi quay sang Huỳnh Hoa:

- Thôi ta về, sư muội không cần tiễn chân ta. Chăm sóc tốt cho thằng bé. Ta thay con gái xin lỗi về những phiền phức đã gây ra cho Khanh nhi suốt mấy tháng qua.

Cẩm Tú đưa ánh mắt ủy khuất nhìn cha nhưng không nói gì. Huỳnh Hoa cười nhẹ.

- Chuyện này mọi người đều không ai muốn, nhưng như thế này cũng xem như là yên ổn rồi. Cứ bỏ qua đi, mấy tháng qua em và Khanh nhi cũng làm phiền anh nhiều việc…

- Sau này thằng bé lại có chuyện gì cứ cho người đến gọi ta.

Tứ Bình đi rồi Huỳnh Hoa mới thở hắt ra một hơi dài quay người trở vào trong. Chuyện của Thiếu Khanh trong nhà không ai là không biết hẳn giờ này mọi người đang thêu dệt cho thằng bé một ký ức hoàn toàn mới để bù đắp khoảng trống vừa mới mất đi kia…

Quả nhiên khi Huỳnh Hoa trở lại nghe Thiếu Khanh kinh ngạc cảm thán:

- Không ngờ trong mấy tháng đệ mãi ngủ mơ, tam ca và tứ tỷ đã thành phu thê của nhau rồi, còn nhị ca cũng sắp cưới vợ…

Sau đó Huỳnh Hoa lại nghe con trai phàn nàn với mình:

- Nghe nói hôm qua ngoại tổ và nội tổ đích thân đến thăm con vậy mà con không nhớ tí gì, không biết ông nội và ông ngoại trông như thế nào…

Huỳnh Hoa cười hiền đáp.

- Khi họ đến con vẫn còn đang hôn mê nên không nhớ mặt họ cũng là lẽ thường, hôm khác mẹ đưa con đến Hồ Kỳ tiêu cục ra mắt nội ngoại tổ, có được không?

- Vâng ạ.

***

Trên đường về, Cẩm Tú bất ngờ hỏi cha:

- Cha, con hỏi cha chuyện này có được không?

- Hửm?

- Khi biết anh ấy không còn nhớ chút gì về mình, con cảm thấy rất buồn, như vừa mất đi thứ gì quan trọng vậy… Như vậy có phải con đã thích anh ấy hay không?

- Không hẳn, đó chỉ là cảm xúc thường tình, khi một người bạn người thân bỗng dưng quên đi mình, bất kỳ ai cũng cảm thấy hụt hẫng như vậy.

- Con lại không nghĩ như vậy… có lẽ con thích anh ấy…

- Chuyện đó chỉ có con là người hiểu nhất, ngoài con ra những người khác đều là người ngoài cuộc.

- Cha và sư thúc đều nói chỉ nên kết phu thê khi hai người thật lòng yêu nhau… vậy sao hai người lại không muốn con gả cho anh ấy?

- Đó chẳng phải là ý nguyện của con sao?

- Nhưng con đã thay đổi chủ ý rồi mà.

- Ta hỏi con việc này… thời gian của thằng bé đó không còn dài nữa… nhưng cho dù sinh mạng đó có thể kéo dài thêm vài chục năm, con cam tâm tình nguyện bên cạnh chăm sóc, bảo vệ và sinh con cho người chồng như vậy hay sao? Có một chuyện ta nghĩ con nên tự hiểu, gả cho thằng bé đó… nếu không kể đến việc con có thể trở thành góa phụ bất cứ lúc nào thì con cũng nhất định phải vừa làm vợ, vừa làm mẹ, còn phải làm cha của những đứa con. Việc nặng việc nhẹ, khó khăn cực khổ đều phải gánh chịu một mình… con sẽ chịu được sao?

- Con…

- Có phải là không chịu được hay không?

- Con không biết.