Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 3






Rồi một ngày sau cái ngày Lệ Quyên cất tiếng khóc chào đời đúng năm năm. Nói cách khác là năm năm sau đó, chính vào ngày sinh nhật mừng cô bé Tống Lệ Quyên tròn năm tuổi, mọi chuyện chính thức bắt đầu!

Ngày hôm ấy là sinh nhật của Lệ Quyên nên cô bé được tặng rất nhiều quà. Mẹ và bà ngoại ai cũng tặng cô bé những món quà xinh xắn, nào hài thêu, nào quần áo mới. Lệ Quyên mặc áo mới, mang hài thêu chạy tung tăng khắp sân nhà. Tống lão cũng kịp quay về sau chuyến đi dài để chung vui cùng cháu gái.

Đang nô đùa trước sân, vừa thấy ông ngoại trở về cô bé lập tức lao lại ôm chầm lấy ông. Tống lão cười phúc hậu.

- Hôm nay sinh nhật, cháu ông đã có quà gì rồi nè?

- Mẹ cho con áo mới, bà ngoại tặng hài thêu, chỉ còn ông là chưa có quà cho con thôi.

Tống lão cười giòn tan.

- Ông cũng có quà cho con.

Lệ Quyên nhảy cẫng lên mừng rỡ, líu ríu hỏi:

- Là quà gì vậy ông?

- Chờ ông một chút nhé. Ông vào nhà lấy!

Nói xong, ông sải bước vào nhà, Lệ Quyên tò mò co giò chạy theo ông, xăm xoi từng hành động của ông.

- Là quà gì vậy ông?

Cô bé trông rất háo hức. Tống lão mỉm cười đi nhanh về phía phòng riêng của mình. Tống phu nhân và Nhật Lan thấy vậy cũng hiếu kỳ mon men theo hai ông cháu vào nhà. Chỉ thấy ông đi thẳng vào phòng, mở cửa mật thất, lục tìm trong đống rương chất ngổn ngang ra một chiếc hộp nhỏ màu đen. Tống phu nhân kinh ngạc:

- Lão gia, ông định làm gì vậy? Ông muốn lấy thứ đó cho con bé hay sao?

Tống lão không nói gì chỉ mang chiếc rương đặt lên bàn, sau đó ông lấy từ thắt lưng ra một chiếc chìa khóa rồi mở chiếc rương! Lệ Quyên tròn xoe mắt nhìn chầm chầm chờ đợi quà sinh nhật.

Tống phu nhân vừa nhìn thấy lập tức biến sắc. Nhật Lan không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cũng lặng im chờ đợi. Nắp chiếc hộp bật mở, chỉ thấy bên trong là một chiếc vòng màu bạc bên trên có những vân nổi lên tinh xảo. Đến lúc này Tống phu nhân mới thật sự hoảng sợ nhưng Tống lão vẫn chẳng bận tâm gì đến thái độ của những người xung quanh, ông cúi xuống dịu dàng hỏi Lệ Quyên:

- Quyên nhi, con thấy chiếc vòng này như thế nào?

Lệ Quyên kêu lên:

- Rất đẹp ạ.

- Thế con thích nó không?

- Thích ạ.

- Vậy ông tặng con đấy, từ nay nó là của con.

- Nhưng nó to quá ông ơi.

- Không sao, vài năm nữa khi lớn lên con có thể đeo nó rồi.

- Con cám ơn ông!

- Còn việc này, ta phải cho con biết. Chiếc vòng này đối với ta, Tống gia và cả đất nước này nó có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Từ giờ nó là của con, con có trách nhiệm bảo vệ nó không được để rơi vào tay bất kỳ ai, điều đó sẽ vô cùng nguy hiểm.


Lệ Quyên không hiểu, cất tiếng hỏi:

- Ý nghĩa vô cùng quan trọng của nó là gì hả ông?

Tống lão nhẹ lắc đầu.

- Bây giờ ta chưa thể nói cho con được, bao giờ là lúc con tự nhiên sẽ biết được đó là gì. Lúc ấy, vận mệnh của đất nước này sẽ tùy thuộc vào con, bảo vệ hay hủy diệt điều nằm trong một ý niệm của con.

Lệ Quyên không hiểu, lại hỏi:

- Vận mệnh của đất nước là gì hả ông?

Tống lão nhẹ xoa đầu đứa cháu gái, ôn tồn nói:

- Là gì không quan trọng. Khi nào con khôn lớn, nhất định sẽ hiểu được, còn bây giờ con chỉ việc cất giữ chiếc vòng này cho cẩn thận, có được không nào?

Lệ Quyên phụng phịu:

- Vâng ạ.

Đến lúc này Tống phu nhân đã không nhịn được mà bật thốt:

- Lão gia, sao ông lại để cho Quyên nhi giữ một vật quan trọng như thế?

Tống lão thở dài không đáp lời bà mà quay lại bảo Nhật Lan:

- Lan nhi, con đưa Quyên nhi ra ngoài chơi đi, ta muốn nói chuyện riêng với mẹ con.

Nhật Lan bế Lệ Quyên đi nhanh ra ngoài. Ra khỏi căn phòng Lệ Quyên mới thì thầm hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, bên trong chiếc vòng ông cho con còn có cái gì sao? Con nghe ông nói, con cứ thấy sờ sợ…

Nhật Lan nhìn chiếc vòng lúc lâu, rồi nhẹ xoa đầu con gái mỉm cười an ủi:

- Không có gì đâu con gái, chỉ cần con nhớ lời ông dặn ban nãy, giữ kỹ chiếc vòng là được.

- Vâng ạ.

Mẹ con Nhật Lan đã đi xa, Tống phu nhân mới thở ra một hơi, lên tiếng trước:

- Lão gia, vật quan trọng như vậy sao ông lại dám giao cho một đứa trẻ cất giữ, điều đó nguy hiểm vô cùng.

Tống lão gật đầu:

- Đúng vậy, xét về lý quả là nguy hiểm thật. Nhưng ta có linh cảm sắp có chuyện chẳng lành xảy ra, nếu vật ấy rơi vào tay kẻ khác thì nguy hại vô cùng!

- Lần này lão gia ra ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?

- Ta tìm bọn họ lần này định nói rõ ràng ý định của người "kia", nhưng ta đến muộn. Gia trang bọn họ giống như vừa bị bão quét qua vậy, nghe nói là bị cướp. Ta dò la tin tức chung quanh, không ai biết gia đình họ chết hết hay còn người sống sót. "Thứ đó" cũng biến mất rồi.

- Lão gia cho rằng có người cũng đang tập hợp những vật này giống người "kia"?

- Ta không biết là kẻ khác hay chính người "kia" ra tay, nếu là cùng một người, chúng ta cũng gặp nguy hiểm.

Tống phu nhân cau mày ra chiều suy nghĩ, lúc sau lại nói.

- Nếu như vậy lão gia càng không nên để Quyên nhi giữ vật đó.

- Không, trực giác của ta mách bảo, Quyên nhi sẽ bảo vệ được vật đó. Trực giác của ta trước giờ ít khi nào sai lắm.

Tống phu nhân nghe vậy không nói gì nữa. Cả hai chỉ cất tiếng thở dài, sau đó không gian chìm vào im lặng. Cùng lúc đó từ ngoài có một tên gia đinh chạy vào báo:

- Bẩm lão gia, bên ngoài có hai người khách lỡ đường, là một nam một nữ xin được vào nghỉ nhờ một đêm.

Tống lão nhẹ gật đầu:

- Cho họ vào đi!

***

Đêm ấy là một đêm rằm nhưng đất trời lại vô cùng tăm tối vì mây đen giăng phủ khắp nơi, giông tố rung giật ì ầm, sấm chớp liên hồi xé rạch bầu trời thành nhiều mảnh nhỏ. Đêm kinh hoàng này mọi thứ dường như đang diễn ra giống với cái ngày định mệnh trước đấy năm năm, cái ngày mà Lệ Quyên cất tiếng khóc chào đời! Cũng gió giông thét gào kinh hoàng như thế, cũng sấm chớp liên hồi nhưng chỉ khác một điều, hôm nay trời vẫn chưa đổ cơn mưa tầm tã như ngày hôm đó.

Đêm kinh hoàng là thế, giông tố là thế, vẫn có một người ngồi đối bóng đèn đêm. Mặc cho ngọn đèn chập chờn lung lay trong gió bão, Nhật Lan lướt đôi tay ngà ngọc lên chiếc cổ cầm, âm điệu da diết cứ thế vang lên, hòa với tiếng gào thét của đất trời làm cho bản nhạc càng thêm thê lương. A nô bước đến đứng cạnh Nhật Lan nhưng không nói một lời nào. Nhật Lan nhẹ giọng hỏi:

- Em đã dỗ Quyên nhi ngủ rồi chưa?

- Con bé đã ngủ rồi. Tiểu thư lại nhớ đến người ấy phải không?

Nhật Lan khẽ "Ừm" một tiếng, vẻ mặt A nô chợt sa sầm xuống.

- Người ấy đã không muốn quay lại, tiểu thư còn thương nhớ để làm gì?

- Lòng ta không quên được, ta biết phải làm sao?

A nô không nói gì thêm. Nhật Lan vẫn lướt tay nhẹ khảy cung đàn. Âm thanh đó vút cao, len lỏi khắp mọi nơi trong đêm giông tố, tiếng đàn ấy vọng vào giấc ngủ của một người, là một trong hai người khách lỡ đường ban chiều đã xin được vào Tống gia nghỉ tạm. Người ấy không thể nằm yên trong phòng được nên bật dậy rón rén rời phòng, y rảo bước theo tiếng đàn dìu dặt, chỉ một lúc đã có thể trông rõ mặt người dạo khúc đàn buồn bã. Thấy rồi người khách lạ không thể dời chân, cứ nép mình vào một góc lắng nghe tiếng đàn, lặng lẽ ngắm người đang dạo khúc nhạc bi thương. Lúc sau, A nô cất tiếng gọi:

- Tiểu thư, đêm đã khuya rồi người nên đi nghỉ.

Nhật Lan lắc đầu:

- Ta không buồn ngủ. A nô này…

- Dạ.

- Nếu sau này gia trang ta có xảy ra biến cố bất ngờ, em hãy thay ta lo lắng cho Quyên nhi có được không?

- Tiểu thư, sao hôm nay người lại nói ra những điều như vậy, xin tiểu thư đừng làm em sợ!

Nhật Lan cười hiền:

- Em không cần phải sợ, ta chỉ nói là "nếu" thôi mà. Nhưng em có hứa với ta không?

- Em hứa.

Nhật Lan nhẹ thở hắt ra một tiếng.


- Vậy thì ta đã yên tâm rồi!

Tiếng đàn vẫn du dương da diết, hòa với tiếng gào thét của đất trời khiến bản nhạc buồn càng thêm thống thiết xót xa. Bỗng chiếc cổ cầm đứt mất một dây, ngay lập tức bản đàn lỗi nhịp. Bên ngoài chợt có tiếng động, Nhật Lan nghe thấy quát lên:

- Là ai? Kẻ nào bên ngoài đó?

A nô theo tiếng của Nhật Lan lao vụt ra ngoài, cũng kêu lên:

- Tiểu thư, có người nghe lén chúng ta!

Nhật Lan vẫn ngồi, dáng uy nghiêm như một vị mệnh phụ phu nhân, lên tiếng ra lệnh:

- Lén lút thập thò như thế hẳn có ý đồ. A nô mang kẻ đó vào đây cho ta!

A nô “dạ” một tiếng, lúc sau nàng trở vào theo sau đã có thêm một người nữa. Nhật Lan vừa trông thấy mặt người đó thì bỗng như chết lặng. Lúc lâu sau, nàng mới bật tiếng kêu lên:

- Hồ Nam…

Cùng lúc ấy, đất trời vang lên một tiếng sét kinh hoàng như muốn xé toạc màn đêm tăm tối. Lệ Quyên đang ngủ say trên giường cũng phải giật mình tỉnh giấc, cô bé bò dậy chạy ngay lại ôm chân mẹ kêu lên:

- Mẹ ơi, con sợ...

Nhật Lan ôm con gái vào lòng, dịu giọng:

- Có mẹ ở đây, Quyên nhi đừng sợ.

Nhật Lan bế Lệ Quyên, nhẹ hôn lên trán con.

- Quyên nhi, ngủ tiếp đi con! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ bảo vệ con.

Lệ Quyên khép mắt dường như cô bé đã lại chìm vào giấc ngủ. Nhật Lan trao Lệ Quyên qua tay A nô rồi ngẩng mặt lên nhìn người đối diện, nàng lạnh lùng cất giọng:

- Ông còn trở lại đây để làm gì? Vài ngày của ông là năm năm có phải không?

- Hãy tha lỗi cho ta, ta không trở lại được là có lý do…

- Lý do?

- Hồ gia xảy ra biến cố, ta không thể đến.

- Không muốn hay không thể?

- Là ta có lỗi, đó là lỗi của ta.

- Đã vậy ông còn quay lại để làm gì?

- Ta trở lại trước là để xin lỗi, sau là...

Hồ Nam bối rối. Nhật Lan nghe máu giận sôi trào, nàng hét lên:

- Cút ra khỏi đây ngay, tôi không cần lời xin lỗi của ông, năm năm chờ đợi của tôi không phải để nghe lời xin lỗi của ông, ông đi đi…

Hồ Nam kêu lên:

- Khoan đã, hãy cho ta giải thích, ta thật lòng với nàng nhưng ta có nỗi khổ riêng…

Nhật Lan lạnh lùng:

- Đừng nói gì nữa hết, tôi không tin những lời dối trá của ông thêm lần nào nữa, ông đi đi...

Hồ Nam lặng thinh không biết phải nói gì. A nô vụt nói chen vào:

- Tiểu thư cũng thật lạ đời, không thấy người ta thì ngày mong đêm nhớ muốn được gặp người ta, nhưng gặp rồi lại xua đuổi người ta như vậy là nghĩa làm sao?

Hồ Nam nghe thế vội vàng hỏi lại:

- Có phải những gì A nô nói là thật không, ta vẫn còn trong trái tim nàng có đúng không?

Nhật Lan không nói gì chỉ im lặng, khóe mắt nàng dường như ươn ướt lệ. Hồ Nam hạ giọng:

- Thật tình ta không hề muốn làm lỗi với nàng, nhưng ngày hôm đó ta không kềm chế được, ta xin lỗi, đó là lỗi của ta… hãy tha lỗi cho ta…

Nhật Lan không kềm được nước mắt chực tuôn trào, nàng khẽ nhắm mắt mặc cho lệ nóng tuôn dài trên đôi má. A nô cũng đau lòng cho Nhật Lan mà bật khóc. Lệ Quyên nãy giờ tuy nhắm mắt nhưng cuộc nói chuyện của mẹ làm cô bé không ngủ được, giờ lại có cái gì ươn ướt rơi vào mặt cô bé liền mở mắt, nhận ra mẹ mình và A nô tỷ đều đang khóc thì kêu lên:

- Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mẹ lại khóc, tại sao A nô tỷ cũng khóc? Người kia là ai vậy mẹ?

Hồ Nam giật mình:

- Đứa bé này là con của nàng à? Mấy năm qua nàng đã có chồng, có con rồi sao?

A nô giận sôi gan, hét lên:

- Ngươi còn đủ can đảm mở miệng hỏi tiểu thư ta câu đó hay sao? Ngươi đúng là kẻ tán tận lương tâm. Tiểu thư của ta đã vì ngươi âm thầm đau khổ suốt năm năm qua, vì đứa con oan nghiệt này mà tỷ ấy gần như không còn muốn sống trên đời. Nhưng vì thương ngươi tỷ ấy gắng gượng sống đến bây giờ, vậy mà khi gặp lại ngươi liền cho rằng tỷ ấy không chung tình chung thủy. Ngươi còn có lương tâm không vậy?

Hồ Nam sững người. Nhật Lan gắt:

- A nô!

Giọng A nô chợt nghẹn ngào:

- Em xin lỗi, nhưng em không thể không nói, nhìn tiểu thư đau đớn em cũng đau mà…

Hồ Nam run giọng hỏi:

- Nói thế có nghĩa là đứa bé này…

Nhật Lan buồn giọng:

- Nó là kết quả của một phút lạc lòng cách nay hơn năm năm trước của chúng ta!

Hồ Nam kêu khẽ:

- Hả... vậy đứa bé này là con của ta sao?

Nhật Lan nhẹ giọng:


- Ông không tin? Hôm nay là sinh nhật con bé tròn năm tuổi, ông tự tính lại xem từ ngày đó đến nay đã qua bao nhiêu ngày?

Hồ Nam lẩm nhẩm tính toán thật.

- Đúng rồi! Nó... là con của ta.

Lệ Quyên giẫy khỏi tay A nô chạy đến sà vào lòng mẹ. Nhật Lan dang tay ôm chầm lấy con gái. Lệ Quyên vươn bàn tay nhỏ bé của mình lau lệ cho mẹ, tò mò hỏi:

- Mẹ, sao mẹ cứ khóc hoài vậy? Ông ta là ai, sao mẹ không trả lời con vậy?

Nhật Lan hít một hơi sâu rồi thở hắt ra, xong nàng mới nhẹ giọng trả lời con:

- Ông ấy chỉ là một người xa lạ, con đừng để ý đến ông ta. Mau ngủ tiếp đi.

Hồ Nam nghe vậy rối bời:

- Nhật Lan, nàng hận ta đến thế sao?

- Ông cho rằng tôi không nên hận ông sao?

- Không, là ta có lỗi với nàng, nàng cứ mặc tình oán hận ta đi. Nhưng ta van xin nàng, hãy cho ta nhận nhìn con!

Nhật Lan trao Lệ Quyên qua tay A nô:

- Em đưa Quyên nhi vào phòng, dỗ cho nó ngủ đi.

A nô kinh ngạc:

- Tiểu thư, sao lại vậy? Tỷ không định cho Quyên nhi…

A nô vừa nói vừa nhìn Hồ Nam. Nhật Lan gắt:

- Quyên nhi của chúng ta không có người cha này vẫn sống rất tốt.

Hồ Nam vội nói chen vào:

- Nhưng dù sao nó cũng là con của ta, nàng nhẫn tâm không cho nó nhận ta sao?

Nhật Lan im lặng không buồn đáp trả. Nhưng Lệ Quyên lần nữa giãy khỏi tay A nô, cô bé tụt xuống đi đến trước mặt Hồ Nam và nhìn ông bằng cái nhìn soi mói.

- Mẹ, nói cho con biết người đàn ông này là ai được không? Có phải ông ta là cha con không?

Nghe Lệ Quyên hỏi như thế Nhật Lan thoáng giật mình, quay nhìn A nô. A nô khẽ lắc đầu:

- Em không nói gì cả.

Nhật Lan thở dài:

- Đã vậy rồi thì... Quyên nhi, mẹ sẽ nói cho con biết... Ông ấy chính là cha ruột của con đó, con hãy nhận cha đi!

Cứ tưởng Lệ Quyên sẽ lao vào lòng Hồ Nam gọi cha thân thiết, nào ngờ cô bé vẫn chỉ đứng nhìn ông. Hồ Nam dang rộng vòng tay, gọi:

- Con gái hãy lại với cha nào, ta là cha của con đây!

Lệ Quyên lắc đầu quầy quậy, vẫn đứng nhìn Hồ Nam chầm chầm như vậy. Nhật Lan dịu giọng:

- Quyên nhi con sao vậy, mẹ đã cho con biết rồi đấy, ông ấy là cha con đó, lại nhận cha đi con.

- Con không muốn.

Nhật Lan ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lại không muốn?

Lệ Quyên phụng phịu nói:

- Vì ông ta đã làm cho mẹ và A nô tỷ khóc. Ai làm mẹ và A nô tỷ khóc đều là người xấu, con không nhận người xấu làm cha đâu!

Nhật Lan đến xoa nhẹ đầu cô bé.

- Con lại vậy nữa rồi! Đừng ương bướng nữa, ngoan mẹ sẽ thương, mau lại nhận cha đi con.

Lệ Quyên vẫn lắc đầu.

- Con không muốn.

Nhật Lan gằn giọng:

- Quyên nhi.

Lệ Quyên uất ức thoả hiệp:

- Muốn con nhận ông ấy là cha cũng được, chỉ cần ông ấy hứa sẽ ở lại đây với mẹ con mình.